Y lặng lẽ dịch sang bên, dường như muốn tránh tiếp xúc với Khiếu Nhi. Lòng ta bốc lên lửa giận, chỉ vì huynh trưởng đang ở đây, đành cố nén xuống. Một bữa cơm trôi qua, nhị công tử ngay cả món Khiếu Nhi gắp cũng không động, sau càng ngang nhiên sai người hầu đi dọn thêm phần ăn riêng.

Trước đây ta chỉ gặp nhị công tử trong yến tiệc, đây là lần đầu cùng y dùng bữa. Phụ thân ta nói, khí chất của một người có thể thấy rõ nhất trên bàn ăn, vị nhị công tử này thực sự rất kiêu ngạo và thô lỗ.

50

Buổi tối chúng ta nghỉ ngơi tại khách điếm. Khiếu Nhi do dự một lát, mới kéo ta thấp giọng nói: “Trước khi vào kinh, nghe các tỷ muội nói, vị nhị thiếu gia này tính tình có chút kỳ quặc, nha hoàn hầu hạ hắn trong nhà thường xuyên bị hắn đánh đập. Tính khí bạo lực, không xem gia nô như con người mà đối đãi."

Ta khẽ gật đầu, nỗi chán ghét trong lòng đối với y đã lên đến tột cùng. Phụ thân ta nói quả không sai, kẻ mà trên bàn ăn đã tỏ rõ sự bất tài thì đúng là chẳng ra gì.

Ta hỏi huynh trưởng: "Nhị công tử này, muội có nhất thiết phải lấy hắn không?"

Huynh trưởng trầm ngâm một lát, tay khẽ vuốt ve mái tóc ta: "Diệu Diệu, gia tộc đã bao bọc, chở che cho muội, cũng đến lúc muội phải làm điều gì đó để báo đáp rồi."

Ta đáp lại thẳng thừng: "Huynh xem hắn đối xử với Khiếu Nhi ra sao! Có thể trước kia chúng ta còn xứng đôi vừa lứa, nhưng giờ đây nhà ta đã sa cơ lỡ vận, cho dù có khôi phục lại địa vị thì gia quyến của chúng ta cũng đã từng trải qua khổ nạn, sau này hắn há chẳng vẫn xem thường chúng ta hay sao? Với dáng vẻ cao ngạo kia của hắn, e rằng muội khó mà sánh được."

Huynh trưởng chỉ buông một câu: "Muội đừng làm nũng nữa, Diệu Diệu."

Ta trở về phòng mình, ngồi xuống trước ánh đèn dầu leo lét, lấy ra quyển "Hương Dã Bảo Giám".

Nếu phải quay về kinh thành, e rằng những thứ này cũng sẽ bị bỏ lại phía sau.

Ta mở sách ra, một tờ giấy cỏ mỏng manh rơi xuống, nét chữ nguệch ngoạc của Dư Thập Cửu hiện ra trước mắt, trên đó chi chít những dòng "Tạ Tĩnh Diệu".

Nước Mắt ta bỗng chốc tuôn rơi, thấm ướt cả tờ giấy cỏ mỏng manh. Dù có được ban cho cái tên hay đến mấy thì đã sao chứ. Chẳng thể nào lưu danh sử sách, cũng chẳng thể khắc tên mình trên bia đá, có lẽ nhiều năm sau, người ta chỉ còn nhớ đến ta bằng một cái tên họ mờ nhạt nào đó.

Ta chợt nhớ đến những cuộc tranh giành, ganh ghét giữa các tiểu thư khuê các nơi kinh thành, bỗng thấy tất cả thật vô nghĩa. Những tháng ngày chua chát, đố kị ấy, nào có bằng cuộc sống tự tại nơi thôn dã này!

Ta nắm chặt tờ giấy trong tay, những câu chuyện của Dư Thập Cửu lại hiện về trong tâm trí. Cuối cùng thì số phận của ta cũng chỉ nằm trong tay kẻ khác mà thôi. Ta cứ ngỡ mình đã may mắn thoát khỏi chốn Giáo Phường Ty ô nhục, nào ngờ lại rơi vào tay Vương nhị công tử, kẻ có tính tình tàn bạo không kém.