Lương Tị tự giác đứng dậy đi bới cơm cho chị, Phi Phi chào chị, gọi chị Minh Nguyệt. Lương Minh Nguyệt ngồi xuống chỗ của Lương Tị, ăn một ít thức ăn trong chén của cô, nói mình mệt chết đi được.

Ba Lương hỏi vài câu, Lương Minh Nguyệt nói nhà máy vốn định mở rộng, nhưng đối phương tạm thời đổi ý, nói không muốn nữa.

"Đó không phải là một nhà máy bỏ hoang sao?" Ba Lương hỏi.

"Đã bỏ hoang mười năm rồi." Lương Minh Nguyệt nhặt những hạt cơm rơi trên bàn ăn thả lại vào chén, nói: "Thị trấn sẽ ra mặt thương lượng, con đã nói rồi, nếu không giải quyết được thì con sẽ chuyển ra ngoài."

"Chuyển đi?" Ba Lương kinh ngạc, "Đang yên đang lành mà chuyển đi đâu..."

"Doanh nghiệp muốn phát triển lâu dài thì ở lại thị trấn thôi là chưa đủ." Lương Minh Nguyệt có tham vọng của riêng mình, chị muốn chuyển sang hình thức đầu tư cổ phần và phát triển một thương hiệu thiết bị vệ sinh. Nhưng kế hoạch hiện tại vẫn chưa chín muồi nên chị không nói ra với bên ngoài.

"Như bây giờ là được rồi, nhà máy càng lớn sẽ càng rắc rối." Ba Lương không đồng ý.

"Chuyện này để nói sau." Lương Minh Nguyệt chiếu lệ nói.

Lương Tị bưng một chén cơm đi ra, ngồi xuống bên cạnh Phi Phi, không nói lời nào. Lương Minh Nguyệt nhìn cô, trong ánh mắt có sự thất vọng.

Lương Tị lại thấp thỏm, vùi đầu vào ăn, không hề gắp đồ ăn.

Phi Phi bên cạnh cô rất biết cách tạo bầu không khí sôi nổi, nói nhà máy sản xuất thiết bị vệ sinh bây giờ rất nổi tiếng, nhiều bạn bè xung quanh cô ấy đều biết đến "Thiết bị vệ sinh Lương Thực"

"Em nói tổng giám đốc Lương của thiết bị vệ sinh Lương Thực là chị họ của mình. Lúc đầu họ không tin, nhưng sau đó họ hỏi em có được giảm giá khi mua thiết bị vệ sinh không? Em buồn cười chết đi được."

"Sau này sẽ càng ngày càng nổi tiếng." Lương Minh Nguyệt trả lời: "Năm sau chị dự định sẽ ở trên đài của tỉnh."

"Thật sao?" Phi Phi ngạc nhiên.

"Sau này mời người nổi tiếng chị sẽ xin chữ ký cho em." Lương Minh Nguyệt nói với giọng điệu bình thường.

"Vậy thì quá lợi hại! Chúng ta muốn đi theo hướng quốc tế hoá..."

Lương Minh Nguyệt cười nói: "Không đến mức đó. Chúng ta đi từng bước một, ra khỏi tỉnh trước."

Ba Lương châm chước hỏi: "Có phải gần đây con rất thân thiết với Trâu Hồng Du không?"

"Cô ấy muốn đầu tư vào nhà xưởng sản xuất phòng tắm của chúng ta, con đang cân nhắc." Lương Minh Nguyệt nói.

"Trâu Hồng Du? Có phải là nữ doanh nhân đã đưa kính thuỷ tinh ra thị trường không?" Phi Phi ngạc nhiên, "Chị Minh Nguyệt, chị giỏi quá vậy?!"

"Cô ấy đầu tư theo hình thức nào?" Ba Lương hỏi.

"Đương nhiên là cổ đông."

Ba Lương do dự, có chút lo lắng nói: "Ba và mẹ con đều cảm thấy quy mô nhà máy hiện tại là được rồi, cẩn thận một chút, cứ từ từ..."

"Con không muốn giậm chân tại chỗ, con muốn làm cho thương hiệu trở nên lớn mạnh hơn." Lương Minh Nguyệt kiên quyết nói: "Nếu nhà máy muốn phát triển và tiêu chuẩn hóa thì mặt quản lý không nên nhét người nhà vào."

Lúc này Phi Phi im lặng.

Lương Tị cũng không nói gì.

Lương Minh Nguyệt tự giác nói: "Nếu Trâu Hồng Du đầu tư, nhà máy sẽ mở rộng tại chỗ hoặc chuyển đến thành phố, và giám đốc sẽ được thuê bên ngoài với mức lương cao."

"Mấy người quản lý trong nhà máy con sẽ cách chức hết, không có tài cán gì, chỉ biết ỷ là bà con họ hàng mà cậy quyền, lần trước công nhân ầm ĩ đòi tăng lương, nói không chừng cũng do họ ở sau lưng xúi giục..."

"Ăn cơm đi, ăn cơm đi." Ba Lương bưng đồ ăn cho chị.

Lương Minh Nguyệt vẫn kiên trì, "Đây đều là những vấn đề khó giải quyết mà ba và mẹ để lại cho con, sau này con sẽ dẹp hết."

Sắc mặt Phi Phi bắt đầu khó coi.

Lương Tị cũng không biết phải trốn đi đâu.

Ba Lương nổi giận, "Ăn cơm đi, trên bàn ăn đừng có nói chuyện công việc."

Lương Minh Nguyệt không hiểu nổi, "Là ba bắt đầu trước mà."

Ba Lương nói với chị: "Không ăn thì đi nghỉ ngơi đi."

Lương Minh Nguyệt thờ ơ nói: "Con không đi, con còn chưa no."

Ba Lương đặt đũa xuống, ra sô pha ngồi nghỉ.

Lương Minh Nguyệt không quan tâm ông tức giận cái gì, đang ăn thì quay đầu nhìn Lương Tị và Phi Phi, "Đừng ngồi thừ ra đó vậy chứ, chị đâu có nói hai đứa." Nói xong, chị lau miệng, sau đó phủi mông đi vào phòng làm việc.

Ba Lương trở lại phòng ngủ phàn nàn với mẹ Lương: "Sau khi ăn tối ngon lành, nó ngồi đó một lúc, rồi phủi mông đi vào phòng làm việc."

Mẹ Lương không nói gì, bà đều nghe thấy cả. Ở một số khía cạnh, bà đồng ý với suy nghĩ của Lương Minh Nguyệt. Ba Lương lập tức không đồng ý, ông cho rằng một khi nhà máy thực hiện hình thức cổ phần, cũng có nghĩa là quyền phát biểu của nhà họ Lương sẽ giảm đi.

"Ngày trước anh hiếu thắng và đầy tham vọng, có lần mơ thấy nhà máy sản xuất thiết bị vệ sinh của chúng ta lên sàn, anh mừng đến tỉnh mộng, nửa đêm thức dậy rót một ly rượu rồi nhâm nhi." Ba Lương nói: "Nhưng bây giờ, điều anh nghĩ đến là làm thế nào để có sức khỏe tốt, làm thế nào để có thể tránh đến bệnh viện, làm thế nào để có thể an hưởng tuổi già, và làm thế nào để gia đình mình có thể hòa thuận. Khi thường xuyên nghĩ về những điều này, anh biết rằng mình thật sự đã già."

"Anh sợ mấy chị em nó sẽ vì chuyện của nhà máy mà xa cách nhau."

Hai vợ chồng nhỏ giọng trò chuyện, Phi Phi gõ cửa bước vào, mang theo một dĩa trái cây đã cắt sẵn. Ba Lương cân nhắc trong lòng, còn chưa kịp nói gì, mẹ Lương đã nói trước: "Con đừng nên để trong lòng, chị Minh Nguyệt của con không có ý gì đâu."

Phi Phi le lưỡi, "Đâu phải nói con, con không quan tâm đâu." Sau đó cô ấy nhỏ giọng nói: "Chị út mới là người khó chịu nhất, bị đầu súng mũi thương chỉa vào mà không nói lấy một lời nào."

Ba Lương nói: "Nó quen thói lãnh đạo người khác rồi, nói chuyện không kiêng nể ai cả."

"Sếp của bọn con cũng vậy. Bắt lỗi bọn con, cho dù không hề nói bất kỳ lời th.ô tục nào nhưng cũng đủ khiến bọn con phải khóc ròng." Phi Phi ăn trái cây, nói: "Ở nơi làm việc kẻ yếu đều không có quyền lên tiếng. Nhưng khi kẻ yếu trở thành kẻ mạnh thì cũng sẽ như vậy. Có câu nói như thế nào nhỉ? Giết ác long cuối cùng lại trở thành ác long..."

Đang nói thì Lương Tị đến, cô xiên một miếng táo, nói với Phi Phi: "Dạo này cậu làm việc rất tốt." Nói xong thì thấy hối hận, những lời nói này thật chẳng ra làm sao.

Phi Phi sửng sốt một lúc rồi đáp: "Kệ ông ấy. Không phải chuyện của em."

Mẹ Lương tiếp lời, hỏi Lương Tị: "Con xem nhà thế nào rồi?" Bà nghe nói Chu Toàn nhờ Lương Tị tìm nhà cho Phi Phi, vậy nên bà đã giới thiệu một người bạn của mình, tình cờ người này có một căn muốn bán.

"Cũng khá tốt, một căn hộ rộng 180 mét vuông." Lương Tị nói.

"Đủ ở rồi." Mẹ Lương nhìn Phi Phi, "Ba con muốn mua nhà cho con, nhờ chị út con giúp."

"Con không thèm." Phi Phi trả lời.

"Tối hôm qua chị đi xem..." Còn chưa nói xong thì Lương Minh Nguyệt đã gọi điện thoại cho cô, kêu cô đến phòng làm việc.

"Làm màu, chỉ cần gọi một tiếng là được rồi, bày đặt gọi điện thoại." Ba Lương nói.

Lương Tị đang định đi, lại bị Phi Phi giữ lại, cô ấy giơ nắm đấm lên nhỏ giọng nói: "Chị, chị nhất định phải phản pua*!". Truyện mới cập nhật

*Pick Up Artist: Dụ dỗ.

"Pua là gì?"

"Lãnh đạo của bọn em cả ngày cứ nói với bọn em là hãy quý trọng công việc, cảm kích tăng ca, bởi vì nếu bọn em không quý trọng nó, thì phía sau vẫn còn đầy người có học thức cao đang xếp hàng chờ đợi. Đó chính là pua!", Phi Phi giải thích.

"Con tự lo chuyện của mình đi, đừng có vẽ vời cho thêm chuyện." Mẹ Lương nghiêm mặt nói với cô ấy: "Chị Minh Nguyệt của con nói vậy chứ không phải vậy, chị em cãi nhau là chuyện bình thường."

"Được rồi, là do con lắm chuyện." Phi Phi nhún vai.

Lương Tị thở dài một hơi, đi vào phòng làm việc. Lương Minh Nguyệt nhìn cô, kêu cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó gấp laptop lại bước đến ngồi xuống, "Chị đã đọc thư ở văn phòng, chuyện này cứ xử lý theo ý muốn của em."

Lương Tị gật đầu, chờ đợi những lời tiếp theo của chị.

Lương Minh Nguyệt hỏi thẳng: "Em và Lý Thiên Thuỷ có quan hệ gì?"

Không đợi cô trả lời, chị nói ngắn gọn: "Hôm nay trước khi tan làm chị đã gọi điện thoại cho anh ta, ngày mốt anh ta sẽ quay về. Em và anh ta đến cục quản lý bất động sản một chuyến. Căn nhà đứng tên anh ta sẽ được chuyển sang tên của em."

Lương Tị chưa kịp phản ứng, chị đã nói thêm: "Anh ta vẫn còn nợ chúng ta bảy trăm ngàn nhân dân tệ. Lúc trước không phải em thông qua công ty cho vay, cho anh ta vay thêm một khoản nữa sao? Số tiền này đủ để lấy căn nhà."

Lương Minh Nguyệt lập tức nói xong, sau đó khoanh tay nhìn cô, "Không đến mức bắt em phải tìm người môn đăng hộ đối, nhưng một thằng bám váy thì tuyệt đối không được."

Đầu Lương Tị choáng váng, theo bản năng giải thích nói: "Sự tình không như chị nghĩ, anh ấy không phải là người bám váy... Anh ấy đối với số tiền này căn bản không biết gì hết, là em tự ý cho mượn... "

"Quá ngu." Lương Minh Nguyệt nhìn cô, "May là vẫn còn cứu được, không cho anh ta mượn riêng."

Buổi chiều trong lúc tâm huyết dâng trào, chị tìm đến một người bạn học cũ đang cho vay thế chấp trong thành phố để nhờ anh ấy tư vấn một chuyện. Người bạn học cũ nghe nói nhà máy của họ đang hợp tác với Lý Thiên Thuỷ nên đã nói với chị về việc Lương Tị cho Lý Thiên Thuỷ vay dưới danh nghĩa vay thế chấp. Ý của anh ấy là muốn khen Lương Tị có năng lực xử lý công việc, bởi vì cho người quen vay tiền thì không thể lường trước được, nhưng khi qua tay anh ấy cho vay thì lại khác.

Lương Minh Nguyệt vừa nghe đã hiểu ra vấn đề, bởi vì Lương Tị từ Tân Cương trở về liền thay đổi rõ rệt, lúc nào cũng rạng rỡ, nhìn vào biết ngay là đang yêu. Chẳng qua là chị quá bận, không muốn hỏi.

Hơn nữa, Lương Tị thông qua anh ấy cho Lý Thiên Thuỷ vay tiền, không phải vì biết cách xử lý vấn đề, đại khái là để ý đến lòng tự trọng của Lý Thiên Thuỷ. Từ "có năng lực xử lý công việc" không phù hợp với Lương Tị, bởi vì cô quá xử trí theo cảm tính.

Ban đầu chị định chấm dứt hợp tác và ngừng gửi hàng đến Tân Cương. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, chị đã gọi cho Lý Thiên Thuỷ để xem thái độ của anh.

Lý Thiên Thuỷ im ​​lặng một lúc lâu, không nói gì, chỉ nói rằng ngày mốt anh sẽ về giao căn nhà lại cho Lương Tị.

Lương Tị cảm thấy mình thật vô dụng, chuyện đơn giản mà bị cô làm cho phức tạp lên, nếu đã không thể nói rõ ràng thì cô dứt khoát không nói gì nữa cả, đứng dậy trở về phòng ngủ.

Cô không thay quần áo, không tắm rửa, trực tiếp nằm lỳ ở trên giường. Nửa đêm tỉnh dậy vì lạnh, cô đi đóng cửa ban công lại, sau đó quay lại ngồi yên lặng một lúc rồi đi vào phòng ngủ của Lương Minh Nguyệt.

Trong phòng ngủ không có ai, cô đi gõ cửa phòng làm việc, Lương Minh Nguyệt vẫn đang làm việc. Lương Tị đứng ở cửa, nhìn về phía chị, nói đâu ra đấy: "Chị, nếu chị rơi xuống nước, ngay cả khi không biết bơi, em cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu chị. Bởi vì chị là chị gái của em, em sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

"Lý Thiên Thủy cũng vậy, nếu như thời gian quay trở lại, em vẫn sẽ cho anh ấy vay tiền. Em không thể nào trơ mắt nhìn hai người chết chìm. Và anh ấy cũng không phải là kẻ bám váy như chị nói."

"Mỗi lần chị mắng em ngốc, dù cố ý hay vô tình, thật ra em cũng rất buồn. Đó là nỗi buồn mấy ngày không thể nguôi ngoai. Em chỉ giả vờ như không sao thôi. Vì em biết chị đã rất vất vả, chị rất mệt mỏi, em cố gắng hết sức để thông cảm cho chị. Nhưng chị vẫn cứ luôn coi thường em, coi thường sự đóng góp của em cho cái nhà này, coi thường giá trị của em trong nhà máy."

"Chị đã từng đến Bệnh viện trực thuộc số 1 của Đại học Trịnh Châu chưa? Nơi đây được mệnh danh là bệnh viện lớn nhất thế giới. Mấy năm nay em đưa ba mẹ đến đó không dưới 50 lần, khám đi khám lại để lấy thuốc, kiểm tra đi kiểm tra lại để lấy thuốc. Chị không biết tìm chỗ đậu xe khó như thế nào, không biết giường chật ra sao. Mỗi lần đến đó, em phải chạy qua chạy lại giữa các tòa nhà, sân, phòng ban và căn tin, bởi vì nó thật sự quá lớn."

"Hơn nữa, em chưa bao giờ đi thang máy ở bệnh viện đó, vì lần nào cũng có rất nhiều người xếp hàng, chỉ khi leo thang bộ em mới có thể bình tĩnh một chút. Bởi vì em phải đi qua một đoạn hành lang dài mới đến được phòng bệnh của ba." Lương Tị giơ tay ước lượng, nhẹ nhàng nói: "Mà hai bên của hành lang đó lại xếp đầy giường bệnh. Em sợ hãi khi trông thấy sự đau đớn trên khuôn mặt của những người bệnh đó, mỗi lần qua đó em đều phải chạy."

"Vì thường xuyên đến Bệnh viện trực thuộc số 1 của Đại học Trịnh Châu, em nhận ra rằng tỉnh của chúng ta không chỉ có nhiều người già, mà còn có rất nhiều bệnh nhân. Cho dù có đặt mười ngàn chiếc giường... thì cũng không đủ. Ba chỉ vừa mới khỏe lại, y tá liền giục xuất viện ngay, em muốn ở lại theo dõi thêm vài ngày, họ nói em về nhà mà chăm, giường ở đây không đủ, nhường lại cho ai cần nó hơn. Cảm xúc lớn nhất của em lúc đó là may là em không phải y tá, nếu không em sẽ phải đối mặt với rất nhiều bệnh nhân mỗi ngày. Bị giường này mắng, giường kia chửi, em sẽ phát điên mất."

"Hơn nữa trừ phi có quyền có tiền có quan hệ thì mới có thể hưởng thụ phòng bệnh riêng, sạch sẽ không có người quấy rầy như trên TV. Ba cũng chỉ ở loại phòng bệnh này vài lần, trong bệnh viện có những giường nào thì nằm giường đó, bởi vì ba ngại nhờ vả người ta."

"Thật ra em rất sợ cảnh phải nằm cùng phòng, đặc biệt là vào ban đêm. Bởi vì ngoại trừ tiếng rê,n rỉ hoặc khóc lóc đau đớn của bệnh nhân thì hành lang của khu nhà, cầu thang, sảnh truyền dịch và thậm chí cả quảng trường bên ngoài đều nằm đầy người nhà bệnh nhân đi cùng. Chỉ cần nhìn thấy cảnh này, em sẽ nghĩ, sao lại có nhiều bệnh nhân đến vậy? Nhưng mà trời vừa sáng, khu ngoại trú đã chật kín bệnh nhân mới, một nhóm người ở khu nội trú cũng đã khỏi bệnh xuất viện. Cứ vậy mà ngày qua ngày, năm qua năm."

"Em nói với chị điều này, không phải để phàn nàn về bệnh viện, mà vì chị cần biết những gì mà em đã bỏ ra cho gia đình này. Bởi vì chị chỉ đến bệnh viện tổng cộng ba lần và lần nào tài xế cũng đưa chị đến trước lối vào tòa nhà bệnh viện, chị chỉ cần nhìn số phòng bệnh mà em đã gửi cho chị là có thể dễ dàng tìm thấy. Thật sự quá dễ dàng. Hơn nữa chị chỉ ngồi ở đó một lúc, rồi mẹ sẽ thúc giục: Minh Nguyệt, con về đi, không sao đâu, đã có em con ở đây rồi."

Lương Tị dừng lại, rồi nói tiếp: "Có mấy lần ở bệnh viện em đã suýt khóc vì không ai giúp mình. Nếu em không đi thì chị phải đi, không thể bỏ tiền ra thuê người làm thay, chị biết vì sao không? Vì nhiều bệnh tật, chỉ định mổ cần phải có sự đồng ý và chữ ký của người nhà."

"Có nghĩa là bệnh tật của cha mẹ là trách nhiệm chung của con cái chúng ta, và em đã gánh hết phần của chị. Chị chưa bao giờ quan tâm đến việc em có mệt mỏi hay không, thủ tục có rườm rà hay không, càng không nói lấy một câu cảm ơn. Chị chẳng những chỉ tay năm ngón với em mà còn coi thường tất cả những đóng góp của em cho gia đình này."

"Chị có biết ba uống thuốc gì hàng ngày không, lần khám tiếp theo là khi nào? Chị có biết ba đang ở bệnh viện thành phố vì bệnh viêm phế quản và cần người về nấu cơm ba lần một ngày không? Chị có biết phải làm gì nếu mẹ bị táo bón không?" Lương Tị nhìn chị, "Chị không biết những điều này, bởi vì chúng đều là chuyện cỏn con với chị. Chị chỉ cần kiếm tiền là được, bởi vì kiếm tiền là giỏi nhất, địa vị gia đình cao nhất, được tôn trọng nhất, và đáng được mọi người ngưỡng mộ nhất."

"Nhưng chị cần phải hiểu rõ là, trong nhà chúng ta không có cô gái trong vỏ ốc, cũng không có nàng tiên nữ Balala, những việc vốn thuộc về hai chúng ta này, từ trước đến giờ vẫn luôn chỉ một tay em làm. Bởi vì chị là chị của em, là người nhà, nên em không có quyền lựa chọn, em biết mình không có khả năng như chị trong sự nghiệp nên sẵn sàng lo cho gia đình nhiều hơn. Nhưng nếu chị là chồng của em, em đã sớm ly hôn với chị rồi."

"Và, từ hôm nay... Không, từ giờ trở đi, chị cần phải thay đổi thái độ với em. Nếu em vẫn không nhận được sự tôn trọng xứng đáng với những đóng góp của mình cho gia đình, thì khi ba đến bệnh viện để điều trị và kiểm tra lại, cần phải lau người, tất cả những điều nhỏ nhặt này, chúng ta hãy chia sẻ, chị một ngày em một ngày thay phiên nhau làm." Lương Tị kiềm lại cảm giác nghẹn ngào, nói: "Vì những người không biết ơn và coi thường người khác như chị nên mới dẫn đến việc không ai muốn ra sức vì gia đình thêm nữa."

"Còn chuyện trong nhà máy, em có thể từ từ học hỏi, hoặc chị cũng có thể tìm người thay thế em. Hơn nữa em năm nay đã 29 tuổi, là người trưởng thành và tự lập, biết chọn đối tượng, và có khả năng chịu trách nhiệm về hành động của mình."

Lương Tị nói xong thì trở về phòng, tìm tất cả những chiếc túi mà Lương Minh Nguyệt đã mua cho mình, ôm đặt hết lên bàn làm việc của chị.

Editor: Mấy chương đầu tác giả viết Lương Tị 27 28t, giờ lại viết 29. Nên chuyện tuổi tác này khó phân biệt được quá😭