Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Beta: Mạn Châu Sa 2001.

Dãy núi Côn Lôn, tổng chiều dài 2500 km, phía Tây là cao nguyên Pamir, kéo dài qua khu tự trị nam Tân Cương và khu tự trị bắc Tây Tạng, phía đông giáp phía tây tỉnh Thanh Hải, kéo dài đến phía tây thung lũng Tứ Xuyên, quần thể núi cao đồ sộ, sông băng phân bố trên diện tích rất lớn. LQĐÔ<>

Giờ phút này một đám người đang đứng dưới chân dãy núi đồ sộ, gió thổi ào ào, làm áo mọi người bay phấp phới, tất cả mọi người đều khoác áo bông vải dày cộm hoặc áo lông.    

Tô Ngưng Mi ngửa đầu nhìn tuyết trắng chói cả mắt trên đỉnh núi, dãy núi Côn Lôn tuyết trắng phủ quanh năm, cho nên mặc dù hiện đang là mùa xuân nhưng ở đây còn lạnh hơn mùa đông những nơi khác mấy phần. Tô Ngưng Mi quay đầu nhìn qua 64 người, toàn bộ tám gia tộc đều đến đây, mỗi gia tộc tám người, cô chỉ quen mấy người trong nhà họ Liên và nhà họ Thủy, còn lại người trong sáu gia tộc kia cô không quen biết. Người nhà họ Bạch, họ Lữ, họ Vân, họ Hùng đều ổn, trên đường đi coi như là dễ gần, chỉ có người của hai gia tộc là nhà họ Ô và nhà họ Kiều trên đường đi vẻ mặt buồn rầu. Tô Ngưng Mi biết hình như hai nhà này có chút ân oán, chả biết người nhà họ Thủy gọi hai nhà này cùng đi là có ý gì.  Cô đoán, người nhà họ Thủy mời tám gia tộc lớn, ngoài ra mỗi gia tộc hạn chế tám người chắc là có tác dụng mỗi người kiềm chế lẫn nhau, dù sao tình hình trong bí cảnh mọi người đều không rõ, nếu thật sự gặp được thiên tài địa bảo gì đó…, số người mỗi nhà tương đương nhau, gần như có thể kiềm chế nhau.

Từ thành phố Bắc Kinh tới dãy núi Côn Lôn đi mất gần một tháng, tất cả mọi người đều là người tu chân nên dùng Ngự Kiếm Phi Hành, đôi khi gặp phải chim bay biến dị nhưng những người này đều là người tu chân cường đại, đối phó với chim biến dị hoàn toàn không thành vấn đề. Một tháng sau bọn họ mới đi tới chân núi Côn Lôn thuộc tỉnh Cam Túc.

Thật ra ba tháng trước Tô Ngưng Mi đã chuẩn bị hết mọi thứ cho trong nhà, đồ ăn cho nhà họ Tô tuyệt đối đầy đủ, còn để lại rất nhiều linh dịch ủ rượu vang, hơn nữa bây giờ Hàn Bảo và anh họ Tô Hạo cũng đã là dị năng cấp năm rồi, rất mạnh rất giỏi, cho nên coi như cô yên tâm về người nhà họ Tô. Ngoài ra trong ba tháng này diện tích sinh sôi của song hoa cỏ trong không gian cũng rộng hơn, cũng đã liên hệ với anh Ôn, nói trong khoảng thời gian này không thể đưa song hoa cỏ tới, nhưng mấy tháng trước song hoa cỏ đưa tới cũng đủ cung cấp sản xuất số lượng lớn huyết thanh, dùng một năm rưỡi cũng không thành vấn đề.

Đang nghĩ ngợi chợt tiếng trưởng lão Thủy vang lên bên tai, “Các vị, bí cảnh này tôi chưa xác định được vị trí chỉ biết có lẽ nằm ở trong dãy núi thuộc tỉnh Cam Túc này, cho nên tiếp theo chúng ta phải vào sâu trong núi để tìm kiếm bí cảnh, giờ thì nghỉ đêm tại chỗ, sáng sớm mai phải đi vào trong núi.”

Bên nhà họ Thủy ngoại trừ trưởng lão này thì là Thủy Thu Bội, Thủy Tu Viễn, Thủy Vân, Thủy Bình, cùng với ba người đàn ông lần trước Tô Ngưng Mi đi săn ngoài thành phố từng gặp, hình như tên là Thủy Hồng Phi, Thủy Hồng Cao, hai người này là anh em ruột, người còn lại tên là Thủy Lân.

Một tháng này bọn họ đã bôn ba ngày đêm, đều đồng ý nghỉ ngơi tại chỗ một đêm rồi sáng mai lên đường.

Mọi người tìm vị trí ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên cũng tìm một góc khuất ngồi xuống, người nhà họ Liên cũng đều tìm chỗ ngồi, Liên Yến Phỉ ngồi gần Tô Ngưng Mi, quay đầu nhìn qua Tô Ngưng Mi đang cười nói gì đó với Liên Cẩn Viên, trong mắt hiện lên chút mất mát.

Tô Ngưng Mi lấy một ít thuốc ra chia cho mọi người, không phải cô không có Tích Cốc Đan trong không gian, nhưng mọi người ăn thức ăn như vậy cô cũng ngại lấy Tích Cốc Đan ra cho người nhà họ Liên, cho nên trên đường đi đều ăn đồ ăn cùng với mọi người.

Ăn xong tất cả mọi người đều nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Ngưng Mi cũng không ngoại lệ, mặc dù bây giờ mới xế chiều nhưng đối với người tu chân mà nói thì khái niệm thời gian không quá coi trọng, vừa tùy tiện ngồi thiền cũng là vài ngày.

“Thật không ngờ có nhiều người….” Đột nhiên bên tai mọi người truyền tới một giọng nam, Tô Ngưng Mi nghe thấy giọng nói này liền bối rối, cô mở choàng mắt nhìn sang, dưới chân núi mờ ảo có một nam một nữ, hai người đều là người cô rất quen thuộc, Hạ Thần Tuyên và Trình Dung.

Sắc mặt Tô Ngưng Mi hơi trắng, không nghĩ tới lại đụng mặt Hạ Thần Tuyên ở chỗ này, lần trước sau khi trốn khỏi mắt Hạ Thần Tuyên cô cũng rất lo lắng, dù sao Trình Dung biết rõ thân phận của cô và Liên Cẩn Viên, hơn nữa tiếng tăm nhà họ Liên trong giới tu chân ở thành phố Bắc Kinh cũng không nhỏ, cô lo Hạ Thần Tuyên sẽ đi tìm nhà họ Liên, cũng may là mãi đến lúc xuất phát đều không tới tìm, nhưng lại đụng phải ở đây. Chẳng phải trưởng lão Thủy đã nói người Thiên Đạo sẽ không đi sao? Tô Ngưng Mi không nhịn được đưa mắt nhìn trưởng lão Thủy.

Hạ Thần Tuyên hẳn là rất nổi tiếng trong tám gia tộc của giới tu chân, hiện tại có mấy người của vài gia tộc đã đứng dậy, trưởng lão Thủy còn đi tới trước, “Vì sao Hạ Thần Tuyên cậu lại ở đây? Trong này không chào đón ma tu, cậu nên đi đi!”

Xem ra vài gia tộc lớn đã biết trong Thiên Đạo có ma tu, cho nên lần này mới không mời người Thiên Đạo.

Sắc mặt Liên Cẩn Viên hơi nặng nề, chắc là vì tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ nhưng anh vẫn không cảm giác được trình độ tu luyện của Hạ Thần Tuyên như lúc trước, anh cũng cảm thấy Tô Ngưng Mi bên cạnh căng thẳng, đưa tay cầm tay cô, khẽ nói, “Đừng sợ, có anh ở đây.” Nếu người này thật sự có can đảm tổn thương Tiểu Mi thì anh nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ cô.

Tô Ngưng Mi khẽ gật đầu, không yên nhìn về phía bên kia.

Cùng lúc đó, Trình Dung đang thăm dò Tô Ngưng Mi, cô ta không cảm nhận được tu vi của Tô Ngưng Mi, cho nên nói hiện giờ tu vi của Tô Ngưng Mi chắc đã vượt qua Kết Đan Kỳ, nghĩ tới đây Trình Dung không nhịn được nhíu mày, lần trước chạm mặt ở căn cứ Tín Dương cô ta còn ở tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ như mình, không ngờ…. Trình Dung có chút bực bội, cô ta không cướp tu vi của người khác giống như sư phụ, hơn nữa người tu chân dựa vào đan dược lớn lên, sư phụ cũng là bậc thầy đan dược, có điều vì dược liệu có hạn cho nên luyện đan dược cũng bị hạn chế, hơn nữa cô ta phát hiện càng về sau tu luyện càng vất vả.

Hạ Thần Tuyê nói, “Ở đây không phải của người nhà họ Thủy, có quyền gì yêu cầu tôi quay về!” Mặc dù anh ta nói nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tô Ngưng Mi, khóe miệng cười vui khó hiểu, chỉ là nụ cười kia ẩn chứa sự lạnh lẽo.

Tô Ngưng Mi rùng mình, Liên Cẩn Viên cũng nhíu mày.

Hạ Thần Tuyên không để ý những người tu chân trước mắt nữa, nhanh chóng tới trước mặt Tô Ngưng Mi, nhưng không ngờ Liên Cẩn Viên đã cgã trước người Tô Ngưng Mi, vóc dáng hai người tương đương, đôi mắt đều nhìn thẳng vào đối phương, có thể thấy bóng dáng mình trong mắt đối phương.

Hai mắt Liên Cẩn Viên hẹp dài hơi lạnh lẽo, trong miệng cũng phun ra vài chữ lạnh như băng, “Hạ Thần Tuyên, anh muốn làm gì.”

Hạ Thần Tuyên cũng nhìn anh, nhìn cả nửa ngày, ánh mắt xinh đẹp không để lộ nửa phần ý tứ, qua một lúc lâu Hạ Thần Tuyên mới quay đầu nhìn về đám người tu chân như đang lâm đại địch mỉm cười, “Các người đừng căng thẳng, tôi bất quá chỉ muốn xem bí cảnh có bảo bối gì, tiện thể tìm ít bảo bối cho đồ đệ của tôi mà thôi.” Nói xong lại quay về bên cạnh Trình Dung.

Trình Dung ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Tuyên, cười với anh ta một tiếng, chỉ có điều ánh mắt anh ta vẫn không đặt trên người cô ta.

Trưởng lão Thủy nhíu mày, nói: “Nếu như thế hi vọng cậu tuân thủ quy tắc, đừng làm ra chuyện khác người.”

Hạ Thần Tuyên cười nói, “Trưởng lão Thủy yên tâm, tất nhiên sẽ không.”

Khó trách những người tu chân này lại kiêng kỵ anh ta như vậy, người trong tám gia tộc lớn, tu vi cao nhất chính là Nguyên Anh Trung Kỳ, nhưng lại không thể nhìn thấy tu vi của Hạ Thần Tuyên, có thể tưởng tưởng tu vi của anh ta ít nhất đã vượt qua Nguyên Anh Trung Kỳ, thậm chí có khả năng đạt tới Hóa Thần Kỳ.

Tô Ngưng Mi cẳng thẳng, cô vốn không muốn đồng hành cùng người nguy hiểm này, nhưng nhìn bộ dạng mọi người đều đồng ý rồi, dù cô phản bác cũng không có kết quả tốt, ngược lại sẽ càng đắc tội Hạ Thần Tuyên, nghĩ tới đây Tô Ngưng Mi không kiềm chế được thở dài, đưa tay kéo ống tay áo Liên Cẩn Viên phía trước, “Cẩn Viên, chúng ta quay lại ngồi đi.”

Hôm nay không có biện pháp gì rồi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, thật sự không được thì cô và Liên Cẩn Viên trốn trong không gian là ổn, đợi đến khi đủ cường đại sẽ xuất hiện, có điều đây là khi hết cách, không đến tình trạng không cách nào cứu vãn thì cô không có ý định làm như vậy.

Liên Cẩn Viên hôn lên trán cô, kéo cô quay về góc ngồi xuống, “Được rồi, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai phải vào trong núi rồi đó, đừng lo lắng vớ vẩn nữa, tất cả đã có anh.”

Tô Ngưng Mi khẽ gật đầu, ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hạ Thần Tuyên và Trình Dung cũng tìm chỗ ngồi xuống, Hạ Thần Tuyên vừa ngồi xuống liền nhắm mắt lại, Trình Dung nhìn anh ta muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không dám hỏi ra miệng. Trình Dung rất thích người sư phụ này, nhưng không thể nói vì sao cô ta cảm thấy sư phụ rất lạnh nhạt với cô ta, thậm chí vừa rồi nói đi vào núi là vì tìm bảo bối phòng thân cho cô ta cũng chỉ là lời nói khách sáo, mục đích thật sự là gì thì cô ta cũng không rõ lắm.

Vốn cô ta và sư phụ đang dốc lòng tu luyện ở đường chân trời, từ trước tới giờ sư phụ đều là hấp thụ tu vi của người khác để gia tăng tu vi của mình, bây giờ ở thành phố đều là người của tám gia tộc lớn, sư phụ không có căn cơ người nên sẽ không động vào người tám gia tộc lớn, đành chỉ có thể tự mình tu luyện. Một ngày nọ nghe tin tám gia tộc lớn muốn tới núi tìm kiếm bí cảnh, sư phụ liền hỏi cô ta chuyện về Tô Ngưng Mi, cô ta liền trả lời từng chuyện một, nói về quan hệ của Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên, sư phụ vậy mà bật cười, hôm sau liền dẫn cô ta chạy tới chỗ này.

Nhìn Tô Ngưng Mi, Trình Dung xuất hiện suy nghĩ kỳ cục, không phải sư phụ tới vì người phụ nữ này đấy chứ? Vậy rốt cuộc là muốn hút tu vi của cô ta hay thích cô ta? Nghĩ đến vế sau, sắc mặt Trình Dung đột nhiên trắng bợt không còn chút máu, cắn mạnh môi dưới.

Tô Ngưng Mi ngồi thiền, nhưng hoàn toàn không thể tĩnh tâm nổi, ngay cả Liên Cẩn Viên cũng cảm nhận được sự bất an của cô, đưa tay ôm cô vào ngực mình, nói khẽ, “Đã không cách nào tĩnh tâm được thì nghỉ ngơi một lát, dựa vào ngực anh đây này, đợi đến lúc mọi người đi anh sẽ gọi em dậy.”

Tô Ngưng Mi ngửa đầu cười với anh, được anh ôm vào ngực, trong lòng đột nhiên cảm thấy an toàn không nói cũng rõ, cảm thấy mình vốn không phải lo lắng gì cả, chỉ cần có anh ấy bên cạnh thì mình còn sợ gì nữa? Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Ngưng Mi hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng cũng không muốn ngồi thiền nữa, tìm vị trí an toàn trong ngực anh nghỉ ngơi.

Hạ Thần Tuyên mở to mắt nhìn về phía hai người họ, ánh mắt thâm trầm, sắc mặt trầm xuống, sau đó lại nhắm mắt lại, nhưng mọi người không biết tại sao đột nhiên cảm giác nhiệt độ xung quanh mình giảm xuống vài phần, âm u lạnh lẽo.