Editor: Mộ

Trước khi tan sở, Tô Ly nhận được cuộc gọi từ Tưởng Uý, anh ta nói về Văn Sâm và muốn nói chuyện trực tiếp với cô về những vấn đề liên quan đến vụ án.

Cô đồng ý ngay lập tức, cô nghĩ lần trước mình vẫn chưa thực hiện được lời hứa mời anh ta đi ăn cơm nên nhân tiện hẹn vào tối hôm đó.

Tưởng Uý đến đây trong một bộ trang phục giản dị.

Đầu tiên anh ta đến trước con hẻm chứa văn phòng làm việc của các cô.

Tô Ly không có ý định lái xe nên họ cùng nhau đi bộ dọc theo con phố, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.

Sau đó họ đi ngang qua một quán ăn gần đó, dứt khoát chọn làm địa điểm ăn cơm.

Đây là một quán ăn lâu đời, nằm ở ngã tư phồn hoa, về cơ bản nó đã chật kín chỗ, có rất nhiều thực khách cả già trẻ gái trai và trẻ em đang cười nói rôm rả.

Nhân viên phục vụ dẫn họ đến bàn dành cho hai người vừa được dọn dẹp xong, đặt menu xuống và để hai ly nước sang một bên rồi rời đi.

Tô Ly gọi vài món rồi đưa cho Tưởng Uý, bởi vì nhiệt độ trong nhà hàng hơi cao nên cô định cởi áo khoác ra.

Cô vừa cởi được một nửa thì có một trực giác vô cùng mãnh liệt khiến cô phải quét mắt nhìn xung quanh.

Trong lúc bất chợt, cô ngẩn người và bất động.

Lăng Diệu ngồi ngay cái bàn phía trước cô, lẫn vào đám đàn ông đang ăn quanh bàn tròn.

Anh mím môi, vẻ mặt vô cảm nhìn cô chằm chằm.

Tô Ly hơi ngẩn ra một lúc, cô không ngờ hai người lại trùng hợp gặp nhau ở đây.

Cô tính sương sương họ đã không gặp nhau đã gần một tuần, thoạt nhìn trông anh có vẻ mất tinh thần và mệt mỏi.

Đám đàn ông xung quanh anh rõ ràng là cấp dưới của Văn Sâm mà anh thường nói trong tin nhắn.

Tô Ly mặc lại áo khoác, gạt đi vẻ mặt thất thố của mình.

Cô không nhìn về góc đó nữa, cúi đầu cân nhắc xem có nên đổi sang quán khác để tránh mặt họ không.

Tưởng Uý đang ngồi đối diện cô đã gọi người phục vụ đến để trả thực đơn.

Tưởng Uý xoay người ngồi ngay ngắn, anh ta chú ý tới sự lơ đãng của cô và hỏi: “Em có tâm sự gì à?”

Tô Ly ngẩng đầu, cười gượng với anh ta: “Không có.”

“Em cứ nói đi.” Tưởng Uý rót nước vào cốc của cô.

“Bình thường em chỉ có một mình chắc chắn có rất nhiều áp lực.

Nếu em thấy có điều gì đó tiêu cực thì cứ nói với anh.”

Tô Ly thực sự không có cái gì tiêu cực để nói, thậm chí cô rất hiếm khi nói chuyện đó với Lăng Diệu.

Từ trước đến nay cô luôn độc lập, cho dù có khó chịu thế nào, cô cũng tự mình tiêu hóa một cách kịp thời và sẽ không để nó sang ngày hôm sau để khiến mình không thoải mái.

Giờ phút này, các loại tâm trạng phức tạp cứ liên tục thế chỗ cho nhau.

Cô vừa sợ Lăng Diệu hiểu lầm Tưởng Uý lại vừa sợ đám người đó chú ý đến tình hình bên này.

Cô thậm chí còn không dám nhìn về phía đó nhưng cô vẫn cảm nhận có một ánh mắt trong bóng tối đang nhìn cô chằm chằm.

Cô không muốn làm mình ngột ngạt nên dứt khoát chuyển đề tài rồi tiếp tục nói: “Anh nói người buôn bán ma túy gửi tiền vào thẻ của bố em có quan hệ với Văn Sâm?”

Tưởng Uý gật đầu: “Sau khi người đó bị bắt, thoạt nhìn có vẻ anh ta bị gài bẫy.

Trời xui đất khiến nghe theo lời xúi giục gửi tiền ma tuý cho bố em.

Bọn anh đã theo dõi đường dây của anh ta nhưng anh ta không tiếp xúc trực tiếp với Văn Sâm cũng không quen biết người đó.

Trước mắt bọn anh điều tra được là do Văn Sâm đã từng đổi tên.

Trước kia hắn là…, cũng không có ghi chú gì trong hồ sơ của bọn anh.”

Tô Ly sững sờ: “Cái tên này…”

Tưởng Uý biết cô đang nghĩ gì: “Trước đây anh từng cho em xem hồ sơ nên chắc em có ấn tượng.

Trong số những người gửi tiền ma túy có một cái tên là Viên Thạch Phong.”

Tô Ly sửng sốt: “Vậy tại sao hắn không bị bắt?”

Tưởng Uý nói: “Bọn anh có bắt hắn nhưng không bắt được.”

Tô Ly lại ngẩn người: “Sau đó thì sao…”

“Người bị bắt không phải là Viên Thạch Phong thật mà là một kẻ thế thân.

Khi bọn anh tìm đến, anh ta đã chết ngay tại chỗ vì một vụ nổ khí gas.

Lúc đó, khuôn mặt của anh ta đã không còn hoàn chỉnh nữa nên việc kiểm tra xảy ra sai sót và cái tên đó bị xoá khỏi hồ sơ.”

Tô Ly nghe vậy thì sợ hết hồn hết vía: “Ý anh là Văn Sâm tìm người chết thay cho hắn còn hắn thay tên đổi họ rồi bỏ trốn?”

“Hắn trốn rồi lại trở về.” Tưởng Uý đè thấp giọng: “Những người quấy rối em cũng có liên quan đến hắn ta.”

Cô vẫn không thể tưởng tượng được: “Không thể nào, gương mặt của hắn thì sao? Các anh không nhận ra à?”

“Trước đây anh không để ý đến người này, nhưng hôm nay bọn anh tra hành tung trước kia hắn, sau khi so sánh tổng thể gương mặt.

Có lẽ hắn đã ra nước ngoài để sửa sẹo, gọt bớt gò má và nâng cằm nên khi hắn trở lại đã xuất hiện rất nhiều sự thay đổi.”

Tô Ly im lặng một lúc lâu, hai tay cầm lấy cốc nước.

Cô nhìn chằm chằm những tia ánh sáng sóng sánh, nhất thời không tiêu hóa được lượng tin tức khó tin này.

Tưởng Uý bổ sung thêm: “Đây chỉ là phán đoán sơ bộ của bọn anh thôi.

Bây giờ hắn đang hành động rất cẩn thận.

Bọn anh chưa nắm được manh mối nào có giá trị, vì vậy tạm thời vẫn phải âm thầm theo dõi.”

Tô Ly ngẩng đầu nhìn anh: “Các anh tự tra ra những thông tin này à?”

“Không hoàn toàn.” Tưởng Uý thẳng thắn thừa nhận: “Trước mắt hắn có tập đoàn Chí Khôn ở phía sau làm chỗ dựa và mở một hội sở kinh doanh, không thể tránh khỏi có liên quan đến ma tuý.

Cho nên người của đội phòng chống ma tuý thành phố vẫn đang ẩn nấp bên trong, một nửa thông tin bọn anh có được đều do họ cung cấp.”

Tô Ly cúi đầu, liếc mắt về một góc nào đó, chắc anh cũng biết những chuyện này.

Cô không biết tình hình hiện tại của anh như thế nào.

Hình như gần đây anh không nói về chuyện đó, là khó khăn hay thuận lợi thì cô muốn anh trực tiếp nói trước mặt cô.

Nhưng với hoàn cảnh hiện tại chắc chắn là không thể.

Trước mặt người ngoài, cô và anh chỉ những người tình cờ gặp nhau trên núi, ngoài ra họ không có bất cứ mối quan hệ sâu xa nào.

Trong lúc họ im lặng, người phục vụ lần lượt dọn món lên, cô và Tưởng Uý không nói chuyện này nữa và tập trung ăn hết bữa cơm.

Mặt khác, Lăng Diệu thực sự không nhìn Tô Ly quá lâu.

Sau khi cô quay đầu sang chỗ khác, anh cũng thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm của mình.

Đã mấy ngày rồi anh chưa được gặp cô.

Thật hạnh phúc khi tình cờ nhìn thấy cô như thế này.

Truyện Tiên Hiệp

Trông cô có vẻ rất ổn và trạng thái tinh thần cũng tốt.

Lúc cô mỉm cười vẫn rất xinh đẹp và rạng rỡ, ngoại trừ người đàn ông ngồi đối diện với cô…

Khi anh ta vừa bước vào cửa, hàng lông mày của Lăng Diệu cau lại, sau đó anh cố ý tránh khỏi tầm mắt đối phương để anh ta không nhìn thấy mình.

Anh dựa vào sự che chở của những người xung quanh để cẩn thận giấu mình đi.

Anh cắm đầu uống vài ngụm rượu và nói chuyện với những người xung quanh.

cuối cùng anh đợi đến khi cả bàn ăn gần xong, từng người đứng lên và rời đi.

Vì đám người đang ngồi gần lối đi bên trong nên họ đi qua bàn bên cạnh của Tô Ly, cô cũng không trực tiếp đối mặt với họ.

Lúc họ đến rất bình thường lúc họ đi cũng rất yên lặng.

Nhưng điều anh không ngờ tới là lúc anh ra khỏi quán ăn, một tầm mắt khác đang lặng lẽ nhìn anh từ phía xa.

Lúc ăn cơm, Tô Ly không dám biểu hiện cảm xúc khác thường, cô cũng không dám phân tâm và để ý tới những người khác.

Cô chỉ mong họ nhanh chóng rời khỏi đây thì tảng đá trong lòng cô mới rơi xuống được.

Lúc cô ngẩng đầu lên, cô phát hiện Tưởng Uý đang ngoái đầu về phía cửa, Tô Ly nhìn theo theo tầm mắt của anh ta thì đúng lúc thấy được bóng lưng của Lăng Diệu vừa biến mất.

“Anh đang nhìn gì vậy?” Cô quơ quơ tay.

Tưởng Uý thu hồi ánh mắt rồi mỉm cười với cô.

Sau đó anh ta khẽ cau mày suy nghĩ và lẩm bẩm một cách không chắc chắn: “Hình như anh nhìn thấy người quen.”

Tô Ly khựng lại, chẳng lẽ người quen mà anh ta đang nói đến là Lăng Diệu sao?

Cô cúi đầu nhặt hạt cơm nhét vào miệng và bình tĩnh hỏi: “Người quen nào?”

Tưởng Uý thẳng thắn nói: “Bọn anh từng ở học viện cảnh sát cùng nhau.

Sau đó chưa tốt nghiệp cậu ấy đã rời đi, không biết bây giờ đang làm gì.”

Tô Ly chậm rãi nhai cơm trong miệng, cô tính toán tuổi tác của Tưởng Uý cùng Lăng Diệu rồi hỏi: “Sau đó hai người có liên lạc với nhau không?”

Anh ta lắc đầu: “Không, tất cả những người anh biết đều không thể liên lạc với cậu ấy.”

Tô Ly mím môi: “Có thể anh ta về quê rồi.”

Tưởng Uý lại lắc đầu: “Người bạn đó của anh không có người thân.

Lúc lên đại học cậu ấy chỉ có một mình, nếu không làm cảnh sát cậu ấy cũng không biết mình phải làm gì.”

Tô Ly nghẹn ở cổ họng, cô hỏi nhỏ: “Anh ấy tên gì? Nếu anh ấy ở thành phố này, nói không chừng em có thể giúp anh chú ý.”

Tưởng Uý mỉm cười gật đầu: “Cũng được.

Cậu ấy là Lăng Diệu.

Đợi anh về nhà tìm thử, ngày xưa bọn anh từng chụp ảnh chung.”

Bàn tay đang cầm đũa của Tô Ly cứng đờ nhưng cô không hề ngạc nhiên khi anh ta nói đó là anh.

Anh cũng trạc tuổi Tưởng Uý, không có gì đáng ngạc nhiên khi họ học cùng một trường cảnh sát.

Tưởng Uý nói rằng anh biến mất chắc lúc đó anh đã nhận nhiệm vụ nằm vùng vì vậy anh chưa bao giờ xuất hiện trước mặt bạn thân và đồng nghiệp.

Anh muốn phơi bày bóng tối, vì vậy anh đặt cuộc sống của mình vào trong bóng tối, điều này khiến cho một lời chào hỏi đơn giản cũng trở thành một thứ xa xỉ.

Sau khi ăn xong, họ rời khỏi quán ăn.

Trên đường về nhà, Tưởng Uý nhất quyết đòi đưa cô về.

Tô Ly hơi ngượng.

Lúc thanh toán cô đã bảo cô sẽ mời anh ta nhưng cuối cùng vẫn bị Tưởng Uý giành trả trước.

Anh ta đưa ra lý do như những người đàn ông lịch thiệp: Làm sao có thể để phụ nữ trả tiền được.

Tô Ly không tranh giành để cho anh ta mặt mũi nhưng cô cũng không quên việc mời khách.

Cô dừng lại giữa đường và mua hai cốc hồng trà nóng để mời anh ta.

Họ vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã quay về đầu con hẻm.

Từ phía xa họ có thể thấy xe của Tô Ly đang đậu ở dưới văn phòng làm việc.

Tưởng Uý cũng lái xe đến nên hai người đang định tách ra từ chỗ này.

Lúc cô vừa xoay người đi, anh ta đã gọi cô từ phía sau.

Tô Ly khựng lại, ánh đèn ven đường hắt lên mặt Tưởng Uý, khuôn mặt đoàng hoàng và rắn rỏi hiện lên một cách rõ ràng.

“Tô Ly.” Hiếm khi anh ta nghiêm túc gọi tên cô như thế nhưng anh ta gọi xong lại im lặng một lâu.

Nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của anh ta, Tô Ly loáng thoáng đoán được trong lòng nhưng cô không dám nghĩ xa hơn, đành phải mỉm cười và hỏi: “Sao vậy?”

Bình thường Tưởng Uý nhanh mồm nhanh miệng nhưng vào giờ phút này anh ta lại luống cuống và căng thẳng.

Anh ta giậm chân tại chỗ vài cái, cắn môi dưới rồi nói: “Có chuyện anh luôn muốn hỏi em nhưng anh không biết em sẽ trả lời thế nào.

Trên đường về anh đã nghĩ đến điều đó và quyết định nói ra ngay lúc này.”

Tô Ly nhìn anh ta không chớp mắt.

“Em đã nói anh là một người bạn, nhưng anh hy vọng không chỉ là một người bạn bình thường.

Em vẫn luôn độc thân.

Anh muốn nhân cơ hội này để bảo vệ em.

Cho anh làm bạn trai của em được không?”

Tưởng Uý nói xong, mặc dù lúc đầu anh ta rất căng thẳng nhưng phần còn lại của câu chuyện vẫn diễn ra rất suôn sẻ.

Tô Ly biết anh ta rất thật lòng nhưng cô không thể đáp lại tình cảm ấy được, cô chỉ có thể nói: “Thật xin lỗi, Tưởng Uý.”

Cô chỉ liếc anh ta một cái, sau đó cúi nhìn cái bóng dưới mặt đất và từ chối: “Không phải anh không đủ tốt, mà là em đã… có người đó rồi.”

Sau khi cô đáp lại bằng vài câu ngắn ngủi, Tưởng Uý cũng hơi kinh ngạc nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh và mỉm cười: “Thật sao? Chuyện xảy ra khi nào?”

Bây giờ Tô Ly mới ngẩng đầu nhìn anh ta nhưng cô không dám nói nhiều: “Cách đây không lâu.”

Tưởng Uý lại cười, nụ cười lần này hiển nhiên có hơi tiếc nuối.

Anh ta cười tự giễu: “Xem ra là anh đến muộn mấy ngày.”

Tô Ly không nói gì, cô tin những gì Tưởng Uý nói.

Mấy lần trước anh ta luôn muốn ngỏ lời nhưng bị cảm xúc của cô lấn át nên không có cơ hội nói ra.

Cô cảm thấy có lỗi, không phải vì Lăng Diệu, mà là vì cô thật sự cảm thấy Tưởng Uý là một người bạn tốt.

Mặc dù cô không biết liệu mối quan hệ giữa những người bạn tốt có thay đổi sau cuộc chia ly hôm nay hay không.

Trước đây Tô Ly luôn khinh thường việc dùng sức quyến rũ của mình để đối phó với đàn ông, nhưng cô phải thừa nhận từ sau tai nạn của ba cô, loại mánh khoé nho nhỏ này đã giúp cô rất nhiều.

Cô cũng biết Tưởng Uý nghĩ gì về mình, cô nhìn thấu nhưng không nói ra.

Đến tận hôm nay khi anh ta thổ lộ cô mới thẳng thắn từ chối.

Vì cô biết hiện tại trái tim mình đang nằm ở đâu.

Nếu nó thuộc về một nơi nào đó thì cô không muốn để nó lang thang khắp nơi nữa.

Cô là vậy, còn anh thế nào thì cô chưa bao giờ hỏi.

Tưởng Uý rời đi.

Trước khi đi anh vẫn gật đầu chào tạm biệt cô như thường lệ, anh ta còn vẫy tay với cô rồi mới lái xe đi.

Bấy giờ Tô Ly mới thoải mái một chút, nhưng cô không đắm chìm vào cảm xúc ấy quá lâu.

Cô phải quay về để sắp xếp một số manh mối đã có và tìm ra điểm đột phá.

Cô ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm.

Sau đó nhẹ nhàng thở ra và bước vào con hẻm nhỏ.

Bên trong tối đen như mực, cô chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đường nét của chiếc xe.

Tô Ly ấn chìa khoá và bật đèn pha, dưới gầm xe có thứ gì đó lóe lên.

Cô lập tức dừng lại và đứng yên tại chỗ.

Cô nheo mắt lại thì thấy đèn xe nhấp nháy liên tục, lại có một bóng đen nhanh nhẹn tạt qua đầu xe rồi chạy đến bên cô.

Nó ngồi xổm xuống và lè lưỡi với cô…

Đó là Tiểu Hắc..