Editor: Nhà của Quơ + Beta: Mia
Tính cảnh giác của Thẩm Thu rất cao, so với người bình thường cô đã sớm chú ý tới người phục vụ bị vấp, cô kinh ngạc hô lên một tiếng, nhào về phía trước, trong nháy mắt liền dùng sức kéo tay một người lôi khỏi vùng nguy hiểm.

Thật ra trong khoảnh khắc ấy cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là làm theo bản năng, cô không muốn anh ta bị thương.

Tháp Champagne cao bằng nửa thân người ầm ầm sụp đổ, ly thuỷ tinh vỡ vụn khiến champagne văng tung tóe khắp nơi.

Triệu Thanh Mộng sợ hãi hét lên, mặc dù khuôn mặt được một người bạn bên cạnh bảo vệ nhưng chiếc váy trắng trên người thì bị trúng không trượt phát nào, khiến cô nàng trông vô cùng vật vã.

Khu vực xung quanh bỗng trở nên ồn ào.

Thẩm Thu kéo cánh tay của người trước mặt, tim đập loạn xạ, nhưng khi ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt kì dị của người kia, cô sửng sốt một chút, bừng tỉnh lại rồi buông tay ra.

“Có sao không? Không gặp chuyện gì chứ?” Doãn Hưng Trình nghe thấy tiếng thì vội vã chạy tới, thấy một đống hỗn độn la liệt trên sàn liền tức giận nhìn về phía người phục vụ đang sợ hãi xanh hết cả mặt: “Cậu làm ăn kiểu gì thế hả?”

Nhân viên phục vụ run rẩy đứng dậy: “Thưa ngài, tôi, tôi vừa nãy không cẩn thận bị vấp phải cái gì đấy, tôi không cố ý…”

“Đi đứng không biết nhìn đường à! Có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Xin lỗi…”

Doãn Hưng Trình hít một hơi thật sâu, vì đang ở trong bữa tiệc nên anh ta cũng không tiện mắng người khác, chỉ đành để tên nhân viên này lui xuống trước rồi gọi người tới dọn.

Những người xung quanh bị dính một ít champagne, nhưng nhiều nhất thì có Triệu Thanh Mộng cùng người bạn bên cạnh, và cả… Triệu Cảnh Hàng.

Doãn Hưng Trình đi tới nhìn, thấy quần áo của Triệu Cảnh Hàng ướt nhẹp, anh ta không khỏi cảm thấy bất lực, hôm nay mình là chủ tiệc mà lại xảy ra sự cố như này.

“Cảnh Hàng, có ổn không? Đi vào thay quần áo đi.” Doãn Hưng Trình ghé tới bên cạnh anh nói.

Tuy nhiên sau khi nói xong, anh ta phát hiện Triệu Cảnh Hàng không hề chú ý tới mình, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía cô vệ sĩ nhỏ của mình.

Doãn Hưng Trình lúc nãy không có mặt nên cũng chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy hơi bối rối.

“Làm sao vậy?”

Triệu Cảnh Hàng vẫn không nói một lời, tiến lên nắm lấy cổ áo của Thẩm Thu.

Anh dễ dàng kéo cô về phía mình rồi nhìn Triệu Tu Diên.

Ánh mắt của của Triệu Tu Diên vô cùng bình tĩnh: “Cảnh Hàng, không bị sao chứ?”

Mấy lời quan tâm khách sáo đấy, Triệu Cảnh Hàng đã nghe đến phát ngán rồi.

Nếu là người khác nói mấy câu này thì anh còn cảm thấy bình thường, nhưng người nhà họ Triệu nói thì anh không thể nào chịu đựng nổi.

Một đám đạo đức giả.

Triệu Cảnh Hàng hơi cong miệng kéo thành một nụ cười nhưng nơi đáy mắt thì vô cùng lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm Triệu Tu Diên nhưng lại ghé vào Thẩm Thu bên cạnh rồi nói: “Cô tốt hơn hết nên suy nghĩ thật kỹ rồi cho tôi một lời giải thích.”

Triệu Tu Diên khẽ nhíu mày.

Triệu Cảnh Hàng nói xong cũng không dừng lại, kéo Thẩm Thu đi về phía biệt thự.

Doãn Hưng Trình thấy Triệu Cảnh Hàng cuối cùng cũng đi, trong lòng cũng đỡ lo, ra sức trấn an: “Thật xin lỗi mọi người, chỗ này tôi sẽ cho người tới xử lý ngay, mọi người cứ tiếp tục tận hưởng bữa tiệc.”

“Anh Hưng Trình, nhân viên của anh cũng vụng về, hấp tấp quá đấy, nếu hôm nay không có anh Lâm ở bên cạnh chắc em đã bị thương rồi!”

Triệu Thanh Mộng bực tức nói.

Doãn Hưng Trình: “Xin lỗi Thanh Mộng, em mau đi thay quần áo đi, anh sẽ cho người sắp xếp.”

“Không cần, em sẽ tự xử lý.” Triệu Thanh Mộng hừ một tiếng rồi đi tới bên cạnh Triệu Tu Diên: “Anh, anh cho người về nhà lấy đồ giúp em được không, em không muốn mặc đồ người khác đưa!”

Ánh mắt của Triệu Tu Diên còn đang nhìn về bóng dáng hai người vừa rời đi nhanh chóng, chỉ đáp một tiếng “ừm.”

Triệu Thanh Mộng thấy sắc mặt nhàn nhạt của anh ta, cũng nhìn theo về hường Thẩm Thu vừa rời đi, đột nhiên nói: “Anh, anh cùng cái cô Thẩm Thu kia có quan hệ gì khác à.”

Triệu Tu Diên: “Nói linh tinh gì đấy.”

“Em đâu có nói linh tinh, anh không thấy chuyện vừa nãy à? Rõ ràng cô ta là vệ sĩ của anh Cảnh Hàng vậy mà lại lao vào cứu anh trước tiên.”

Triệu Thanh Mộng thấy Triệu Tu Diên không đáp lại mình, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không có khả năng lắm, thân phận của Thẩm Thu làm sao mà với được Triệu Tu Diên.

“Được rồi, nếu anh và cô ta không có quan hệ gì thì chắc là cô ta có hứng thú với anh đấy.”

“Em nói đủ chưa.” Triệu Tu Diên dường như không nhịn được nữa, trầm giọng nói: “Có muốn thay quần áo không?”

Triệu Thanh Mộng nghe vậy hơi sửng sốt: “Hả? Thay chứ, thay chứ.”

“Thế thì đợi ở đây, anh đi gọi người.”

Triệu Tu Diên không muốn nói chuyện với cô, Triệu Thanh Mộng cũng thức thời dừng lại.

Đừng nghĩ trong mấy người anh này của cô, Triệu Tu Diên là người tốt tính nhất, trên thực tế, Triệu Tu Diên là người khiến cô cảm thấy xa cách nhất.

Triệu Thanh Mộng còn cảm thấy dù Triệu Cảnh Hàng có nhiều tính xấu nhưng vẫn mang lại cho cô cảm giác thân thiết.

Còn đối với Triệu Tu Diên thì rất mông lung.

Khuôn viên tiệc rượu được tổ chức ngoài trời, đi vào trong là một số căn biệt thự, phía sau biệt thự là một góc vườn bé xinh.

Thẩm Thu bị Triệu Cảnh Hàng lôi tới đây.

Thật ra lúc ấy khi nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Cảnh Hàng, cô cũng biết là mình gây chuyện rồi. Với lại chính bản thân mình cũng đã không tuân theo quy tắc số 1 của vệ sĩ: Không được để chủ nhân bị thương.

Cho dù lần này Triệu Cảnh Hàng không bị thương tích gì.

Thẩm Thu: “Cậu chủ, tôi…”

“Cô không coi tôi ra gì đúng không?” Khi đi tới khu vườn nhỏ, Triệu Cảnh Hàng buông tay, thả người kia tới bồn bên cạnh.

Thẩm Thu đứng vững vàng được, lập tức nói: “Không phải.”

Triệu Cảnh Hàng chỉ đáp: “Giải thích đi.”

Thẩm Thu ngơ ngác: “Giải thích gì.”

“Cô làm vậy là có ý gì.”

Triệu Cảnh Hàng vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Thẩm Thu.

Tuy rằng trên mặt anh nhìn như không tức giận nhưng Thẩm Thu biết đó là do anh đang kìm nén mà thôi. Vừa rồi anh không nổi trận lôi đình ở bữa tiệc cũng là vì nể mặt Doãn Hưng Trình.

Trong lòng Thẩm Thu có chút thấp thỏm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra, lúc đấy chỗ anh đứng sẽ không bị mảnh vỡ văng vào, có thể đảm bảo an toàn.”

“À, vậy sao.”

“Đúng vậy.”

“Cứ bảo đảm an toàn là được sao?”

Triệu Cảnh Hàng đột nhiên bóp lấy gò má của cô: “Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc cô còn làm vệ sĩ cho Trần Thi Kỳ, vì để rượu không bắn vào người thân chủ nhà mình còn lấy thân liền xông lên chặn lại, trung thành đến liều mạng như vậy. Sao hiện tại tôi là chủ nhân của cô, cô lại thay đổi nhiều vậy?”

Thẩm Thu bị nắm đau, khó nhọc nói:

“Hai chuyện này không giống nhau, lần đó Trần Thi Kỳ bị đánh nên tôi mới kéo cô ấy lại chứ không phải để chắn rượu văng lên người.”

Triệu Cảnh Hàng nở một nụ cười, anh nâng cằm cô lên nhìn trực diện gương mặt của cô: “Bớt kiếm cớ đi. Tôi đứng ngay cạnh Triệu Tu Diên, cô lại kéo lấy anh ta trước, cô cũng to gan thật đấy.”

Quả thật thì cô đã sai rồi.

Tối nay chính là sai lầm lớn nhất của cô.

Sao lại có thể đi cứu Triệu Tu Diên cơ chứ…

Thẩm Thu không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục ngụy biện: “Anh ta là người nhà của cậu chủ, tôi chỉ là tiện tay.”

“Tiện tay đến mức quên luôn cả chủ nhân của mình?”

“…”

“Vậy sao cô không tay giúp một vài người thân khác của tôi đi, như Thanh Mộng chẳng hạn, không phải con bé đứng ở chỗ nguy hiểm nhất sao?”

“Cô Triệu có người bên cạnh bảo vệ rồi.”

Ánh mắt của Triệu Cảnh Hàng như có cuồng phong bên trong: “Thẩm Thu, cô giỏi thì cứ nói tiếp đi, để tôi xem cô còn bao nhiêu lý do để che đậy tâm tư của mình.”

Trái tim Thẩm Thu hơi nhảy lên: “…Tâm tư gì cơ?”

Vệ sĩ nhỏ này hoá ra còn biết giả vờ ngu ngơ cơ đấy.

Quả nhiên lần trước lúc đánh mạt chược đã bị Triệu Tu Diên hớp hồn rồi.

Triệu Cảnh Hàng nghĩ tới đây liền cảm thấy khó chịu, nếu không kìm chế lại chắc anh chôn sống người phụ nữ này ngay tại chỗ rồi..

Thẩm Thu lại nói: “Chỗ anh đứng sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Nhưng vẫn là tôi không chu toàn nên mới khiến quần áo của anh bị bẩn. Tôi sẽ đi kiếm đồ thay cho anh.”

“Đứng lại!” Triệu Cảnh Hàng quát lớn, giễu cợt nói: “Tôi không cần cô giúp, cô đứng ở chỗ này. Không có sự cho phép của tôi thì không được rời đi. Nếu dám trái lệnh thì cái nghề này cô không cần làm tiếp đâu.”

“Tôi…”

“Chắc cô cũng không hy vọng cái cô nhi viện kia bị phá huỷ đâu nhỉ.”

Thẩm Thu sững sờ, lập tức ngước mặt lên nhìn anh.

Sao Triệu Cảnh Hàng biết về chuyện cô nhi viện… Chuyện cô là con nuôi rất ít người biết, trong hồ sơ cũng ghi là có gia đình.

Anh nhìn ánh mắt của cô một chút rồi nói: “Làm sao, cô nghĩ điều tra cô rất khó chắc? Cô kiếm tiền không phải đều vì chuyển cho bên đó sao?”

Ánh mắt Thẩm Thu sắc lạnh: “Đây là chuyện riêng của tôi, không phải thứ mà anh được phép điều tra.”

“Tôi không quan tâm.” Triệu Cảnh Hàng nói: “Bây giờ cô là người dưới quyền của tôi, cô chỉ cần ghi nhớ điều này thôi.”

Trái tim Thẩm Thu nặng trĩu.

Người khác nói như vậy cô có thể không tin, nhưng Triệu Cảnh Hàng là một tên điên vô nhân tính, anh làm gì cũng không để ý đến hậu quả, hơn nữa lấy thân phận của anh, cho dù có trong tối ngoài sáng làm chuyện gì mờ ám thì cũng sẽ có người giúp xử lý êm xuôi.

Cô nhi viện cùng đám Hạ Tri… sẽ vì cô mà bị ảnh hưởng.

“Ngài Triệu, quần áo đã được chuẩn bị xong.” Quản gia nhà họ Doãn từ tốn đi tới.

Tất cả mọi người đều đang nói chuyện sôi nổi ở sân trước biệt thự, thỉnh thoảng có mấy người phục vụ qua lại trên dãy hành lang xuyên qua vườn.

Thẩm Thu đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Cô biết hôm nay mình đã chọc giận Triệu Cảnh Hàng, còn dám không nghe lệnh của anh, sau này cô nhất định phải để ý một chút… Bản thân thì không sao nhưng mà có thể sẽ liên lụy tới bọn trẻ.

Thẩm Thu ngước mắt nhìn bầu trời đêm rồi thở dài.

Có lẽ cô không nên đến đây, thực ra đáng lẽ cô không nên ứng tuyển công việc này.

Sân trước vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng cười nói của mọi người.

Thẩm Thu đứng trong vườn hoa nhỏ phía sau, mặc dù không nghe rõ nhưng cô biết đó là một thế giới khác, một thế giới xa hoa, lãng phí.

Mà Triệu Tu Diên giờ đây cũng là người trong cái vòng thượng lưu đấy.

Lúc nãy khi kéo tay Triệu Tu Diên làm cô nhớ lại những ngày bé khi còn ở cô nhi viện, mỗi lần bọn họ nắm tay nhau chạy đi, nó như tượng trưng cho việc bản thân muốn giúp đỡ người kia, muốn đối xử với người kia thật tốt…

Nhưng giờ tất cả chỉ còn là quá khứ, ngày hôm nay cô đã làm chuyện dư thừa rồi.

Thẩm Thu suy nghĩ hết cái này đến cái kia cũng qua được 1 tiếng.

Chân cô có chút tê nhưng Triệu Cảnh Hàng vẫn chưa quay lại. Thấy nhân viên phục đi tới đi lui bê đồ, cô có thể đoán được, dường như bữa tiệc đã kết thúc.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều rời đi, mà có một đám người ở lại, chuyển hướng vào trong biệt thự uống rượu tiếp.

Vì thế mà hình phạt của cô vẫn chưa đến hồi kết.

Thời gian cứ thế trôi qua, bầu trời càng lúc càng tối, mây đen cũng từ đâu ùn ùn kéo tới.

Thẩm Thu cụp mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất, đột nhiên một hạt mưa nhỏ rơi xuống trán cô. Thẩm Thu hơi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn thì ngay lập tức một màn mưa dày đặc rơi xuống.

Còn chưa đến một phút, cả người cô đã ướt sũng.

Mấy nhân viên phục vụ đi trên hành lang thấy cảnh này nhưng không ai dám dừng lại.

Bọn họ đều biết Thẩm Thu đắc tội với cậu ấm quyền lực nhất ở trong biệt thự kia.