Editor: White Silk-Hazye

Beta: Sư Tử Cưỡi Gà

Cô gái kia rất đẹp, mái tóc đen thẳng buông ở phía sau, mắt vừa to vừa sáng, da trắng nõn. Lúc này trời mới vừa vào thu, hơi lạnh, cô gái này mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt ôm người ở bên trong, bên ngoài mặc một cái áo khoác nhỏ màu đen, dưới chân mang một đôi giày cao gót màu đen, trên người như tỏa ra mùi hương hoa rất dễ chịu khoan khoái.

Tô Ngưng Mi chỉ quan sát một cái cũng biết cả người cô gái này từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, hương thơm trên người cũng là của một nhãn hiệu nước hoa rất nổi tiếng.

Cô gái nhìn thấy Liên Cẩn Viên thì vô cùng vui mừng, gương mặt đỏ lên, đứng trước cửa, tay chân cũng không biết nên để vào đâu, cuối cùng khẽ nói: "Cẩn Viên, em đã về rồi."

Tô Ngưng Mi nhìn ra thái độ của cô gái này đối với Liên Cẩn Viên, trông thế nào cũng thấy có điều gì đó không đúng, chẳng lẽ. . . Đột nhiên cô quay đầu lại nhìn Liên Cẩn Viên, sờ cằm.

Liên Cẩn Viên à một tiếng: "Là chị họ sao, thế là bác cả cũng ở đây sao?"

Trong lòng Tô Ngưng Mi cũng à lên một tiếng, hóa ra là chị họ à, nhưng mà tại sao ánh mắt nhìn em họ của người chị họ này lại có không thích hợp, chẳng lẽ là cô nhìn nhầm? Đang suy nghĩ, cô gái tên Yến Phỉ kia đã cau mày nói: "Cẩn Viên, em biết mà, chị chỉ là được bác cả của em nhặt về, không được xem là chị họ của em."

"Nếu đã nhận chị làm con gái thì theo bối phận chị chính là chị họ của em. Đúng rồi, chị họ, để em tới giới thiệu cho chị. . ." Liên Cẩn Viên đột nhiên kéo Tô Ngưng Mi qua hôn lên mặt của cô: "Đây là vợ em Tô Ngưng Mi, những người này cũng là bạn tốt của em, Tô Hạo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt, Hàn Bảo, Tô Vũ. . ."

Tuy vậy, Liên Yến Phỉ chỉ chăm chú nhìn Tô Ngưng Mi, những người phía sau rõ ràng đã bị cô ta coi nhẹ, qua một lúc lâu, Liên Yến Phỉ mới tìm về giọng của mình, hơi run rẩy: "Cẩn. . . Cẩn Viên, em. . . sao em lại đột nhiên dẫn theo bạn gái về nhà? Cẩn Viên, hôn nhân không phải là trò đùa, bây giờ nhà họ Liên của chúng ta là gia tộc tu chân, dựa vào tu vi của em, cho dù lấy vợ cũng phải môn đăng hộ đối, người bình thường thì em khỏi cần nghĩ đến, ông nội tộc trưởng nhất định sẽ không đồng ý. Em đừng thấy ông nội tộc trưởng thường đi du lịch bên ngoài thì tùy tiện vậy!"

Bản thân Liên Yến Phỉ có tu vi là Trúc Cơ sơ kỳ, không nhìn thấu tu vi của Tô Ngưng Mi, lấy tuổi bây giờ của bọn họ, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đã rất được rồi, hơn nữa cô ta biết mấy năm nay Liên Cẩn Viên luôn luôn ở bên ngoài, cho nên Liên Yến Phỉ chỉ cho rằng Tô Ngưng Mi là một người bình thường, là một người đàn bà bình thường mặt dày mày dạn đi theo em họ của cô.

Liên Cẩn Viên nở nụ cười, Tô Ngưng Mi nhìn thấy nụ cười của anh đã lạnh lẽo, sau đó, anh nói: "Chị họ, chị nghĩ sai rồi, Tiểu Mi không phải là bạn gái của em, là người vợ hợp pháp của em, chúng em trở về là để chuẩn bị thông báo cho người trong gia tộc đãi tiệc mừng."

Lần này ngay cả ánh mắt của Liên Yến Phỉ cũng đỏ, nhìn chằm chằm Liên Cẩn Viên thật lâu, cuối cùng oán hận nhìn Tô Ngưng Mi, xoay người rời đi.

Tưởng Nhật Tưởng Nguyệt nhiều chuyện nhất, nhìn cô gái chạy như bay kia, hai người cười hì hì nói: "Liên đại ca, không ngờ nha, hóa ra ở nhà còn có người nhớ thương anh cơ đấy."

Liên Cẩn Viên trợn mắt nhìn hai người: "Đừng nói bậy, đó là chị họ của tôi, là con gái mà bác cả tôi nhặt được."

Hai người chỉ mỉm cười rồi không nói thêm gì nữa, Tô Ngưng Mi cũng không tiện hỏi nhiều, vội vàng ngắt lời bảo Liên Cẩn Viên dẫn cô ra ngoài cửa đi dạo một lát. Dọc theo đường đi gặp được không ít người, nhìn thấy Liên Cẩn Viên cũng rất ngạc nhiên, đa phần tất cả mọi người đều rất thân thiện, Liên Cẩn Viên cũng giới thiệu Tô Ngưng Mi và bạn bè cho mọi người biết, lại báo với người trong tộc là anh sắp kết hôn, người trong tộc thật ra cũng không nói thêm cái gì, đều nói chúc mừng, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Tô Ngưng Mi.

Đi dạo một vòng mới phát hiện trang viên này rất lớn, phía sau có một rừng cây và một cánh đồng rộng, trong ruộng còn trồng vài cây thuốc và lương thực rau dưa, nhưng tình hình sinh trưởng cũng không được tốt lắm. Ngoài ra còn có một cái hồ rất lớn, bên trong gần như có thể nhìn thấy cá nhỏ đang bơi lội, Tưởng Nhật và Tưởng Nguyệt hào hứng nhìn Tô Ngưng Mi: "Chị Tiểu Mi, có cần câu không? Chúng tôi muốn câu cá ở đây."

Hơn ba năm bôn ba ở bên ngoài, hiếm khi có khoảng thời gian thư thái như vậy, Tô Ngưng Mi cũng không dập tắt hứng thú của bọn họ, từ không gian lấy mấy cái cần câu và mồi câu ra ngoài, cho bọn họ câu cá ở đây. Cuối cùng cô và Liên Cẩn Viên đi dạo khắp nơi.

Hai người đi tới cánh rừng này thì ngừng lại, bây giờ là mùa thu, cả rừng cây đều là một màu vàng óng ánh, lá khô trên đất rơi rụng dày đặc, mềm mại hơi xốp, Tô Ngưng Mi nằm xuống tại đó, nhìn bầu trời xanh biếc, thoải mái híp mắt lại, thở dài nói: "Đã mấy năm rồi không được hưởng thụ cảnh trời xanh mây trắng như vậy, thật thoải mái, nếu cả đời cũng có thể sống như vậy thì tốt rồi."

Liên Cẩn Viên cũng nằm xuống theo, nghiêng mặt sang nhìn cô, cười nói: "Nếu như em thích, chúng ta có thể ở trong thôn trang."

Tô Ngưng Mi cũng nghiêng đầu nhìn anh, rồi lắc đầu: "Em sợ ông ngoại và bà ngoại ở đây sẽ không được tự nhiên, dù sao đây cũng là chỗ ở của gia tộc các anh, có người lạ như họ vào ở thì mọi người cũng sẽ không quen, chờ hôn sự của chúng ta xong rồi, em sẽ đưa ông ngoại và bà ngoại đi tìm chỗ ở, đến lúc đó nếu anh muốn quay về, em với anh cùng trở về cũng được."

Liên Cẩn Viên nhìn cô, trong lòng là đầy ắp dịu dàng, chỉ cảm thấy cả đời này có cô làm bạn thế đã đủ rồi. Nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, Liên Cẩn Viên chợt muốn hôn lên đôi môi căng mọng của cô. Tô Ngưng Mi trừng mắt liếc anh: "Ở đây đều là người tu chân, anh không sợ bị thần thức của người khác tra đến à."

Liên Cẩn Viên mặc kệ những thứ này, lập tức bật dậy đè Tô Ngưng Mi phía dưới, cúi đầu hôn lên. Nụ hôn của anh như cơn mưa rơi xuống trán, gò má, mắt, mũi, môi của Tô Ngưng Mi, khiến Tô Ngưng Mi cười khanh khách.

Tô Ngưng Mi bị Liên Cẩn Viên hôn đến mức sắp không thở nổi, lúc này mới đẩy anh ra: "Được rồi, đừng quậy nữa, không còn sớm đâu, chúng ta nên trở về thôi, đừng để ông ngoại bà ngoại, ba mẹ nôn nóng chờ đợi."

Lúc này, Liên Cẩn Viên mới kéo cô đứng dậy, lại đi tới hồ tìm Tưởng Nhật Tưởng Nguyệt, rồi mới đi về cùng nhau.

Mẹ Liên ba Liên chuẩn bị cơm tối rất phong phú, mẹ Liên múc cho Tô Ngưng Mi thêm một chén canh sườn lợn, cười nói: "Ăn nhiều canh nào, ngày thường chỉ có mẹ và ba con ở nhà, không thường ăn cơm, tay nghề cũng không biết có được không."

Tô Ngưng Mi nếm thử, cười nói: "Mẹ, canh rất ngon."

Mẹ Liên cười nói: "Vậy con ăn nhiều chút, đúng rồi, mẹ và ông bà ngoại của con đã thương lượng rồi, đầu tháng sau chính là ngày rất tốt, tiệc cưới của con và Cẩn Viên đã định ở mùng một tháng sau có được không? Nếu vậy còn khoảng mười ngày nữa, đủ để chuẩn bị ổn thỏa, sơn trang này cũng xem như rất lớn, đến lúc đó cứ dựa theo ý tưởng của người trẻ tuổi các con mà tự mình tổ chức kiểu tiệc cưới của riêng mình được không?"

Tô Ngưng Mi rất thích ý nghĩ này, gật đầu, cười nói: "Cứ làm như theo ba mẹ nói là được rồi ạ."

Mẹ Liên cười nói: "Được rồi, trong khoảng thời gian này các con cứ ở trong sơn trang, cách bố trí tiệc cưới các con cũng có thể lên ý tưởng, sau tiệc cưới nếu các con thích nơi này thì cứ tiếp tục ở, nếu không thích chúng ta lập tức mua phòng ở bên ngoài, các con ra ngoài ở cũng được, theo ý của các con có được không?"

Tô Ngưng Mi cảm thấy mình thật may mắn, có thể gặp được một mẹ chồng tốt như vậy, cô đương nhiên không phản đối, mọi người cũng gật đầu.

Buổi tối hôm đó ba Liên và mẹ Liên bảo mọi người sắp xếp phòng xong xuôi, Tô Ngưng Mi biết truyền thống của các trưởng bối, chưa làm tiệc cưới thì còn chưa được xem là kết hôn, cô đuổi Liên Cẩn Viên đang muốn mặt dày mày dạn ở cùng cô đi, cuối cùng kêu Hàn Bảo và Tô Vũ tới làm bạn với cô, lúc này Liên Cẩn Viên mới thôi.

Ở trong sơn trang đợi khoảng mấy ngày, ba Liên mẹ Liên cũng không đã phát hết thiệp mời, sau đó mỗi ngày đều có người tới chúc mừng.

Hôm nay cả nhà đang ngồi ăn sáng, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc thật lớn, ba Liên đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy người ở ngoài, nhướng mày, nói : "Anh tới đây làm gì!"

Bên ngoài vang lên giọng nói của một người đàn ông: "Chú hai à, em nói anh tới đây làm gì, vốn dĩ Yến Phỉ nói với anh Cẩn Viên muốn kết hôn với một người phụ nữ, anh còn chưa tin, không ngờ hai người đã phát thiệp mời hết rồi. Chú hai, em nói xem đây là sao! Không phải em không biết trong gia tộc Cẩn Viên là thanh niên có khả năng nhất, người phụ nữ của nó không yêu cầu tu vi phải ngang ngửa với nó nhưng ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối, là một người tu chân! Sao có thể tùy tiện dẫn một người phụ nữ về! Trước kia anh đã nói đừng cho nó ra ngoài rèn luyện, bây giờ không phải . . . Xem bây giờ thành ra cái gì rồi. . . Chú hai, em tránh ra, để anh nói với Cẩn Viên."

Dứt lời, người này đã đẩy ba Liên ra, đi thẳng vào. Nhìn thấy cả nhà đang ngồi ở bàn ăn, người đàn ông trung niên nọ sửng sốt, sau đó giễu cợt: "Thật là nhà thông gia tốt, dẫn theo cả gia đình tới tìm nơi nương tựa, cô gái này, cô cũng thật không biết xấu hổ! Chắc là cô đã sớm biết gia thế của Cẩn Viên, dính lấy nó không chịu rời đi. Cũng đúng, ở nơi thời buổi loạn lạc như vầy, bám vào một cường giả là chuyện mà phụ nữ các cô thích làm nhất mà."

Ông ta vừa dứt lời, tất cả người trong phòng đều biến sắc, mẹ Liên ầm một tiếng đứng lên, sau đó cái ghế sau lưng cũng ngã, mẹ Liên đi tới trước mặt của người đàn ông trung niên, lạnh mặt nói: "Liên Phàm Kiệt, anh có mặt mũi gì mà tới đây nói những lời này, Cẩn Viên nhà chúng tôi thích ai muốn cưới ai chả liên quan gì đến anh cả, chẳng lẽ anh đã quên ba năm trước anh không biết xấu hổ như thế nào sao? Hôm nay cũng không biết xấu hổ mà tới nhà chúng tôi nhiều chuyện."

Người này chính là bác cả của Liên Cẩn Viên, Liên Phàm Kiệt.

Liên Phàm Kiệt nghiêm mặt nói: "Chuyện trước kia tất cả mọi người đừng truy cứu nữa, khi đó anh không biết Cẩn Viên có bản lĩnh như vậy, tu vi có thể tăng trưởng nhanh thế. . . Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói cái này, chúng ta nên vì tương lai sau này của nhà họ Liên mà suy nghĩ, mặc kệ thế nào, không thể cưới người phụ nữ này được, cho dù cưới Yến Phỉ cũng tốt hơn là cưới cô ta."

Từ đầu đến cuối Liên Cẩn Viên chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng ngồi bên bàn ăn, vẻ mặt vô cảm, lạnh đến dọa người. Qua một lúc lâu, anh mới nghiêng đầu nắm tay của Tô Ngưng Mi: "Tiểu Mi, thật xin lỗi, để cho em bị sỉ nhục rồi." Sau đó quay đầu nhìn về phía ông bà ngoại: "Ông ngoại, bà ngoại, thật xin lỗi, chuyện này con sẽ giải quyết." Nói xong, đứng dậy, bước đến trước mặt của Liên Phàm Kiệt.

Ba năm trước, Liên Phàm Kiệt đã biết rõ tính tình của cháu trai nhà ông ta, bây giờ nhìn khuôn mặt không vô cảm kia, trong lòng từng cơn ớn lạnh, bất chợt lui về phía sau hai bước: "Cẩn Viên, con muốn làm gì, con đừng quên, bác chính là trưởng bối của con, là bác cả của con!"