Phòng ngủ lập tức loạn lên, mọi người vô cùng thuần thục dọn dẹp mặt bàn, có người bận rộn đổi áo ngủ trên người, có người vội vã lôi nội y, quần lót ném vào rương hành lý. Lâm Đồng Chi thuận tay sắp xếp lại khăn mặt treo trên tường và những cái thùng, chậu trong góc tường. Sau đó, nhanh chóng có người gõ cửa phòng các cô: "Kiểm tra vệ sinh, mở cửa!"

Lâm Đồng Chi quay đầu nhìn quanh, cho đến khi mọi người ra dấu cho cô ý nói đã chỉnh sửa xong, lúc này cô mới đi ra mở cửa. Lập tức có cả đống người đi vào căn phòng nhỏ của các cô.

Đi vào đầu tiên là một tên đen như than, trong lúc học quân sự, Lâm Đồng Chi đã hình thành được phản xạ có điều kiện, vừa thấy anh bạn đen thì theo bản năng đứng thẳng lưng, khép gót chân, ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng đứng nguyên. Kết quả hồi lâu cũng không thấy người ta nói "Nghỉ", cô bình tĩnh lại nhìn qua, lúc này mới phát hiện anh bạn đen này mặc một chiếc áo phông có in huy hiệu trường cô, thì ra không phải là huấn luyện viên mà là cán bộ trong trường. Những người này đều có những cô bạn cùng phòng của cô đi ứng phó, cô yên tâm, cầm chậu rửa, sửa rửa mặt và khăn mặt của mình ra ngoài, cũng không thèm liếc mắt nhìn đám người kia một cái.

Lâm Đồng Chi bị cận, không đeo kinh nên không nhìn rõ, nhưng mà một thoáng khi hai người lướt qua nhau, Lâm Đồng Chi nhìn thấy rõ ràng người kia nhìn cô với ánh mắt không tốt.

Cô ra ngoài phòng ngủ, vỗ vào hai má của mình, không nghĩ ra mình đắc tội bạn học đen này lúc nào. Nhưng mà, cho dù có đắc tội thì cũng không có liên quan gì đến cô, cũng không thể bảo cả thế giới đều phải thích cô, cô kéo dép lê loẹt quẹt đi đến phòng tắm.

Cô cố ý kéo dài thời gian ở phòng tắm, đúng lúc có một nữ sinh cũng tới phòng tắm gội đầu, cô đi qua mượn dầu gội của người ta gội đầu xong, đoán là đoàn người kiểm tra vệ sinh đã đi rồi thì mới trở về phòng ngủ.

Trong căn phòng gọn gàng, mọi người đều ở đây, Lâm Đồng Chi nghi hoặc hỏi: "Các cậu không phải nói là đi khiêu vũ sao? Còn chưa đi à?"

Không có ai để ý đến cô, không khí trong phòng rất kì quái.

Cô nhéo một cái vào eo thon của Mã Vân, hỏi lại: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Mã Vân đau khổ hét lên, mở miệng mắng hai câu: "Cậu là đồ độc ác!" Lúc này mới mở miệng trả lời câu hỏi của cô, trên mặt còn mang vẻ háo sắc: "Lâm Đồng Chi, cậu có cảm thấy người vừa rồi tới đây rất đẹp trai hay không...?"

Lâm Đồng Chi cố gắng nhớ lại, cô chỉ liếc qua một cái, cũng không phát hiện ra có ai đẹp trai, cô thành thật lắc đầu nói: "Có trai đẹp sao? Mình không thấy nha."

Vẻ mặt Mã Vân giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Chính là anh đẹp trai đầu tiên bước vào, cao cao, da ngăm đen đó."

Lâm Đồng Chi không dám gật đầu, hỏi lại: "Chính là cái tên mặt đen kia? Tên kia chỉ thiếu một vầng trăng lưỡi liềm trên trán là có thể giả mạo Bao Thanh Thiên, có gì đẹp trai chứ? Đẹp trai ở đâu? Mắt, mũi, miệng, có chỗ nào đẹp?"

Nhưng mà câu nói nghịch ngợm này của cô cũng không làm cho mọi người cười như dự tính. Cô cần thận nhìn lại biểu cảm của từng người, trên mặt mọi người đều viết một câu "Đó là trai đẹp", chẳng lẽ mình không phát hiện ra, hoặc là mắt thẩm mĩ của mình khác thường. Nhưng đúng là Cố Duy Bình là người đẹp trai vạn người mê mà, cô cũng đâu có nhìn nhầm.

Thứ Ba, tất cả mọi người đều có tiết, từ sáng sớm Lâm Đồng Chi hẹn Vương Nguyệt sau khi học xong thì đi mua kính, khi đi học, Lâm Đồng Chi vừa vào phòng liền phát hiện vị bạn học mặt đen kia đang ngồi ở bàn thứ 2 dãy giữa, vị trí cực kì bắt mắt. Tuy rằng sau kì huấn luyện quân sự, làn da các bạn học đều giống như đều giống như con lai Á-Phi, nhưng mà không có ai lại thuần huyết đến mức độ này. 

Lâm Đồng Chi luôn ngồi ở một góc sáng sủa trong lớp, lần này cũng không ngoại lệ, cô đi qua bạn học này, ngồi xuống phía sau, lúc an vị xong thì không khỏi nhớ tới vẻ mặt háo sắc của những cô bạn trong phòng, lòng hiếu kì nổi lên, lúc ngồi xuống lại lén quan sát gương mặt của cậu ta. Nhất thời trong lúc này lại nhớ tới Cố Duy Bình, trước kia, đại khái cô cũng thường quan sát Cố Duy Bình như vậy, nghĩ tới Cố Duy Bình, trong lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào, trong lòng bất giác có chút thiện cảm với vị bạn học này. Không nghĩ tới chẳng những người này có vẻ ngoài giống Bao Thanh Thiên, ngay cả cảm giác cũng nhạy bén như thếm cậu ta đưa ánh mắt như tia chớp nhìn thẳng vào cô.

Lâm Đồng Chi phản ứng cực nhanh, ngoài miệng giống như không có chuyện gì gọi Vương Nguyệt đến ngồi bên cạnh cô nhưng mà trong lòng kinh ngạc. Không nghĩ tới người này quả thực có một vẻ ngoài không tồi. May mà người vụng trộm nhìn ngắm sắc đẹp không chỉ có một mình cô, rất nhanh, một nữ sinh ngồi sau lưng cô không kịp thay đổi tầm mắt, bị ánh mắt của cậu ta bắt được, xấu hổ cúi đầu xuống.

Trong lòng Lâm Đồng Chi càng thấy buồn cười, không hiểu sao, sau khi vào đại học, nhất là sau khi nhận được lá thư của Cố Duy Bình, tính cách cô đã bớt đi vài phần cẩn trọng, dường như sự bưỡng bỉnh hoạt bát thời thơ ấu đã quay về với cô, cho nên, dũng khí làm chuyện xấu của cô cũng tăng thêm rất nhiều.

Tiết học này vô cùng nhàm chán, tên gọi của tiết này là Chủ nghĩa Mác- Lê-nin, gọi tắt là triết học. Đúng là rất khó có sinh viên nào trong tiết học này mà không nói chuyện riêng, thất thần hoặc là ngủ gật, vì thế, giống như rất nhiều bạn học khác, cô cũng trải giấy ra bàn, viết thư.

Phong thư gửi cho Cố Duy Bình nên viết thế nào đây? Lâm Đồng Chi có chút buồn bực, nhớ tới điểm văn của mình và nét chữ như giun bò, lại nghĩ đến tài văn chương của tên kia, nàng tự cảm thấy mình không tốt nhưng lại thấy kiêu ngạo vì cậu ấy. Vốn là nghĩ tới ưu điểm này của cậu ta, sau đó lại không nhịn được nghĩ tới những điểm tốt của tên kia, nghĩ tới biểu tình tự tin, ánh mắt liếc ngang của cậu ta, giống như được tận mắt nhìn thấy. Nhất thời, trong lòng, trong đầu đều bị chiếm hết, chân mày, khóe mắt đều là ý cười, hoàn toàn không nghe thấy Vương Nguyệt đang kéo ống tay áo của cô gọi: "Nhanh hồi hồn lại đi."