*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cao Vũ Sanh quay đầu lại, không nói một lời nhìn Địch Thần. Vừa nhìn qua, con ngươi lúc sáng lúc tối bỗng nhiên như đong đầy nước mắt, nhìn kỹ lại thì không thấy gì cả. Giống như là đã tủi thân rất nhiều, ảo ảnh xuất hiện trong nháy mắt.

Bộ dáng này rơi vào trong mắt Địch Thần, đúng thật là muốn lấy mạng của anh. Khi còn bé anh đã không nhìn nổi bộ dáng Thiên Tứ khóc.

"Cuối cùng anh cũng thừa nhận." Cao Vũ Sanh rũ mắt, giọng nói có chút khàn.

"Anh cứ nghĩ là em trưởng thành rồi, không cần anh nữa." Địch Thần thở dài, thật hối hận lúc trước tự cho là đúng. Vốn anh cũng dự định hôm nay sẽ nói cho hắn biết, nhưng lúc này nói ra lại như giấu đầu lòi đuôi, không có cách nào lên tiếng cả.

Cao Vũ Sanh nhìn anh, không nói một lời.

"Là ca ca không tốt, đừng giận nữa được không." Địch Thần nắm cánh tay của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, dùng giọng dỗ con nít dỗ hắn, cố ý xích lại gần mặt hắn, "Có được không?"

Thư ký Trịnh cùng đến để sắp xếp mấy chuyện lặt vặt, cầm đồ gì đó tổ chương trình đưa chạy đến, một tiếng "Cao tổng" mắc ở trong cổ họng, suýt nữa là té ngã. Trịnh Kinh sợ chết khiếp chui vào một góc, sờ sờ quả tim sắp vọt ra ngoài. Là thư ký riêng, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy rồi.

Cao Vũ Sanh quay mặt qua chỗ khác, lỗ tai hơi đỏ lên: "Vậy đêm qua anh nói "Chắc chắn ngày mai sẽ đi" là có ý gì?"

"Hử?" Địch Thần suy nghĩ lại một chút chuyện đêm qua, bỗng nhiên dở khóc dở cười, "Đó là anh đồng ý với hiệu trưởng nhà trẻ là ngày chiêu sinh hôm nay sẽ đến đó giúp một tay. Em nghĩ là anh muốn đến tham gia chương trình à?"

Nói đến việc tới nhà trẻ, Địch Thần kéo cổ tay Cao Vũ Sanh nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ đã không còn sớm nữa, phải nhanh chóng đến nhà trẻ mới được. Cười cười đẩy lưng bạn nhỏ đang giận dỗi, đẩy hắn đi về phía trước, "Địch Kiến Quốc xử lý hộ khẩu của anh nên không ai tra ra được."

Quá trình năm đó hai người chạy thoát khỏi ngôi làng miền núi có chút huyền huyễn, không thể nào giấu được nếu điều tra cẩn thận. Vì muốn bảo vệ anh, Địch Kiến Quốc liền lợi dụng chức quyền một lần duy nhất trong đời, giúp anh thay đổi thông tin trong hộ khẩu. Cho dù có là hệ thống trong nội bộ công an cũng không tra ra được.

Việc này không thể nói với ai, nhưng có thể nói cho Thiên Tứ. Bọn họ có thể xem là quen biết nhau từ lúc mới bắt đầu cuộc sống, cái gì cũng biết hết rồi, cũng không cần giấu giếm chuyện gì nữa, điều này khiến cho Địch Thần cảm thấy có một loại cảm giác thả lỏng trước nay chưa từng có.

Cao Vũ Sanh đương nhiên hiểu rõ đạo lý trong đó, cũng nghe được thân thiết vô cùng không che giấu trong câu nói của Địch Thần, sắc mặt dần dần ấm lại như tiết trời, khoé môi từ từ cong lên.

Địch Thần đẩy hắn một đường đi tới bãi đỗ xe: "Anh đồng ý với hiệu trưởng là sẽ đến rồi, đưa em về công ty rồi tan tầm đến đón em được không, hửm?" Thuận tay móc chìa khóa xe từ trong túi Cao Vũ Sanh, chuẩn bị mở cửa lại nghe Cao Vũ Sanh buồn bực lầu bầu.

"Hôm nay không đến công ty đâu."

Sao lại bắt đầu nghịch ngợm thế không biết, Địch Thần nhịn không được cười: "Em ba tuổi à? Còn không muốn đến nhà trẻ?"

"Đến nhà trẻ." Cao Vũ Sanh nghiêm túc nói.

"..."

Vì thế, hôm nay thầy Địch đi làm lại rinh theo một đứa con riêng. Lại gần chân tường tìm một cái ghế nấm nhỏ cho Cao Vũ Sanh ngồi, Cao tổng không mảy may uỷ khuất hai cái chân dài kia, ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ kia không ồn không quấy. Hắn cảm thấy mình hình như quên mất gì đó.

Điện thoại kêu "Tinh" một tiếng.

[Thư ký Trịnh: Cao tổng, sếp còn ở trong đài truyền hình không?]

Quên mất thư ký Trịnh rồi.

"Mông Mông, chú đi cùng với cậu là ai vậy?" Một cô bé mặc váy màu hồng nhạt nhỏ giọng hỏi bạn học Tiểu Địch đang ngồi trên xích đu.

"Cậu của mình đó." Địch Mông Mông lắc chân, cố ý đi vòng vo không trả lời.

"Hông phải, mình nói là người ngồi ở đó đó." Cô bé sốt ruột giậm chân một cái, chỉ vào Cao Vũ Sanh đang ngồi trên ghế nấm nhỏ.

Người đàn ông đã cởi áo khoác tây trang, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, như là vương tử ở trong lâu đài trong truyện cổ tích, khiến cho mấy cô giáo liên tục nhìn lén.

"Mình biết." Tiểu Bàn lại gần, chen vào giữa cô bé và xích đu, nói, "Dao Dao, cậu hỏi mình đi."

"Cậu thì biết gì chứ, người ta đang hỏi Mông Mông mà." Cô bé tên là Dao Dao không để ý đến Tiểu Bàn, đẩy nhóc ra tiếp tục nói chuyện với Mông Mông.

Tiểu Bàn không phục, cũng không chịu đi: "Mình biết mà, chú ấy là tổng giám đốc của công ty Bản đồ Điểm Điểm, cô mình hay xem video của chú ấy lắm."

"Không phải là Điểm Điểm mà là Tiêu Điểm." Địch Mông Mông ung dung nói.

So với Tiểu Bàn nhảy nhót lung tung, rõ ràng là Dao Dao tin bạn học Tiểu Địch hơn, tay nhỏ kéo xích đu: "Vậy chú ấy là bạn tốt của thầy Địch à? Mình thấy hai người bọn họ nắm tay đến đây đó."

"Là Điểm Điểm mà." Tiểu Bàn không được để ý tới rất là mất hứng, lại gần cãi với Địch Mông Mông, "Ngày nào cô mình cũng nói thế hết, chắc chắn sẽ không sai."

"Là Tiêu Điểm."

"Điểm Điểm!"

Địch Thần đang bày sạp ở cổng nhà trẻ. Chỗ này đã sớm bày biện xong bong bóng và giấy chiêu sinh, thầy Địch đeo tạp dề màu xanh tay cầm giấy quảng cáo, kiên nhẫn giải thích cho phụ huynh đến tìm hiểu thông tin. Một hồi không chú ý, hai bạn nhỏ đang chơi trong sân đã đánh nhau.

Cơ thể của Địch Mông Mông không tốt, cậu nhóc vẫn luôn không quan tâm đến việc ở nhà trẻ, hôm nay không biết bị sao mà nổi khùng đánh nhau với Tiểu Bàn. Tiểu Bàn thẹn quá thành giận, vươn cái tay mập ra kéo Địch Mông Mông từ xích đu xuống.

"A!" Dao Dao hét lên một tiếng.

Lúc tất cả người lớn nhìn sang thì Địch Mông Mông đã được Cao Vũ Sanh bế lên.

"Xin lỗi." Địch Thần nhét giấy quảng cáo vào tay của một vị phụ huynh, một tay vịn vào lan can nhảy vào trong khu vui chơi, anh thấy môi Địch Mông Mông tím bầm, lập tức cầm ba lô, lấy bình ô-xy ra cài lên mặt bé.

Địch Thần đã chăm sóc Mông Mông bị bệnh tim nhiều năm, rất quen thuộc với cách cấp cứu, tình huống này không nghiêm trọng lắm, một hồi là ổn. Ra hiệu ý nói Cao Vũ Sanh điều chỉnh tư thế của Mông Mông một chút, từ từ áp bình ô-xy lên miệng.

Tiểu Bàn biết mình đã gây hoạ, nhanh như chớp trốn sau thang trượt. Dao Dao ở cạnh bên gấp đến độ rơi nước mắt: "Thầy ơi, cậu ấy có thể chết không?"

"Không sao, một lúc là ổn." Địch Thần an ủi cô bé một câu, nhìn sắc mặt của Địch Mông Mông, từ từ lấy bình ô-xy ra, "Sao rồi?"

"Đại nghiệp của trẫm chưa thành, chưa thể chết được." Địch Mông Mông giơ tay ra, làm một tư thế kiêu hùng.

Địch Thần cong ngón tay, cóc vào đầu bé: "Vậy ngài phải bảo trọng long thể, có việc gì thì gọi tiểu nhân một tiếng."

Hôm nay chiêu sinh không có đủ nhân lực. Tất cả bạn nhỏ không cần học bài, tập trung ở khu vui chơi, được một cô giáo trông, khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân. Cô giáo kia đã chạy đến, liên tục nói cảm ơn với Cao Vũ Sanh.

Cao Vũ Sanh không có hứng thú nhiều lời với cô giáo, giao cô bé cho cô rồi lại ngồi lại trên cái ghế nấm nhỏ. Chủ công Địch Mông Mông mới bị "Nịnh thần mưu hại," không dám chơi xích đu nữa, cũng kéo một cái ghế qua ngồi kế bên Cao Vũ Sanh.

"Cậu đi xin lỗi Địch Mông Mông đi!" Dao Dao kéo Tiểu Bàn cố trốn trong góc phòng.

"Mình không đi!" Tiểu Bàn gạt tay Dao Dao, tự mình cưỡi ngựa gỗ đi.

Dao Dao tức giận đến rơi nước mắt, lau mắt đi đến bên cạnh Địch Mông Mông: "Cậu ấy không chịu xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, đây là đọ nhau giữa hai người đàn ông." Địch Mông Mông nhường một nửa ghế của mình cho Dao Dao, để bé ngồi cạnh mình, "Không tin cậu hỏi chú Cao đi."

Cao Vũ Sanh đang cúi đầu trả lời tin nhắn cho thư ký, quay đầu nhìn về phía hai nhóc.

"Chú ơi, lúc trước chú đi nhà trẻ cũng đánh nhau với bạn khác sao ạ?" Dao Dao ngồi xuống, nhìn trộm hắn.

"Chú không đi nhà trẻ." Cao Vũ Sanh cất điện thoại, nghiêm túc trả lời câu hỏi của bạn nhỏ. Khi tuổi vừa vặn đi nhà trẻ thì hắn bị bọn buôn người bắt cóc, cũng không biết nhà trẻ là cái dạng gì. Nhưng mà lúc ở trong làng hắn thật có đánh nhau với mấy đứa trẻ khác, chỉ vì để cướp một con dế mèn hoặc là một vòng sắt.

Hai bạn nhỏ nghe đến ngây người, hai đứa lớn lên ở thành phố, không thể tưởng tượng được loại cuộc sống đó.

"Lừa bán là gì vậy ạ?"

"Lừa bán chính là mấy bạn nhỏ bị bọn buôn người bắt đi, đưa đến một nơi thật xa, bán cho một người xa lạ, từ đó về sau không được gặp lại cha mẹ nữa." Cao Vũ Sanh dùng từ mà mấy bạn nhỏ có thể nghe hiểu, nghiêm túc tạo ra một định nghĩa cho từ lừa bán.

"Oa, thật đáng sợ." Dao Dao sợ đến run một cái.

"Nếu như con bị lừa bán chắc không sống nổi rồi." Địch Mông Mông vô cùng hiểu rõ cơ thể yếu ớt của mình, sầu lo không ngớt nói.

"Cho dù sống trong hoàn cảnh tồi tệ đến cỡ nào, cũng không được từ bỏ hy vọng sống, sống thì mới có hy vọng." Cao Vũ Sanh nhìn về phía Địch Thần đứng ngoài cổng cười đến mưa thuận gió hoà, "Một ngày nào đó, sẽ có siêu nhân từ trời giáng xuống."

"Con biết siêu nhân, là lúc bạn nhỏ gặp nguy hiểm sẽ bay đến đánh người xấu chạy mất." Dao Dao đồng ý gật đầu.

"Cậu con chính là siêu nhân." Địch Mông Mông nói chắc chắn.

"Thầy ấy là siêu nhân gì thế?" Dao Dao nhăn lại mày, không nhìn ra thầy Địch là siêu nhân gì.

"Siêu cấp đẹp trai nhân (người cực kỳ đẹp trai)!" Địch Mông Mông dương dương đắc ý.

"Ha ha ha..."

Cao Vũ Sanh nghe lời đồng ngôn vô kỵ của hai đứa bé, hơi cười. Cao tổng ngày nào cũng bận rộn như người máy, cứ như thế dựa vào tường nhàn rỗi cả một buổi chiều. Thời gian bỗng như về đến mười sáu năm trước, sinh hoạt chậm chạp trong một cái làng từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, phơi nắng nhìn ca ca và mấy đứa nhỏ khác chơi một cục đá, vừa nhìn chính là một ngày.

Cuối cùng cũng đến lúc tan học, Địch Thần xách hai bạn nhỏ gần ngủ gật đi về nhà. Địch Mông Mông xin cậu mình ba tệ, thần thần bí bí chạy vào tiệm tạp hoá nhỏ, mua cái gì đó nho nhỏ nhét vào túi.

"Mua cái gì thế, thần bí như vậy?" Một tay Địch Thần bế Mông Mông lên, đặt lên vai.

"Không nói cho cậu đâu." Địch Mông Mông che chặt túi.

Địch Thần cười xuỳ một tiếng, giơ tay lên khoác lên vai Cao Vũ Sanh, chọt chọt một cái: "Tối nay muốn ăn gì? Ca mời."

"Trứng gà luộc." Cao Vũ Sanh quay đầu lại nhìn anh.

"..." Thằng nhóc này, chỉ biết chọc vào quả tim của anh. Địch Thần tự thấy có thẹn trong lòng, không thể phản bác được, im lặng mang Tiểu Thiên Tứ muốn ăn trứng gà luộc về nhà.

Phương Sơ Dương tan ca về nhà, mới bước vào cửa là đã cảm giác được hơi thở của người lạ trong nhà, lập tức cảnh giác đi qua huyền quan. Chỉ thấy vị công dân nhiệt tình Cao tiên sinh tài sản hơn triệu đang ngồi trên cái ghế sô pha cũ kỹ nhà hắn, thong thả ung dung gặm một quả trứng gà luộc.

Mà anh em không bớt lo nhà mình đang vui sướng cầm một bộ đồ ngủ đi ra: "Em mặc bộ này của anh đi, mới vừa giặt xong."

Phương Sơ Dương: "???"

Ghế nấm nhỏ.

Tác giả:

Cậu cả Phương: Anh em không gặp mới có một ngày bỗng biến thành gay làm sao bây giờ? Cảnh sát chếch chi đang online đợi trả lời.