Rốt cục, Cá Chuối và Cá Chép nổi lên dũng khí, nói với Hồ Ly đã ngồi tại bờ
ao suốt cả ngày: "Hồ Ly?"
Hồ Ly không phản ứng.
"Hồ Ly, chúng ta cùng lăn lộn được không?" Cá Chuối hóa ra hình người, lăn
một vòng trên thảm cỏ.
"Đúng đúng ~" Cá Chép cũng hóa ra hình người cùng Cá Chuối lăn.
Hồ Ly vẫn không có phản ứng.
Cá Chuối và Cá Chép nhìn nhau một cái, thở dài.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa thanh thúy từ xa vang g đến gần, tuấn mã màu đỏ
nháy mắt xuất hiện trong tầm mắt của chúng yêu.
"Tốt quá." m Minh ngồi trên lưng ngựa tán thưởng một câu, xoay người xuống
dưới.
"Các ngươi ở đây hết hả? Tốt rồi, ta bảo đầu bếp trong nhà làm bánh bao xanh,
có muốn thử một chút hay không?" m Minh cười, đưa ra một đám bánh gói trong lá
sen.
"Oa ~~ Hồ Ly ~~ là bánh bao xanh ~~" Cá Chuối và Cá Chép lập tức khoa trương
hô to.
Hồ Ly vẫn như trước không phản ứng.
"Nguy rồi! Hồ ly không ăn bánh bao xanh! Thế giới sắp hủy diệt rồi!!!" Cá
Chuối và Cá Chép ôm nhau khóc lớn.
Tôm Sông hóa thành hình người xông lên bờ, một cước đá văng chúng nó ra.
"Hồ Ly, đừng chấp đám cá đầu óc tầm thường!" Tôm Sông cười, đem bánh bao xanh
đưa cho Hồ Ly.
"Sao thế?" m Minh nhìn thấy hành động cổ quái của chúng yêu, không hiểu liền
hỏi.
Cá Chuối kích động mê tơi kể lại tất cả ngóc ngách ngọn nguồn câu chuyện.
m Minh không khỏi cười, hắn cúi người, nhìn Hồ Ly."Cái này có gì khó, cứ chọn
điều làm mình cảm thấy vui vẻ nhất thôi."
"Vui vẻ?" Hồ Ly đột nhiên có phản ứng, ngẩng đầu nhìn m Minh.
"Đúng. Nếu là cảm thấy làm tiên vui vẻ, thì làm tiên. Nếu làm người tự tại,
thì chọn làm người. Ngươi làm yêu tinh lâu như vậy, biết nhiều như vậy, ngươi
cảm thấy làm gì thì vui vẻ?"
Hồ Ly nghĩ nghĩ, "Lúc làm yêu tinh là vui vẻ nhất..."
Chúng yêu không còn lời nào.
m Minh ngồi xuống đất, "Ta trước kia cũng cảm thấy, cứ giữ nguyên tình trạng
thế này là tốt nhất. Không cần lựa chọn, cũng có thể sống được như vậy... nhưng
mà, có lẽ là ta chỉ đang chờ một cơ hội mà mình không thể không lựa chọn. Ngươi
thì sao? Hồ Ly?"
Hồ Ly ôm chặt gói hạt dẻ trong ngực, trầm mặc một hồi. Một cơ hội không thể
không lựa chọn... là muốn chọn nỗi thương nhớ mỏi mệt của nó suốt ngàn năm, hay
là sự ấm áp dịu dàng nó đang có bây giờ. Nó đột nhiên đứng dậy, vội vã chạy
đi.
"Thế có nghĩa là sao?" Cá Chuối mở to hai mắt, không hiểu.
m Minh cười cười, "Ngươi không nghĩ rằng, có đôi khi, do dự cũng chứng tỏ là
trong lòng đã có quyết định, nhưng chỉ là sợ hãi hay sao?"
"Không hiểu!" Cá Chuối và Cá Chép đồng thời lắc đầu.
"Không cần hiểu là tốt nhất ..." m Minh vẫn cười như cũ.
"Hừ, ít đến đây nói vớ vẩn đi!" Tôm Sông khinh thường.
"Ta không có nói vớ vẩn." m Minh vô tội mở miệng, "Một ngày nào đó, chúng ta
cũng phải chọn..."
"Ta thì không sao cả, chỉ cần có bánh đậu và buôn chuyện là tốt rồi." Cá Chép
nghiêm túc nói.
"Ta không sao cả, chỉ cần cùng Cá Chép ở cùng một chỗ là được rồi." Cá Chuối
cũng nghiêm túc nói.
"Ta dù sao cũng muốn làm tiên, sau đó đi ra biển khơi!" Tôm Sông nghiêm túc
nói.
"Ta vốn chính là tiên rồi, dù sao có thể chạy là được." Kỳ Ký cũng nghiêm túc
nói.
Cá Nheo nổi lên, thở dài, "Ta đã tuổi này rồi, không chọn cũng không
sao..."
m Minh lẳng lặng cười, "Cho nên ta mới cảm thấy, quen biết các ngươi thật
tốt..."
Một khắc này, Tôm Sông đột nhiên nhận thấy nụ cười tươi tắn đó có chút gì đó
rất sâu xa. Trong phút chốc, khiến nó có cảm giác xúc động muốn hỏi. Hắn muốn
chọn lựa cái gì, vì sao lại muốn chọn...
Giọng nói của Cá Nheo vẫn có vẻ nhớ lại, "A a, nói đến quen biết thật tốt, ta
đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
...
Khi Hồ Ly chạy đến trên núi, vừa đúng lúc cơn mưa bóng mây đổ xuống. Một giọt
nước mưa lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, thiên địa như tan chảy thành một
mảnh mông lung rực rỡ.
Đạo quan, vẫn không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn giống như ngàn năm trước, khi
nó lần đầu tiên nhìn thấy mà ngưỡng mộ. Nó nhìn nhìn kết giới trước cửa, đi
đường vòng, biến thành hình dáng tiểu Hồ Ly, chui qua lỗ chó trên vách tường. Nó
chưa từng thật sự đi vào ngôi đạo quán này, nơi nó biết, chỉ có một chỗ: nhà
bếp.
Xông vào trong nhà bếp, nó ngó cũng không thèm ngó liền ngậm một bao thức ăn,
sau đó, tông cửa xông ra. Nháy mắt, tất cả chuông gió trong quán vang lên. Tiếng
chuông, quanh quẩn vang lên trong núi rừng ẩm ướt.
Nó đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, nó ngậm bao thức ăn, nhảy xuyên qua những
bụi cây. Cho đến khi, một âm thanh quen thuộc quát lớn, "Đứng lại!"
Nó dừng bước, ngoan ngoãn quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên bị nước mưa làm
ướt nhẹp.
"Trả cho ta." Thính Thông duỗi tay ra, tránh khỏi ánh mắt của nó, nói.
Hồ Ly đưa ra một miếng Băng Ngọc."Dùng cái này đổi được không?"
Thính Thông hơi sững sờ, nhíu mày, "Ta đã nói rồi, thứ này rất quý..."
Hồ Ly đặt thức ăn và ngọc thạch xuống, nhìn hắn, "Vậy, đổi cái khác."
"Đạo quan của chúng ta không có thứ gì đáng giá như vậy."
"Nếu như..." Hồ Ly nhìn cái miếng ngọc không hiểu vì sao lại quý giá, chần
chờ mở miệng, "Ngươi tìm thấy một nơi non xanh nước biếc, ta mỗi ngày đều tới
trộm thứ gì đó, thì khối ngọc thạch này có đủ hay không?"
Thính Thông đột nhiên không biết mình đã nghe thấy cái gì, hắn ngơ ngẩn nhìn
Hồ Ly đang từ từ hóa thân thành thiếu nữ.
"... Ta quyết định làm người." Hồ Ly chậm rãi nói, "Cho nên, khả năng cũng
không đủ pháp lực để chạy trốn. Ta mà trộm, ngươi không báo quan, có được
không?"
"Đần. Ở nơi như vậy, làm thế nào mà có quan phủ..." Thính Thông cười, dưới
cơn mưa thu, cảnh tượng trước mắt trở nên hơi mờ ảo. Hắn mở miệng, ấm áp
nói.
"Đúng vậy..." Hồ Ly chớp mắt mấy cái, "Nơi như vậy, sẽ không có quan
phủ..."
"Cho nên, không cần miếng ngọc thạch này, ngươi mỗi ngày đến trộm cũng không
sao." Thính Thông bước đến, giọng nói vẫn rất ấm áp.
Khoảnh khắc này, Hồ Ly không biết là nên khóc hay nên cười. Nếu như làm tiên,
thì sẽ quên mất những cảm giác này, như vậy, nó chỉ biết chọn lựa làm người.
Thính Thông duỗi tay, "Đem mấy thứ kia trả cho ta."
Hồ Ly lập tức nhật túi đồ ăn trên mặt, đặt vào lòng bàn tay hắn.
"Thứ khác?"
Hồ Ly nghĩ nghĩ, "Ngươi không phải nói, không cần ngọc thạch sao?"
Thính Thông nhíu mày, "Đúng, trộm cái gì để ăn thì không cần. Ta đang hỏi
tiền hạt dẻ trước kia ngươi nói!"
Hồ Ly cũng nhíu mày, "Không phải chính ngươi trả lại cho ta sao?!"
Thính Thông bước đến gần thêm một bước, "Hối hận có được hay không?"
Hồ Ly cũng bước đến gần thêm một bước , "Ra vậy!"
Thính Thông tự dưng đỏ mặt, tránh ánh mắt của nó, "Đưa ta..."
Hồ Ly cắn răng một cái, cầm lấy miếng ngọc thạch, hóa thành hồ thân, xông vào
trong rừng cây.
"Ngươi!" Thính Thông cũng cắn răng một cái, "Ngươi đứng lại cho ta!!! Hồ Ly
chết! Đem thứ kia trả cho ta!"
Hồ Ly ngậm ngọc thạch, vừa chạy vừa kêu, "Không đấy!"
Thính Thông rút phù chú trong ngực ra, ném tới, "Bảo ngươi đứng lại!"
Hồ Ly nhẹ nhàng tránh đi, mưa thu rơi trên người, lành lạnh, nhưng lồng ngực
lại vô cùng ấm áp. Nó đột nhiên hiểu ra, thì ra nó đợi mấy ngàn năm, chỉ là đợi
có một người nói với nó, là ở một nơi sơn minh thủy tú, hắn sẽ chờ nó...
Một ngày này, tiếng chuông gió trong đạo quan đinh đang khắp ngọn núi, hòa
cùng cơn mưa thu, vang thật xa...
...