Lúc chú thím Phạm tới, thì xung quanh đã xuất hiện rất nhiều phóng viên tới bệnh viện để phỏng vấn, may có Lâm Sanh là luật sư, với cha tôi cũng là người biết được sự tình, cung cấp cho bọn họ một số tin tức mới nhất.

Đến tám giờ sáng, đã xác định được có hai người tử vong sau vụ tai nạn, nhiều người bị thương, và một số người bị thương nhẹ.

Một số người bị thương nặng, ai cũng bị thương vô số chỗ khác nhau, người thì bị thương ở đầu, người thì xương bị gãy vụn, nát bấy, người thì bị sốc còn phải đợi xem tình trạng.

Phạm Đông Ly ở chung với ba người tài xế, xương chậu bị gãy, ruột cũng nát bấy, huyết áp không ổn định, đến bây giờ mới được đẩy từ phòng giải phẫu ra ngoài.

Tổng cộng có sáu người bạn đi chung với Phạm Đông Ly, Phạm Đông Ly cũng không phải người bị thương nặng nhất, một giáo viên nữ cùng trường bây giờ mới được chuyển tới khu giải phẫu, trị liệu thần kinh, cả người cô ấy bị thương rất nhiều, xương trán bị lõm xuống, có thể là bị gãy xương.

Phạm Đông Ly phải giải phẫu cắt bỏ tỳ tạng, tay trái bị nát bấy được chẩn đoán là gãy xương, bây giờ đã cố định. Bác sĩ nghi mắt cá chân và đầu gối của anh ấy bị gãy, bây giờ đang chờ kết quả X-quang để xem lại.

Ba tôi mua một ít đồ ăn sáng cho tôi, tôi cũng không muốn ăn, chỉ uống một ly sữa bò.

Mắt thím Phạm đỏ ngầu, không biết là vì khóc hay là vì thức khuya.

Lâm Sanh đã đến một cái khách sạn gần bệnh viện đặt mấy phòng, bây giờ chưa thể biết chắc được, hai người lớn này lại cả đêm không ngủ rồi, tôi rất vất vả mới khuyên được bọn họ đi nghỉ ngơi trước.

Đến gần trưa, Phạm Đông Ly được chuyển vào phòng bình thường, tình huống ổn định lại, chỉ là vừa tỉnh được một lúc, đã hôn mê.

Sau khi ba tôi xác định Phạm Đông Ly đã chuyển phòng xong, mới đi ra ngoài.

"Làm phiền anh rồi, anh Lâm Sanh."

Cả đêm này Lâm Sanh bận trước bận sau, còn nộp viện phí giúp. Vốn anh ấy còn phải xử lý chuyện riêng, vậy mà bây giờ phải giúp đỡ chúng tôi, cùng nhau bận rộn cả đêm.

"Chuyện này, cũng là một phần công việc." Anh ta đẩy đẩy mắt kiếng.

Tôi quay đầu nhìn Phạm Đông Ly đang nằm trên giường bệnh, mới mấy ngày không gặp, tôi không tưởng tượng được cuộc đời vô thường.

Tôi đi tới nhẹ nhàng cầm tay anh ấy lên, tay trái của anh ấy bị băng trắng toát, tay phải thì chỉ bị thương nhẹ.

"Trần Cẩn, anh nghĩ em hiểu rõ tình huống bây giờ, em có quyền lựa chọn."

Tôi đắp mền lại cho Phạm Đông Ly, quay đầu nhìn Lâm Sanh.

Ánh mắt anh ấy trở nên nghiêm túc, "Bây giờ ngoại thương của cậu ấy đã được chuẩn đoán chính xác, nhờ ơn trên phù hộ, tình huống của Đông Ly không coi là nặng. Nhưng tay trái của cậu ấy đã bị gãy, xương ống chân cũng bị gãy. Nhưng tay là nghiêm trọng nhất, vốn là anh nghĩ sẽ nặng hơn cơ."

Tôi gật đầu, trên đường từ Phúc Kiến tới đây tôi cũng nghĩ tới vô số tình huống khác nhau, thậm chí còn nghĩ tới tình huống xấu nhất.....

"Nhất định sẽ có di chứng, chỉ là nghiêm trọng hay không thôi. Bây giờ mặc dù mọi thứ đã ổn định, có lẽ sẽ khôi phục bình thường, nhưng không ai có thể bảo đảm tương lai, tình huống xấu nhất, chính là sự cố lần này sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của Phạm Đông Ly, thậm chí tới công việc của cậu ấy."

"Em biết rõ." Tôi trả lời rất nghiêm túc.

"Em là người thông minh, anh biết em hiểu ý anh." Anh ta cười cười, ánh mắt hướng về phía Phạm Đông Ly, im lặng.

Buổi tối tôi không ở khách sạn, mà trực đêm ở bệnh viện, bệnh viện cũng sắp xếp ghế nằm.

Phòng này là ba người nằm, hai bệnh nhân khác cũng không phải bệnh nhân của vụ tai nạn xe cộ này, bọn họ cũng có người thân gác đêm.

Lúc xế chiều Phạm Đông Ly tỉnh lại, chỉ là lúc đó tôi bị ba tôi gọi ra ngoài, chờ tôi về tới thì anh ấy đã hôn mê tiếp.

Sau khi trông nom anh ấy đi vệ sinh xong, vu đã đầy, tôi mới rửa ráy sạch sẽ, sau đó rón rén trở lại phòng bệnh.

Cũng không buồn ngủ, nên tôi ngồi trên ghế, cầm tay Phạm Đông Ly.

Ba tôi đã về rồi, ở nhà ông ấy cũng có rất nhiều chuyện cần làm. Nhưng trước khi đi, ông ấy có nói một một chuyện với tôi.

Buổi trưa ông ấy đi ra ngoài, chắc là đi tìm bác sĩ. Sau đó thuật lại lời của bác sĩ cho tôi.

Câu cuối cùng ông hỏi, chính là con hiểu không?

Tôi gật đầu, ba tôi và Lâm Sanh đều hỏi tôi có hiểu hay không? Chỉ là điểm xuất phát của hai người khác nhau.

Lâm Sanh đứng ở góc độ của Phạm Đông Ly, còn ba tôi thì đứng ở góc độ của tôi mà nghĩ cho tôi.

Ba tôi không nói gì nữa, chỉ thở dài, vỗ bả vai của tôi, "Con gái, kiên trì nhất thời thì dễ dàng, nhưng ai có thể bảo đảm sau này không ảnh hưởng gì. Ngộ nhỡ có di chứng, đó là chuyện cả đời, con phải hiểu rõ ràng. Lời ba nói, tuy hơi nhẫn tâm, nhưng mà cũng vì tốt cho con thôi......."

Nhìn Phạm Đông Ly lúc ngủ, má trái anh ấy có mấy vết xước, lông mày cau lại.

Tôi đưa tay từ từ cẩn thận vuốt ve, âm ấm. Ngón tay tôi đến sống mũi anh ấy, thăm dò hơi thở anh ấy.

Trên lòng bàn tay anh ấy có một vết máu kết khối ở bên trong. Tôi nhìn chiếc nhẫn vô danh đeo trên tay anh ấy, thì ra màu bạc ấy cũng phai rồi.

Tôi cởi sợi dây chuyển của mình xuống, lấy chiếc nhẫn ra, sau đó đeo lên ngón tay mình.

Tôi nhẹ nhàng luồn tay mình vào tay anh ấy, sau đó từ từ ấn xuống để mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau.

Ngày thứ hai Phạm Đông Ly đã đỡ hơn, chú Phạm và thím Phạm tới canh anh ấy thay tôi.

Tôi đi khách sạn tắm rửa sạch sẽ, sau đó tôi gọi điện thoại cho Lâm Sanh.

Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê cách bệnh viện không xa, anh ta vẫn luôn mặc tây trang, và mang một chiếc mắt kính.

"Em muốn uống gì?"

Tôi cười cười, "Giống anh thôi."

Cả đêm không ngủ, quả thật cũng hơi mệt một chút, thần kinh quá căng thẳng.

"Một số tài xế đang muốn hợp tác với nhau để kiện cục quản lý cao tốc."

Lâm Sanh đưa một số tài liệu cho tôi xem, tôi nhìn anh ta, sau cặp kính là một đôi mắt thâm quầng, chắc là anh ta cũng mất ngủ cả đêm hôm qua rồi.

Tôi nhìn Lâm Sanh, mà không mở số tài liệu đó ra: "Trạm thu phí trên đường cao tốc, ở một mức nhất định là phải phục vụ, trong đó bao gồm bảo đảm an toàn của tài xế và hành khách, bọn họ cũng nên nhận trách nhiệm nhất định trong chuyện này."

Đoạn đường xảy ra tai nạn xe cộ vì có vách che giữa đường, tài xế phía sau không thể thấy rõ được tình huống xảy ra phía trước. Hơn nữa khi sự cố đã xảy ra một lúc lâu, cũng không có bất cứ nhà chức trách nào biết được, thậm chí cũng không có bất kì biển báo nào, mới để cho nhiều chiếc xe khác đâm vào đuôi xe.

Thật ra thì chuyện lớn như vậy vốn nên báo trước cho người đi đường, đâu thể để khi xảy ra tai nạn, bị các tài xế bị thương kiện cáo, thì mới nghĩ cách?

Chuyện thu phí đi đường này, khi thời tiết khắc nghiệt, giống như dùng tiền mua mạng sống, cục quản lý đường bộ lần này nhất định phải cho người dân một câu trả lời hợp lý.

"Chỉ là kẻ đầu sỏ, nhất định không thể bỏ qua." Tôi nắm chặt xấp tài liệu, không thể để cho những đau khổ Phạm Đông Ly uổng phí được.

Tiếp theo là tài liệu về người gây tai nạn, chiếc xe đụng phải xe của Phạm Đông Ly ở ngã ba là một chiếc xe tải, sau vụ tai nạn người tài xế cũng không bỏ chạy, anh ta cũng bị vài vết xước, nên cũng đã được đưa vào bệnh viện.

Người tài xế kia đã làm bản tường trình, anh ta nhận là xe của mình khi đến chỗ rẽ bị lắc lư.

Khi sự cố xảy ra, rõ ràng trên mặt đường có vết bánh xe ấn xuống. Có vết bánh xe là do chiếc xe kia chở hàng quá tải, mà đường cao tốc thì cấm xe chở quá tải trọng cho phép.

Nhưng rõ ràng là hai phe đều sai, vì luật pháp không nghiêm, nên tài xế mới làm theo ý mình.

Chiếc xe hàng gây tai nạn chở tới 30 tấn hàng, nhiều gấp đôi tải trọng cho phép. Hơn nữa xe còn chạy nhanh như ngựa, khi gần xảy ra vụ tai nạn, tài xế đã cố thắng xe, nhưng thắng lại không ăn.

Khi gặp tình huống khẩn cấp tài xế cũng chỉ có thể thắng gấp, nhưng bởi vì quán tính, nên đã đâm vào xa của Phạm Đông Ly.

Lần tai nạn xe cộ liên hoàn này, không có nghi vấn gì, đương sự gây chuyện tất nhiên phải gánh trách nhiệm nhưng bên cạnh đó cục quản lý cao tốc cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

Sinh mạng con người, như ngọn cỏ lau yếu ớt.

Tôi trả tài liệu lại cho lâm này, "Em không hiểu nhiều về luật pháp. Dù không xem anh là người ngoài, nhưng cũng phải nói một tiếng làm phiền anh rồi."

"Nhân chứng vật chứng đã xong, nhưng xem như thiếu chứng cứ, thì quan tòa cũng phải xử thôi."

Tôi gật đầu, nói cảm ơn lần nữa, lại cảm giác bản thân có vẻ làm kiêu.

"Xem ra em đã quyết định rồi, vậy đừng hối hận, cuộc sống sau này mong em sẽ chăm sóc Đông Ly thật tốt, cảm ơn." Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt thành khẩn.

"Em hiểu rồi."

Tôi chưa bao giờ quyết định, vì từ đầu chí cuối tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ rời xa Phạm Đông Ly, bất luận anh ấy bị thương nặng hay nhẹ.

Tôi chỉ vẫn, vẫn, đang không ngừng suy nghĩ:

Phạm Đông Ly có muốn rời xa tôi hay không.

Tôi gọi điện thoại xin nghỉ, trường đại học của tôi cũng rất quan tâm tới vụ tai nạn này, nên đã đặc biệt cho người tới thăm hỏi.

Tôi cũng chưa quen cuộc sống ở đây, may mà có Lâm Sanh, còn thủ tục chuyển viện thì ít nhất phải đợi tình hình của Phạm Đông Ly ổn định hơn đã.

Lúc tôi tới bệnh viện, thì trời đã gần trưa, y tá vừa đo huyết áp cho Phạm Đông Ly xong.

Tôi đứng ngoài cửa, thấy Lâm Sanh đang dán mắt vào lớp thủy tinh nhìn vào bên trong phòng bệnh.

"Anh nghĩ mình cũng được coi là người tỉnh táo, nhưng so ra thì anh kém hơn em rồi. Anh nghĩ em là một người có cảm xúc rất ổn định, còn là người rất biết kiềm chế bản bản thân?"

Mắt tôi khép hờ, "Kiềm chế cũng chỉ là một cách xử lý sự việc thôi."

Hai người lớn ở đây, đúng là tôi rất cực khổ, nhưng cho dù cực khổ hơn nữa, tôi cũng sẽ gánh vác.

Và điều quan trọng nhất là: Phạm Đông Ly vẫn còn ở đây.

Lúc vừa tới Phúc Kiến, tôi nhận được một cuộc điện thoại , nói bây giờ chúng tôi có thể đi nhận giấy tờ nhà rồi.

Các loại thủ tục, hóa đơn, vật tư, phí thi công, phí đo đạc còn phải bù tiền thêm.

Trên giấy tờ Phạm Đông Ly viết tên tôi và tên anh ấy, nhưng thật ra thì chúng tôi vẫn chưa đi đăng kí kết hôn, nếu anh ấy không viết tên tôi vào, thì căn nhà này vẫn là tài sản riêng của anh ấy, nhưng bây giờ thì chúng tôi đã có tài sản chung rồi.

Vốn khi đặt cọc người ta không nên dùng nhiều tiền, đợi khi chờ nhà cửa ổn định rồi, mới dọn vào ở, vì bây giờ nhiều người cam kết trả góp một năm nhưng không hoàn thành được.

Tôi cũng không nghĩ tới mình sẽ nhận được giấy tờ nhà nhanh như vậy, chắc anh ấy đã can thiệp một chút rồi.

Tôi rất muốn gọi điện thoại cho Phạm Đông Ly, nhưng điện thoại của anh ấy đã bị hư trong vụ tai nạn rồi.

Chuyện phòng ốc từ trước tới giờ đều do một tay Phạm Đông Ly lo liệu, anh ấy đã làm ổn thỏa mọi chuyện rồi.

Tôi nghĩ mấy ngày nữa mình phải tới đó, vì đây là nhà của tôi và Phạm Đông Ly, tôi muốn xử lý mọi chuyện thật tốt.

Lâm Sanh mang một số đồ của Phạm Đông Ly về, tôi mở điện thoại của Phạm Đông Ly ra, trong phần tin nhắn nháp của anh ấy có một tin nhắn chưa gởi.

Nhìn thời gian trên máy, là lúc trước khi xảy ra sự cố.

"Anh đã về rồi."

Khi đó, là lúc sắp được nghỉ tết Nguyên đán, tôi loay hoay trong căn nhà mới. Trên ban công có để một bồn trồng hoa nhỏ, mỗi lần tới tôi đều lục tục chuẩn bị mọi thứ, tôi đã chuẩn bị một cái xích đu, vừa đủ chỗ cho hai người ngồi.

Tôi ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đu đưa, nhắn tin cho Phạm Đông Ly.

Tôi nói: "Tết năm nay tới sớm, sắp được nghỉ rồi, năm nay em ở lại với anh, có được không?"

Rất lâu sau Phạm Đông Ly mới trả lời: "Giao thừa em cũng không về sao?"

Tôi cười: "Đêm ba mươi em về nhà, mùng một lại về với anh."

Lần này anh ấy trả lời lại rất nhanh: "Sau này phải ngược lại, lúc đó nếu em lại nghĩ tới chuyện về nhà, anh sẽ không tha cho em đâu."

Vậy sao, tôi yên lặng mỉm cười: "Về nhanh nha, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem ghế salon."

Anh ấy nhắn tin lại, bộ ghế salon lúc ấy cũng không phải là bộ chúng tôi mua bây giờ, nó là cái ban đầu mà tôi thích, nhưng lúc ấy giá mắc quá, nên tôi đã chọn một bộ khác: "Người ta đã chuyển tới rồi, chờ anh về, chúng ta sẽ cùng xem."

Anh này......Tôi cười cười: "Phạm Đông Ly, khi nào anh về."

Điện thoại di động run lên: "Chờ anh."

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới Phạm Đông Ly sẽ bỏ tôi đi, tôi chợt nhận ra rằng cuộc sống của mình đã không thể thiếu anh ấy nữa. Ngày càng thích anh ấy nhiều hơn, một ngày kia phát hiện tim mình đã chứa đầy hình ảnh anh ấy, con tim này rất đau.

Cái này có phải là yêu hay không? Nếu quả thật như vậy, thì ra khi không hay không biết, tôi đã yêu anh ấy rất nhiều.

Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ áo, Phạm Đông Ly anh nhất định sẽ không sao, nếu như đây là cái giá mà em phải trả khi sống lại, thì đây cũng là lần đầu tiên em oán trách ông trời.

Nếu như anh bỏ em đi...em thà mình chưa từng có khoảng thời gian sống lại quý báu này.

Ít nhất khi đó em không hiểu thế nào là tình yêu, nên không thể yêu nữa.

Em không chịu nổi kết cục đau buồn như vậy, em yếu đuối và không đủ dũng cảm, nên lúc bắt đầu em sẽ trốn tránh và từ bỏ.

Đó chính là những lời cầu khẩn của tôi trên đường từ Phúc Kiến tới đây, lúc đó mặt tôi tái nhợt, chỉ có thể cầu trời:

Phạm Đông Ly, anh nhất định phải khỏe mạnh, em sẽ chờ đợi anh về xem ghế salon với em, anh đã hứa rồi mà......Cái mền lần trước anh muốn mua, em đã mua một cái trên web rồi, vốn em định khi anh về sẽ nói cho anh biết đấy.....Nhà mới cũng đã sửa xong rồi, anh nói đó là nhà của chúng ta, căn nhà lớn như vậy, không có anh ở chung, em ở một mình sẽ sợ......Thật ra lúc đính hôn, em đã rất muốn nói với anh, chúng ta kết hôn đi......Em có thói quen ôm anh ngủ, sau này anh không có ở đây, em không ngủ được thì phải làm sao đây.... ....Anh nói sẽ đối xử với em thật tốt.......Anh còn chưa lấy em mà.... ...

Tôi im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, gió thổi vào mặt tôi ào ào, rất đau.

Tôi không phải là người như vậy.....

Thím Phạm bị cảm nhẹ, nên tôi nói chú Phạm đưa thím đi mua một ít thuốc. Để tôi coi chừng ở đây là được rồi, bọn họ thấy tôi cố chấp, nên cũng đành chiều theo tôi.

Ngồi trên giường lim dim một hồi, nửa tỉnh nửa mê, bỗng cảm thấy có gì đó chạm vào tay tôi.

Tôi tỉnh lại, "Phạm Đông Ly...."

Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ấy, khóe miệng anh ấy hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn tôi vẫn ôn hòa như cũ.

Tôi há miệng, thấy miệng mình rất khô, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

"Đừng khóc.....bảo bối....." Giọng anh ấy rất nhẹ và đứt quãng, tiếng khàn khàn.

Cơ thể tôi run rẩy một cách không kiềm chế được, từ từ đứng lên, nhưng lại không dám đứng quá gần anh ấy, chỉ nhẹ nhàng áp gò má mình lên mặt anh ấy, nhẹ nhàng mè nheo.

"Phạm Đông Ly......."

"Anh ở đây."

"Phạm Đông Ly......."

"Anh ở đây."