Editor: Miya + Beta: Mia
Mọi thứ xảy ra quá đột ngột.
Triệu Cảnh Hàng túm chặt lấy tay của Thẩm Thu nhưng lại bị cô tránh ra, vì thế anh lợi dụng chênh lệch hình thể áp chế cô. Dưới ánh đèn, anh ép cô vào tường.
Hết thảy đều rối loạn, quần áo cọ xát, răng môi va chạm… Những âm thanh này truyền vào lỗ tai, khiến cả mặt và cổ của cô đều ngượng ngùng ửng đỏ.
“Anh bị điên à!” Thẩm Thu thật vất vả mới đẩy được Triệu Cảnh Hàng ra, ánh mắt run rẩy trừng anh.
Triệu Cảnh Hàng lùi lại một bước, hơi cúi đầu, ánh mắt như đang nhìn chằm chằm con mồi, nguy hiểm và đáng sợ.
Anh một tay đem cửa đóng lại, trào phúng nói: “Cô nói trong nhà có người anh trai, thì ra không phải trong nhà ba mẹ nuôi cô, mà là trong nhà của tôi.”
Sắc mặt Thẩm Thu thay đổi, nhưng cô đoán được, quá khứ của cô sớm hay muộn anh cũng biết hết.
“Nói đi.” Triệu Cảnh Hàng túm chặt cô: “Cô và Triệu Tu Diên chính là lớn lên bên nhau sao?”
“…”
“Khó trách cô trung thành với anh ta như thế, lại thích anh ta như vậy.” Triệu Cảnh Hàng cười nói: “Chỉ có điều nếu cô thích anh ta như vậy, cô có biết ba anh ta đều đã chuẩn bị vị hôn thê cho anh ta hay không?”
Thẩm Thu choáng váng, chuyện này cô không biết.
Triệu Cảnh Hàng nói: “Như thế nào, không biết sao? Anh ta không lấy được Thành Nam, ba anh ta đã muốn sắp xếp người hợp tác càng có lợi hơn, anh ta không nói cho cô sao?”
Thẩm Thu nhíu mày: “Vậy thì sao?”
Triệu Cảnh Hàng giật mình, giận tím mặt: “Anh ta cũng đã có vị hôn thê rồi cô còn khăng khăng một mực như thế? Thẩm Thu, tôi thật sự coi thường cô.”
Thẩm Thu đẩy tay anh ra, lùi lại mấy bước: “Triệu Cảnh Hàng, mấy chuyện này quan trọng sao?”
“Cô nói có quan trọng không? Tôi để cho cô đùa giỡn quay vòng như thế, chuyện này còn không quan trọng sao?”
Thẩm Thu: “Tôi không đùa giỡn anh! Ban đầu tôi là vì Thành Nam mới đến bên cạnh anh, nhưng tôi không lấy tư liệu, cũng không làm tổn hại tới chuyện của anh, tôi đã muốn từ chức rồi rời đi!”
Triệu Cảnh Hàng nhắm mắt: “Ở bên cạnh tôi làm trò, xong chuyện thì muốn từ chức rời đi? Đúng, chuyện Thành Nam các người thua, cho nên không tổn hại đến tôi. Nhưng còn chuyện cô chơi đùa tình cảm của tôi, cô muốn giải quyết thế nào?”
Thẩm Thu khẽ run lên: “Tôi chơi đùa tình cảm của anh? Triệu Cảnh Hàng, vậy còn anh, anh không đùa giỡn sao? Mấy ngày nay, không phải anh chơi rất vui ư?”
Triệu Cảnh Hàng cả giận nói: “Kia mẹ nó là tôi chơi! Cô giúp Triệu Tu Diên chơi tôi, cô tính thế nào?!”
Trái tim Thẩm Thu co rút mãnh liệt, cảm xúc vốn luôn đè ép rất tốt mà bây giờ giống bị đập mạnh một cái, chốc lát liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát, đau đến cô tựa hồ sắp đứng không vững.
“Tôi không được tính là cái gì, tôi vốn dĩ không được tính cái gì. Vậy anh tức giận cái gì? Tôi giúp người khác thì sao? Dù sao tôi cũng là nội gián, anh để nội gián bên cạnh là muốn làm cái gì?!”
“Cô đã làm sai chuyện còn muốn vui vui vẻ vẻ mà rời đi sao? Làm sao cô có thể nghĩ tới tốt như vậy!”
“Tôi đây giữ cô lại xem cô đùa giỡn với người khác như thế nào? Thú vị không?”
“Cô cảm thấy không thú vị sao?” Dứt lời, Triệu Cảnh Hàng bắt lấy cổ tay cô, kéo cô đi thẳng tới phòng ngủ, sau đó ném cô lên trên giường: “Nếu không tôi trực tiếp cùng cô chơi đi, như vậy có thú vị hơn không?”
Thẩm Thu lập tức vùng dậy, Triệu Cảnh Hàng lên giường, đè lên người cô.
Anh cúi đầu hôn cô, nhưng cũng có thể nói là cắn cô.
Thẩm Thu lần này đã có phòng bị, nắm đấm tung ra, Triệu Cảnh Hàng tránh được, nắm tay lướt qua anh gương mặt, nóng rát.
Thẩm Thu không dừng, cong gối đá anh ——
Triệu Cảnh Hàng nghiêng người, Thẩm Thu nhân lúc này, xoay người đè trên người anh. Một tay ấn ở ngực anh, tay khác không ngần ngại đánh thẳng vào mặt anh.
Thân thủ Triệu Cảnh Hàng cũng không thua cô, anh dễ dàng chặn công kích của cô, trở tay túm chặt cánh tay cô, xoay người một cái đem cô ấn ở trên giường…
Quyền qua cước lại, bọn họ như là đang đánh nhau. Trên giường rộng hai mét, từ đầu giường đến cuối giường, hô hấp đan xen cuồng loạn.
Kích thích cùng với nguy hiểm, không người nào chịu ở thế yếu.
Cuối cùng là Thẩm Thu kiệt sức trước, Triệu Cảnh Hàng áp chế cô, tay đặt ở cổ cô.
Anh rất tức giận, cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cơ hồ là vô thức hung ác mà xé.
Những chiếc cúc áo sơ mi dễ dàng bị bung ra ngay trước mặt anh.
Sắc mặt Thẩm Thu trắng bệch. Trong nháy mắt, cô theo phản xạ lấy con dao bên chân mình ra, đặt ngay cổ Triệu Cảnh Hàng.
Cổ chợt lạnh, Triệu Cảnh Hàng sững sờ.
Thẩm Thu cũng ngây ngẩn.
Trong bầu không khí kỳ dị hai người yên lặng nhìn nhau, thật lâu sau, Triệu Cảnh Hàng rũ mắt nhìn cô, như thể đang hồi thần*.
(*hồi thần: phục hồi tinh thần, tình táo lại.)Anh cười khẽ, lại càng cười càng lớn, giống như thấy được chuyện gì cực kỳ buồn cười.
Cuối cùng thật vất vả mà dừng lại, anh mới nói: “Thì ra thứ này còn có thể dùng với tôi?”
Thẩm Thu hơi run, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm anh: “Tôi giết anh.”
Triệu Cảnh Hàng hô hấp dồn dập, thanh âm vụn vỡ: “Ha, vậy cô giết đi, giết tôi rồi Triệu Tu Diên sẽ rất vui vẻ, toàn bộ Triệu gia đều là của anh ta.”
Anh sờ xuống mặt cô, nói: “Nói mới nhớ, tai nạn xe cộ hôm giao thừa, sao cô không ra tay đi? Lúc đó mới dễ dàng cùng tôi đồng quy vu tận*.”
(*đồng quy vu tận: cùng chết)Giao thừa, là lúc cô bắt đầu sai lầm.
Nhưng nghĩ đến đêm ấy, cô cảm thấy đó chính là đêm trong trẻo nhất, tâm tư cũng đơn thuần nhất.
Có lẽ, anh cũng vậy.
Thẩm Thu hít sâu một hơi muốn nhịn xuống, nhưng vừa mở miệng liền nghẹn ngào: “Nếu như anh động tới tôi một lần nữa, tôi nhất định sẽ giết anh.”
Triệu Cảnh Hàng muốn khi dễ cô, muốn hung hăng mà khi dễ!
Giọng nói ghen tuông trong lòng đang dày vò anh không dứt, nhưng lúc này, mọi tri giác đều dừng lại khi nhìn thấy đôi mắt cô ngấn lệ.
Hết thảy đều như bị nhấn nút tạm dừng.
Ác liệt và tàn nhẫn đã biến mất, trong lòng anh cảm thấy ớn lạnh. Sau khi phản ứng lại, mới thấy lồng ngực tràn đầy đau đớn.
“Chỉ là giết người mà thôi, người tàn nhẫn nhất không phải là cô, khóc cái gì?” Giọng Triệu Cảnh Hàng trầm thấp.
Thẩm Thu nhấp môi, chỉ cảm thấy khổ sở.
Triệu Cảnh Hàng cười, đứng dậy rồi xuống giường.
Thẩm Thu nằm ngửa trên giường, xa xa nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, Triệu Cảnh Hàng đi rồi.
Con dao bị cô ném ở trên chăn.
Thẩm Thu co người nằm trên giường, đuôi mắt chậm rãi chảy xuống một chút ướt át.
——
Triệu Cảnh Hàng không trở lại, Thẩm Thu đầu óc trống rỗng mà ở trên giường nằm tới nửa đêm mới đứng dậy về phòng trọ.
Nửa đêm, Phương Tiêu Tiêu đã sớm đi ngủ, Thẩm Thu trở về quần áo cũng không thay, trực tiếp nhào lên giường.
Ngày hôm sau cô dậy sớm, nghe được tiếng Phương Tiêu Tiêu đi làm.
Một lúc sau điện thoại vang lên, là Triệu Tu Diên.
Trước kia cô rất mong Triệu Tu Diên gọi đến, nhưng bây giờ đã không còn được vui mừng như vậy nữa.
Cô cho rằng bản thân không nên tiếp tục dùng phương thức như trước mà tồn tại, bất luận đối với Triệu Cảnh Hàng hay là Triệu Tu Diên, đều không phải người cùng một thế giới với cô.
Triệu Tu Diên có thể là người thân của cô, nhưng không phải là tất cả của cô.
“Alo.” Thẩm Thu cuối cùng vẫn nghe điện thoại.
Triệu Tu Diên: “Rốt cuộc em nghĩ cái gì vậy?”
“Anh muốn nói gì?”
“Hai ngày này Triệu Cảnh Hàng đang làm gì chẳng lẽ em không biết? Anh đã nói rồi, cậu ta đối với em tốt, thì cũng có thể đối tốt với những người phụ nữ khác.”
Thẩm Thu: “Tôi biết rồi.”
“Vậy mà em còn ở bên cậu ta? Thích cậu ta như vậy sao?”
Thẩm Thu tới sức giải thích đều không có: “Lần trước tôi đã nói với anh, tôi có ý nghĩ của mình.”
Triệu Tu Diên hít sâu một hơi, là đang kiềm chế: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Tôi đang ở phòng trọ.”
Triệu Tu Diên: “Được, anh đến tìm em.”
Thẩm Thu không muốn anh ta tới tìm cô, nhưng Triệu Tu Diên đã cúp điện thoại.
Cô biết, việc anh ta muốn làm cô ngăn không được, nên cô đã từ bỏ ý định ngăn anh ta đến.
Hơn nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.
Thẩm Thu mở cửa, cô chưa xem người bên ngoài là ai, đã quay đầu ngồi xuống sô pha.
“Tôi không có việc gì, chỉ là chưa muốn rời đi. Với cả, hợp đồng làm vệ sĩ cho Triệu Cảnh Hàng còn gần một tháng, sau khi hết hợp đồng, tôi sẽ rời khỏi anh ta.”
Triệu Tu Diên đi đến: “Cậu ta có thể để cho em dễ dàng mà trải qua một tháng này sao?”
Thẩm Thu cười khổ: “A Diên, anh ta cũng không thể giết tôi đâu.”
Triệu Tu Diên kéo cô khỏi sô pha: “Em chỉ vì được ở cùng cậu ta một tháng?”
Thẩm Thu sẽ không đề cập đến chuyện ở trại mồ côi với Triệu Tu Diên, cũng sẽ không nói Triệu Cảnh Hàng dùng cái gì uy hiếp cô.
Cô chỉ nói: “Tôi chỉ muốn làm xong chuyện của mình.”
“Em đừng dùng cái cớ này để qua mắt anh.” Triệu Tu Diên bực bội, sắc mặt ôn nhuận cũng không còn.
Thẩm Thu hiếm khi thấy anh ta trông như thế này. Chỉ có một lần, là khi biết cô lừa anh ta, lén trở về trại trẻ mồ côi.
“Không phải qua loa lấy lệ, tôi thật sự chỉ là muốn tự mình hoàn toàn chấm dứt chuyện này.”
“Anh giúp em chấm dứt, em cứ cùng anh trở về là được. Ở cạnh anh, Triệu Cảnh Hàng mới không thể làm hại em được.”
“Nhưng không phải lúc nào tôi cũng ở bên cạnh anh được.” Thẩm Thu hất tay anh ta ra: “A Diên, chúng ta mặc dù là người thân nhưng lại không có quan hệ huyết thống. Anh có con đường anh phải đi, tôi cũng có. Tôi cũng không thể ở cạnh anh cả đời, đi theo anh cả đời được.”
Triệu Tu Diên: “Sao lại không?”
“Đương nhiên là không, anh có gia đình của anh, không phải là anh muốn kết hôn sao?”
Triệu Tu Diên cứng lại, nhíu mày: “Ai nói với em anh muốn kết hôn?”
Thẩm Thu: “Ai nói không quan trọng, anh sớm hay muộn cũng phải kết hôn.”
Triệu Tu Diên một đường đi lên, Thẩm Thu xem ở trong mắt, cô biết dã tâm của anh ta, cũng biết dã tâm của anh ta càng lúc càng lớn.
Từ khi còn nhỏ cô đã biết, vì dã tâm, người bên cạnh anh ta trong tương lai chỉ có thể là thế gia đại tiểu thư.
Nhưng Triệu Tu Diên nghe cô nói như vậy, lòng phiền ý muộn.
Trước kia anh ta cho là như vậy.
Nhưng từ lần trước nghe cô nói cô thích Triệu Cảnh Hàng như thế nào, lại như thế nào cảm thấy anh ta đối với mình không quan trọng. Anh ta cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó đang hoành hành, khiến anh ta ngột ngạt và đau đớn, như muốn trút hết ra.
Nhưng anh ta biết chính mình trút ra không được.
Bởi vì cô gái nhỏ từng ở sau lưng anh ta giờ không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta nữa.
“Chuyện này tự tôi giải quyết.” Thẩm Thu có chút mỏi mệt: “Cứ như vậy đi…”
“Anh có thể không cùng những người đó kết hôn.” Triệu Tu Diên đột nhiên nói.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thẩm Thu sửng sốt, ngước mắt nhìn anh ta: “Cái gì cơ?”
“Anh có thể không cần gì cả.” Triệu Tu Diên cụp mắt nói: “Tiểu Thu, chúng ta trở lại như trước được không?”