Hôm sau, sao khi tan học Lâm Thiển như thường lệ đi đến chiếc xe Lục An Thành đậu ở ven đường, mở cửa ngồi vào.

Có đôi khi cô thật sự khó hiểu, chẳng phải mấy tổng tài thường sẽ rất bận hay sao?

Cứ nhìn Lâm Triết thì sẽ biết, đi sớm về trễ, nhằm lúc ngay cả chủ nhật cũng không được nghĩ, nhưng cái tên Lục An Thành này nhìn lại rất an nhàn, mỗi ngày đều đưa đón cô đi học, khi cô về nhà rồi thì anh ta cứ lượn qua lượn lại trước mặt cô không biết bao nhiêu lần, vậy là sao chứ?

Cô thật nghĩ không ra.

Nghĩ không ra thì bỏ qua đi, dù gì cũng không quan trọng, nghĩ nhiều thêm mệt.

Lâm Thiển chợt nhớ ra một vấn đề:" Đến trung tâm mua sắm, mua lễ phục.

"

Đồ cô mua lúc trước mặc đi chơi tiệc tùng này kia với đám bạn thì hết xẩy, nhưng mặc đến mấy buổi tiệc lớn thì không được thích hợp lắm.

Lục An Thành một tay lái xe một tay đặc lên thành cửa, nghiên đầu khoé môi công lên nhìn cô cười nói:" Anh đã sớm chuẩn bị cho em rồi, đảm bảo em sẽ thích nó.

"

" Mong là nó không phải màu trắng.

"

Không phải Lâm Thiển phản cảm với màu trắng, mà cô cảm thấy màu trắng rất chói lóa lại dể bẩn, một chiếc áo, một đôi giày thì không sao nhưng bảo mặc cả một chiếc đầm dạ hội màu trắng lên người thì thôi khỏi đi.

Ai thích kiểu trong sáng thuần khiết kia như thiên thần thì thích, cô không thích.

Với lại cũng không hợp với cô.

Về đến nhà, Lâm Thiển tắm xong đang dùng máy sấy tóc cho khô thì bên ngoài vang lên tiếng rõ cửa.

Không cần nghĩ cô cũng biết người đến là ai.

Lâm Thiển đặc máy sấy xuống mở cửa ra, quả nhiên một gương mặt xinh đẹp đến yêu mị lập tức xuất hiện.

Lục An Thành nhìn người con gái trước mặt, vì mới tắm xong nên xung quanh cô như có một tầng hơi nước nhìn nhu hòa hơn không ít.

" Lễ phục của em, thử xem có thích không.

" Lục An Thành đưa cái hộp đang cầm trên tay cho cô.

" Không thích anh sẽ đổi một cái khác à.

" Lâm Thiển đưa tay nhận lấy còn không quên trêu anh một câu.

Lục An Thành chỉ cười không nói, anh nhìn cô một lúc sau đó không nhịn được đưa tay xoa lên mái tóc của cô một cái, rồi mới rời đi.

Bỏ lại một mình Lâm Thiển tức giận đứng đó.

" Anh tưởng tôi là chó sao? Vuốt ve gì chứ?"

Sau đó ôm cái hộp đựng lễ phục đóng cửa trở vào phòng.

Lục An Thành về đến phòng, đứng tựa lưng vào cửa nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, sau đó nắm chặt lại.

Haizzz!

Thật lưu luyến cảm xúc mềm mại vừa rồi.

- --------------

Đến tối.

Khi Lâm Thiển bước xuống lầu thì nhìn thấy Lục An Thành đã chuẩn bị xong từ sớm, ngồi trên chiếc sofa ở phòng khách, anh mặc một bộ vest đen thẳng thớm, bên vị trí ngực trái có đính một viên đá quý màu xanh đậm, vai rộng eo hẹp, nhưng khi nhìn đến gương mặt của anh sẽ không ai liên tưởng đến từ trang nghiêm đĩnh bạc mà chỉ có hai chữ yêu mị.

Lâm Thiển luôn cảm thấy anh đã sinh lầm thời đại, sự xinh đẹp này của anh hợp hơn nếu quay ngược về thời xa xưa, vào thời điểm hồ tộc còn tồn tại.

Cô nhìn anh rồi nhìn lại mình một cái.

Mẹ kiếp.

Đồ đôi.

Chắc chắn Lục An Thành cố ý.

Trên người Lâm Thiển đang mặc một chiếc đầm trễ vai, chỉ dài đến mắt cá chân, thiết kế đơn giản, điểm nhấn đặc biệt ở chiếc đầm này là chất liệu vải, tay áo ngắn cùng chân váy nhiều lớp nhưng chỉ hơi bồng, khi nhìn vào sẽ không có cảm giác cồng kềnh mà chỉ thấy chúng mềm mại y như những đám mây trôi nổi trên bầu trời, phần thân váy ôm lấy cơ thể cô, trên chiếc thắt lưng đính lên một viên đá quý màu xanh đậm.

Lâm Thiển mặc nó lên rất vừa văn, y như được thiết kế riêng cho cô vậy.

Điều Lâm Thiển bất ngờ nhất khi nhìn thấy chiếc váy dạ hội này là nó màu đen.

Bao nhiêu năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô chưa từng thấy tên con trai nào tặng váy cho con gái lại là màu đen cả.

Đúng là lối suy nghĩ của biến thái luôn khác người mà.

Nhưng không hiểu tại sao cô vừa nhìn thấy nó thì đã rất thích, thậm chí trong lòng còn có chút! ! cảm động?

Chỉ có một chiếc váy thôi mà đã làm mày cảm động rồi.

Lâm Đằng mắng mày thật không sai.

Không có tiền đồ gì cả.

Lục An Thành nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩn đầu lên.

Cái nhìn này không hiểu sao làm trong lòng Lâm Thiển nổi lên hoang mang một trận, nhưng rất nhanh chút hoang mang này đã bị thay thế bằng một trận hoảng loạn.

Đúng vậy.

Là hoảng loạn chứ không phải hoảng sợ.

Khi Lục An Thành nhìn thấy cô thì ngẩn ngơ một lúc, rồi lại lao thẳng đến ôm chầm lấy cô.

Một tay anh để ra sau đầu Lâm Thiển, tay còn lại thì vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, lực tay không ngừng gia tăng xiếc chặt đến mức như muốn khảm cô vào trong lòng.

" Thiển Thiển.

"Lục An Thành gọi nhẹ tên cô.

Chỉ là một tiếng gọi bình thường nhưng Lâm Thiển lại cảm giác được bao nhiêu chua sót nhớ nhung trong giọng của anh.

Sau đó cô lại nghĩ bản thân mình cũng điên rồi, vậy mà lại đưa tay ôm lấy anh, vị trí nơi lòng ngực cũng rất khó chịu, dường như muốn ép cô đến thở không nổi, nơi khóe mắt không biết từ lúc nào đã lăn xuống một giọt nước chạy dài trên khuôn mặt, rồi lại thấm lên bộ vest đen của anh.

Nốt ruồi son dưới mắt trái của cô bị thân hình cao lớn của anh che khuất, nơi ánh sáng không chiếu tới đường như nó lại phát sáng trong đêm tối, màu đỏ yêu dị đến kì lạ.

Người con trai cao lớn dùng cánh tay rắn chắc của mình bao bọc thiếu nữ có thân hình mảnh mai vào lòng, trang phục cùng màu tạo nên cảm giác họ như hòa quyện vào nhau, hai người yên lặng ôm nhau tại đó, đáng lí ra là một hình ảnh lãng mạn hết sức đẹp đẽ, nhưng khi nhìn vào chỉ cảm thấy có chút!.

.

đau thương?

Thật không hiểu nổi!.