Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 17: Ta muốn hạnh phúc

Hạ Dịch Nặc đơn giản điều chỉnh lại tiến độ của khóa đề trong tay, thương lượng với Đường Thụ Lương về việc sắp xếp kế hoạch thí nghiệm trong ít nhất là một tháng tới. Những thí nghiệm khác có thể chậm một chút, nhưng thí nghiệm động vật là không thể ngừng lại. Nhóm nghiên cứu của Hạ Dịch Nặc trước mắt có bốn người, Đường Thụ Lương quyết định để cho Kha Định Hào tiếp nhận phần thí nghiệm động vật, Hạ Dịch Nặc có chút khó xử. Đường Thụ Lương hỏi Tiểu Hạ sao ngươi lại có biểu tình thế này, Hạ Dịch Nặc đáp lại: "Bởi vì Kha Định Hào sợ chuột."

Nửa giờ sau Kha Định Hào mang vẻ mặt đau khổ đi ra từ văn phòng của Đường Thụ Lương. Hạ Dịch Nặc cười ha ha, Kha Định Hào oán hận đến cắn răng. Sau đó hai người thảo luận phương án và tiến độ bàn giao thí nghiệm xong, liền cùng nhau đi đến phòng động vật.

Tiểu hỏa Kha Định Hào nhát gan, mặc kệ là đụng phải chuột lớn hay chuột nhỏ, vô luận là đen hay là trắng, liền sẽ hoa dung thất sắc. Nghe nói hắn không thể chịu được tiếng kêu chít chít của chuột, nghe xong toàn thân đều sẽ nổi da gà.

Vừa mới vào cửa chính của phòng động vật, Kha Định Hào liền bắt đầu mở nhạc đeo tai nghe, tiếng nhạc rock từ trong tai nghe kia truyền ra đến Hạ Dịch Nặc cũng có thể nghe thấy được.

"Hạ sư tỷ!" Phía sau truyền đến một tiếng kêu gọi.

Hạ Dịch Nặc xoay người, không ngờ lại gặp Trần Điện Điện. Theo bản năng mà nhìn quanh một cái, đáng tiếc cũng không nhìn thấy thân ảnh của Lương Giác Quân. Hạ Dịch Nặc nở một nụ cười sáng lạn với Trần Điện Điện, sau đó vỗ lên vai Kha Định Hào một cái.

Kha Định Hào xoay người, tháo một cái tai nghe xuống, vừa nhìn thấy Trần Điện Điện, liền nhiệt tình chào hỏi: "Ah, Điện Điện, ngươi cũng tới phòng động vật sao?"

"Chào sư huynh!" Trần Điện Điện đơn giản chào một tiếng liền bỏ qua Kha Định Hào, nhìn chằm chằm vào tay phải của Hạ Dịch Nặc: "Hạ sư tỷ, hôm qua ngươi thật sự bị thương sao? Ta thấy lúc ấy bộ dáng Lương lão sư đưa ngươi đi bệnh viện rất gấp gáp, cũng không biết thì ra ngươi bị thương nghiêm trọng đến phải bó bột!"

Hạ Dịch Nặc cúi đầu nhìn nhìn vào cánh tay của mình, sau đó mỉm cười tươi sáng: "Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại."

"Nếu không có gì đáng ngại thì bây giờ ta đã không xuất hiện ở đây rồi." Kha Định Hào xen vào. Cảm giác không được để ý tới thật sự là không tốt.

Hạ Dịch Nặc cầm bản ghi chép trong tay đặt vào trong tay Kha Định Hào, nói với Trần Điện Điện: "Đúng vậy a, cho nên hai mươi ngày sau này, sư huynh tiểu Kha của các ngươi phải hoàn thành cho xong phần thí nghiệm động vật này của ta, đáng tiếc hắn có chút sợ..."

"A, đúng vậy a đúng vậy! Có lẽ sau này sẽ thường xuyên gặp nhau ở phòng động vật, ha ha ha, ngươi nói có đúng hay không, sư tỷ?" Kha Định Hào vội vàng nói.

"Đúng vậy a. Cho nên có cái gì không hiểu, ngươi và Điện Điện có thể cùng nhau học tập trao đổi." Hạ Dịch Nặc cười đến ngây thơ vô số tội.

"Sư tỷ nói rất đúng." Kha Định Hào cúi đầu.

Trần Điện Điện vui vẻ nói: "Tốt. Chúng ta cùng nhau đi vào phòng thay quần áo đi! Hạ sư tỷ, tay của ngươi... Vẫn cùng chúng ta đi vào sao?"

Kha Định Hào giật góc áo của Hạ Dịch Nặc một chút, Hạ Dịch Nặc hiểu ý, lại nói: "Ta không tiện thay quần áo, không vào cùng. Sư đệ, ô thứ bảy của hàng ba phòng chuột số sáu, ta đã đánh dấu nhóm rất rõ ràng, mang theo bản ghi chép, đi vào ngươi sẽ hiểu rõ."

Kha Định Hào vẫn là một biểu tình cầu cứu, Hạ Dịch Nặc hạ giọng nói: "Lấp đầy dạ dày của chuột nhỏ mà thôi, kỹ thuật cơ bản như vậy chẳng lẽ ngươi lại không biết, hơn nữa, ngươi cũng không muốn mất mặt trước mặt Điện Điện đi?"

"..." Kha Định Hào thật sự là không còn lý do gì để phản bác.

Bên kia Điện Điện đang chuẩn bị thay giày, dùng ánh mắt tỏ ý bảo Kha Định Hào nhanh lên.

Kha Định Hào nghiến răng nghiến lợi: "Sư tỷ, ta nhớ kỹ rồi!"

Hạ Dịch Nặc đắc ý cười cười, vẫy tay tạm biệt, chúc các ngươi vui vẻ.

Trần Điện Điện: "Sư huynh, sao ngươi lại đeo tai nghe?"

Kha Định Hào: "Ah, ta cảm thấy thanh âm trong phòng động vật tương đối đáng ghét, lúc làm thí nghiệm vẫn là yên tĩnh một chút thì tốt hơn."

Trần Điện Điện trở lại phòng thí nghiệm, Lương Giác Quân hỏi thí nghiệm có thuận lợi hay không. Trần Điện Điện trả lời là rất thuận lợi.

"Vừa rồi ở phòng động vật còn gặp Hạ sư tỷ, hôm qua tay của nàng bị thương, lúc trước còn gọi điện thoại cho ta hỏi ngươi đang ở đâu, dọa ta một trận, kết quả ngươi không có chuyện, nàng lại phải bó bột."

Lương Giác Quân cũng không biết chuyện trước khi Hạ Dịch Nặc bị thương còn gọi điện thoại cho Trần Điện Điện, lại bất động thanh sắc: "Đúng rồi, mỗi ngày đều tự mình tự rót thuốc cho các loại động vật, bỗng nhiên phải ngừng lại liền trở thành kiếm củi ba năm đốt một giờ rồi."

"Ân, sau này ta cũng phải nỗ lực học tập, phải nghiêm túc và có trách nhiệm đối với thí nghiệm như vậy."

"Thả lỏng một chút, đừng ép bản thân quá mức. Bây giờ mới năm nhất, từ từ sẽ đến."

Trần Điện Điện lại suy tư nói: "Lương lão sư, ngươi không cảm thấy, Hạ sư tỷ nàng, phải hình dung như thế nào mới được đây, quả thực giống như là người đến từ nhị thế nguyên* (không gian hai chiều), nam nữ đều tiếp xúc được, già trẻ đều hợp, có thể công có thể thụ! Cánh tay bó bột treo ngang ngực đứng đó, rõ ràng lại mang theo một bộ dáng ấm áp hiếm có, giống như là người mẫu đứng trên sân khấu vậy, thân thể kia, nụ cười kia, chậc chậc! Cực phẩm như vậy, thế nhưng lại chưa có bạn trai, lần trước người cùng leo núi kia có biết bao nhiêu là ánh dương soái khí! Bất quá ta cảm thấy, Hạ sư tỷ như vậy dường như chỉ thích hợp với tổng tài băng sơn, tốt nhất chính là loại khí phách phúc hắc, loại tà ác quyến rũ, ha, vừa nghĩ đến đã cảm thấy hưng phấn!"

(*二次元: Nhị thế nguyên nghĩa đen là hai chiều, thường để chỉ những người hoặc những vật giống như trong sách, manga và anime. Đại khái là người luôn sống trong thế giới riêng của mình)

Lương Giác Quân mang một bộ dáng "Không biết ngươi đang nói cái gì nữa".

Trần Điện Điện cười hắc hắc nói: "Ngài nghe không hiểu liền coi như ta chưa nói gì đi."

Thời gian sau này có chút khác biệt so với trong tưởng tượng của Hạ Dịch Nặc. Đường Thụ Lương nói Hạ Dịch Nặc không cần đến phòng thí nghiệm làm việc đúng giờ, Hạ Dịch Nặc biết rõ thí nghiệm nhất định là không làm được, nhưng mà hướng dẫn các sư đệ sư muội vẫn là có thể, miễn cho ảnh hưởng đến tiến độ thí nghiệm. Ăn cơm trưa tất nhiên cũng không cần lo lắng, nhân duyên của Hạ Dịch Nặc rất tốt, trong phòng thí nghiệm có rất nhiều người có thể giúp nàng đến nhà ăn mua về. Hạ Dịch Nặc cũng dần dần quen cầm đũa bằng tay trái, thậm chí còn hoài nghi, kỳ thật bản thân mình chính là người trời sinh thuận tay trái.

Chỉ cần không có ca đêm Lý Thanh Lam sẽ tới đây, có đôi khi chẳng qua là đến đưa cơm chiều, có đôi khi giúp Hạ Dịch Nặc giặt quần áo lau dọn thay drap giường, hoặc là gọi Lý Tu Hằng đến đưa chút súp. Mà Hạ Viêm cũng không có dễ lừa gạt như bà ngoại, không đến vài ngày liền biết được chuyện nữ nhi bị thương, trách cứ vợ trước cùng nữ nhi thế nhưng lại dấu mình. Hạ Dịch Nặc liên tục đảm bảo, bây giờ khả năng tự gánh vát sinh hoạt của mình hoàn toàn không có vấn đề, không cần lo lắng, càng không cần đón về nhà ở, cũng nhờ nhắn lại với Đặng a di, mọi chuyện đều rất tốt.

Trương Quý Khang cùng Mạch Thế Ninh cũng thường xuyên tới điểm danh một chút. Mạch Thế Ninh nhìn bộ dáng của Hạ Dịch Nặc, nói là muốn giúp nàng tắm rửa, đứng dậy nhìn qua, khiến cho Hạ Dịch Nặc cùng Trương Quý Khang không nói nên lời. Tuy rằng tắm rửa có chút khó khăn, nhưng mà chỉ cần cẩn thận một chút, tốn thời gian hơn một chút, cũng không phải là chuyện không được làm.

Mà Lương Giác Quân nói là muốn chiếu cố Hạ Dịch Nặc, tựa hồ cũng không có chỗ nào cần dùng đến, chuyện có thể làm chẳng qua là mỗi ngày giúp Hạ Dịch Nặc mua một phần bữa sáng. Mỗi sáng sớm sau khi Hạ Dịch Nặc rời giường rửa mặt thay y phục xong, chỉ một lát sau Lương Giác Quân liền sẽ đúng giờ mang theo bữa sáng quang lâm, hai người vừa xem tin tức buổi sáng vừa ăn sáng, cùng đi bộ đến phòng thí nghiệm. Nhưng thật ra Hạ Dịch Nặc cảm thấy rất ấm áp, chẳng qua là cũng cảm thấy áy náy khi làm phiền Lương Giác Quân.

Hôm nay Lương Giác Quân thức dậy sớm hơn bình thường một chút, đi ra khỏi tiểu khu đến một tiệm bán sữa tươi mua sữa chua và bánh sandwich, lại mua cho bản thân một ly cà phê. Sau khi vào đông, không khí buổi sáng thanh lãnh, Lương Giác Quân đặc biệt yêu thích. Hạ Dịch Nặc không kén ăn, món Tây thì chỉ cần có sữa tươi nàng đều ăn, món Trung thì những thứ như bánh quẩy và sữa đậu nành gì gì đó đều được, chẳng qua là ăn rất ít, một quả trứng gà một ly sữa tươi liền no rồi, nói là bữa sáng làm sao cũng không ăn nổi nữa, đã rất cố gắng rồi. Dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu mà nhìn Lương Giác Quân, Lương Giác Quân cũng liền mỉm cười, không ép nàng ăn nữa, về sau âm thầm giảm bớt phân lượng bữa sáng của Hạ Dịch Nặc.

Lương Giác Quân mang theo thứ gì đó ấn vang chuông cửa, một hồi lâu cửa mới mở ra. Cánh tay Hạ Dịch Nặc không có treo trên đai đeo, tay phải để tự nhiên buông thỏng xuống, tay trái còn đang cầm bàn chải đánh răng, rõ ràng vừa rồi là đang ở trong nhà vệ sinh đánh răng, nghe tiếng chuông cửa vội vàng súc miệng đi ra mở cửa.

"Sư tỷ chào buổi sáng. Xin lỗi, hôm nay dậy trễ! Ngươi ăn trước đi, ta sắp xong rồi!" Hạ Dịch Nặc vừa khom lưng đưa dép lê cho Lương Giác Quân, vừa nói, "Ai, đồng hồ báo thức không có đổ chuông."

Lương Giác Quân nhìn nhìn Hạ Dịch Nặc mặc một bộ pijama in hình cậu bé bút chì Shin xẹt trở lại phòng vệ sinh, liền đổi giày, để bữa sáng xuống, hướng phòng vệ sinh nói một câu: "Đừng vội, từ từ làm. Áo ngủ rất đáng yêu."

Hạ Dịch Nặc ở trong phòng vệ sinh nghe thấy, hận không thể đấm ngực giậm chân. Rửa mặt xong nhanh chóng quay về phòng thay quần áo, đeo đai đeo tay lên, trấn định mà đi ra.

Lương Giác Quân liếc nhìn một dòng chữ bắt mắt trên cánh tay bó bột của Hạ Dịch Nặc: "I love you", phía sau còn vẽ một trái tim và một hình búp bê, không khỏi nhướng một bên lông mày lên.

Hạ Dịch Nặc chú ý tới ánh mắt của Lương Giác Quân, có chút ngượng ngùng: "Bôm qua ba của ta cùng a di đến, ta đang nói là ba ruột của ta, mang theo đệ đệ đến đây thăm ta, tiểu nam sinh lại muốn vẽ lung tung những thứ này, tuổi còn nhỏ đã kỳ lạ như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi ha."

Thì ra là đệ đệ. Lương Giác Quân cười nói: "Rất tốt a, hai tỷ đệ rất thân thiết."

"Đúng vậy a, mới năm tuổi. Tiểu nam sinh năm tuổi, Hạ Dịch Ngôn."

"Có một đại gia đình thật sự là một chuyện hạnh phúc." Lương Giác Quân bỗng nhiên cảm thán.

"Sư tỷ không có huynh đệ tỷ muội sao?"

"Không có. Sau khi ba tái hôn cũng không có sinh hài tử, chồng trước của auntie mất sớm, không có hài tử."

"Trong nhà chỉ có một đứa bé thì luôn lạnh lẽo buồn tẻ một chút." Hạ Dịch Nặc gật gật đầu.

"Cho nên a, rất hâm mộ ngươi nha!"

"Ai, nhưng mà vẽ thành như vậy nói ta làm sao đi ra ngoài đây!"

"Hình như thật sự có chút khó giải thích." Sao lại nghe ra có chút hả hê vậy chứ.

"Xú tiểu tử kia lần sau liền chết chắc rồi!" Hạ Dịch Nặc hận đến cắn răng nói ra.

"Không phải ngươi cũng không nỡ xóa đi sao?"

Hạ Dịch Nặc bỗng nhiên linh cơ khẽ động mà nói: "Bằng không ngươi giúp ta vẽ thêm một câu là được rồi."

"Được!"

Hạ Dịch Nặc lấy bút màu ra, Lương Giác Quân liền nắm lấy bàn tay bó bột của nàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh tay bó bột kia, sau khi suy nghĩ một chút liền mỉm cười dịu dàng nhìn Hạ Dịch Nặc một cái, Hạ Tiểu Bảo chợt cảm thấy tình huống có chút không ổn, hô to nói sư tỷ hạ thủ lưu tình.

Tâm tình của Lương Giác Quân thật tốt, cúi đầu bắt đầu xoát xoát viết từ.

"Ta là siêu nhân bút chì sáp của vũ trụ Tiểu Shin?!"

Nếu như Hạ Dịch Nặc thật sự đến từ nhị thế nguyên, bây giờ ở trên đầu nhất định sẽ có ba đường hắc tuyến.

Viết xong một dòng này, Lương Giác Quân vẫn chưa muốn buông tay ra, phía trước dòng chữ I love you trên cánh tay Hạ Dịch Ngôn thêm vào hai chữ tỷ tỷ, nhìn nhìn hình búp bê Hạ Dịch Ngôn vẽ, suy nghĩ một chút, ở bên cạnh vẽ thêm một tấm hình của cậu bé bút chì Shin, lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay tỏ vẻ đã hoàn thành.

Hạ Dịch Nặc dở khóc dở cười: "Không nghĩ tới, sư tỷ cũng xem cậu bé bút chì Shin ..."

"Ân, có phải còn muốn vẽ thêm chút gì đó hay không?" Lương Giác Quân nói xong làm bộ muốn cầm bút màu.

"Đủ rồi đủ rồi! Viết vô cùng tốt rồi! Kỳ thật ta cảm thấy có thể không cần làm phiền ngươi mỗi ngày đều phải mua bữa sáng, ta ăn không bao nhiêu, có thể ăn ở nhà ăn trong trường học." Vội vàng chuyển chủ đề.

"Nhà ăn trong trường học có làm sữa chua ngươi thích sao?"

"Không có."

"Chính là vậy đó," Lương Giác Quân thoải mái nhún nhún vai, "Hơn nữa cũng không có làm phiền."

"Ah."

"Đúng rồi, áo ngủ ngươi ở đâu mua vậy, nhìn rất đẹp."

Lại nữa!

"Cái này... Bà ngoại và mẹ ta đi dạo phố nhìn thấy đẹp, liền mua cho ta...Cái này mặc tương đối thoải mái, tương đối dễ chịu."

"Ha ha! Quả nhiên rất thích hợp với ngươi."

Lương lão sư, ngươi kỳ thật cực kì phúc hắc. Nhưng nhìn thấy bộ dáng thoải mái của nàng, Hạ Tiểu Bảo cũng rất vui vẻ.

Mạch Thế Ninh hẹn Hạ Dịch Nặc đi cắt tóc. Hạ Dịch Nặc nói không muốn cắt tóc, tay cũng bất tiện. Mạch Thế Ninh nói, vậy đi theo nhìn ta cắt tóc là được.

Cửa hiệu cắt tóc mở điều hòa khá dễ chịu, Mạch Thế Ninh cởi áo khoác cho Hạ Dịch Nặc.

"Nàng, sấy gội, chỉnh sửa cơ bản một chút là được rồi. Ta, cắt ngắn, ân, ta suy nghĩ một chút, " Mạch Thế Ninh vừa nói với tiểu ca trong tiệm cắt tóc, vừa nhìn quét qua xung quanh một chút, sau đó chỉ vào một tấm poster dán trong cửa tiệm, "Rồi, tương tự như kiểu dáng kia là được rồi."

Poster là ảnh bìa một album của Tôn Yến Tư, album tên là, 'Ta muốn hạnh phúc', My desired happiness.

"Cái gì?!" Hạ Dịch Nặc giật mình, từ trước đến nay Mạch Thế Ninh luôn thích tóc dài qua vai.

Mạch Thế Ninh vỗ vỗ lên vai của Hạ Dịch Nặc: "Đừng nói nữa, chủ ý của ta đã định."

Hạ Dịch Nặc mím môi, tỏ vẻ được rồi tất cả đều nghe theo ngươi.

Tiểu ca cắt tóc nhìn nhìn hai người: "Quyết định chưa, quyết định rồi liền có thể bắt đầu."

"Quyết định rồi. Đúng rồi, lúc cắt tóc cẩn thận đừng động đến cánh tay của nàng."

Gội đầu xong, hai người song song ngồi trên ghế, Hạ Dịch Nặc hỏi: "Tại sao bỗng nhiên lại muốn cắt ngắn?"

"Sau khi trở về có chút quá ngoan ngoãn, lão gia tử nhà ta cũng không quen, cho nên muốn cho ông ấy một chút kích thích về mặt thị giác. Bằng không ta chuyển đến chỗ của ngươi đi, dù sao bây giờ ngươi cũng cần có người giặt quần áo nấu cơm cho ngươi."

"Ngươi xác định ngươi sẽ giặt quần áo nấu cơm cho ta sao?"

"Chuyện này kỳ thật cũng có thể."

"Vẫn là thôi đi."

"Ta cũng cảm thấy..."

Từ trong gương nhìn thấy hai người thợ cắt tóc đang cười trộm.

Hạ Dịch Nặc: "Nói cho ngươi biết một chuyện này."

Mạch Thế Ninh không quá bận tâm: "Nói đi."

"Chờ một chút."

Hạ Dịch Nặc lấy điện thoại ra, mở phần mềm chat lên.

Bảo: "Ta phát hiện ta đang thích một người."

Mạch Thế Ninh lập tức xoay đầu về phía Hạ Dịch Nặc, đôi mắt trừng lớn chiếu sáng lấp lánh, tựa như hai cái bóng đèn điện. Thợ cắt tóc không thể không dừng lại, nhắc nhở vị khách hàng này xin ngài hãy ngồi yên.

Mạch: Icon ngạc nhiên

Mạch: Chết tiệt!

Bảo: Xin hãy sử dụng từ ngữ văn