Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 37: 37 Tuyết Phủ Gặp Đại Họa

– Đại ca, huynh đang làm trò gì vậy?

Tuyết Ngưng nhác thấy huynh trưởng của mình vừa về đã đòi gi.ết chết Phương Bành Hạc, không nhịn được mà lao tới, giật lấy kiếm ném xuống.

Trước hành động bênh vực Phương Bành Hạc ra mặt của em gái mình, Tuyết Phàm vô cùng tức giận liền to tiếng mắng nhiếc:

– Muội thật là ngu ngốc, tên tiểu tử thối này không xứng đáng với thiên kim tiểu thư danh giá như muội.

Tuyết Ngưng, muội hãy nghe cho kỹ đây, ta cấm muội thành thân với hắn.

Tuyết lão tiên sinh không ngờ gia đình càng lúc càng trở nên bất hòa như thế này, nhịn không được mà ho sặc sụa vài tiếng, sau đó mệt mỏi chống tay dựa lưng vào tường, ngất lịm xuống đất.

Khắp người nhà trong Tuyết phủ đều hoảng hốt tột cùng, vội vàng phái người chạy đi tìm thầy thuốc có tiếng nhất vùng tới khám.

Tuyết Phàm nhìn theo bóng dáng cha đang nằm thở khó nhọc trên giường, nghĩ nguồn cơn mọi chuyện đều do Phương Bành Hạc cùng đám người của hắn gây ra, y càng lúc càng trở lên ngông cuồng hơn, rảo bước nhanh tới bên cạnh Phương Bành Hạc.

– Tên khốn này!

Phương Bành Hạc bất ngờ bị Tuyết Phàm giơ tay đấm một phát thật mạnh vào mặt, trên mũi lập tức chảy ra một dòng máu tươi.

Hắn không mảy may tỏ ra một chút thái độ khó chịu dù là nhỏ nhất, chỉ nhếch miệng cười nhạt, sau đó đưa tay lau đi vết máu tanh tưởi trên mặt.

Mạch Tiểu Khê đứng bên cạnh trông thấy, vội vàng đưa mắt nhìn sang Phương Bành Hạc, nhưng nàng chỉ thấy trong ánh mắt của hắn phảng phất sự khinh thường, chán ghét Tuyết Phàm.

Tính tình của Phương Bành Hạc Mạch Tiểu Khê biết rõ.

Hắn sẽ không khoanh tay đứng im cho kẻ khác tùy ý hành động hay tỏ thái độ hỗn láo với hắn.

Phương Bành Hạc sẽ đợi thời cơ thích hợp, từ từ đáp trả, sau đó dội lại về phía kẻ kia một cái giá thật đắt mà y không thể nào lường trước tới.

Tuyết Phàm trong đầu nghĩ thầm, với cú đánh mạnh này của mình, ắt Phương Bành Hạc sẽ phải quỳ lạy, cúp đuôi xin tha mạng như một con chó hèn hạ, ấy vậy mà thái độ của hắn khiến y phải há miệng sửng sốt, tâm can khẽ chấn động.

Phương Bành Hạc lạnh lùng nhìn lại Tuyết Phàm, cong môi lười biếng đáp:

– Ta khuyên Tuyết đại nhân hãy nên tự biết lượng sức mình.

Đừng có giở thói ngông cuồng ở đây, sau này gánh chịu hậu quả như thế nào đều do chính tay ngươi quyết định đấy.

Nói xong, hắn quay lưng rời khỏi phòng, không quên hất hàm ra hiệu cho Mạch Tiểu Khê đi theo mình.

Tuyết Phàm trong lòng sôi sục, hằm hằm quay sang Tuyết Ngưng, cao giọng trách mắng:

– Muội đã thấy hậu quả của mình chưa? Xem thái độ coi thường chúng ta ra mặt của hắn mà muội vẫn còn có thể cứng đầu cứng họng đòi gả cho hắn ư? Thật là ngu xuẩn.

Tuyết Ngưng chỉ biết buồn bã ngồi xuống bàn, đưa hai tay lên che mặt.

Giữa một bên là người mình yêu, nhưng không hề yêu mình, với một bên là phụ mẫu, là huynh trưởng, Tuyết Ngưng đều rơi vào tình thế khó xử.

Suy nghĩ một hồi, nàng ta bèn khó nhọc đứng dậy, lững thững bước về phía hồ sen, muốn được thưởng thức không khí trong lành cho khuây khỏa đầu óc.

Bỗng cảnh tượng xảy ra trước mặt vô tình đập vào mắt khiến trái tim Tuyết Ngưng chợt co thắt lại, không rét mà run.

Phương Bành Hạc và Mạch Tiểu Khê đang đứng cạnh nhau bên hồ sen, khoảng cách rất gần, ánh trăng mát lạnh chiếu xuống bóng lưng hai người họ, trai tài gái sắc sánh đôi uyên ương.

Tuyết Ngưng vì đứng từ phía xa nên không nghe thấy họ đang nói với nhau chuyện gì.

Chỉ thấy Phương Bành Hạc khoanh tay đứng yên, khẽ cúi xuống nhìn Mạch Tiểu Khê đang khua tay múa chân mắng điều gì đó.

Một lát sau, hắn vươn đôi tay cứng cáp của mình ra, kéo mạnh Mạch Tiểu Khê vào trong lòng, sau đó áp đôi môi mình hôn lên môi nàng.

Phải tận mắt chứng kiến thời khắc chua xót này khiến Tuyết Ngưng nhận ra, cho dù nàng ta có tìm đủ mọi cách phá đám đi chăng nữa thì người mà Phương Bành Hạc muốn đều không phải là Tuyết Ngưng.

Hai tay Tuyết Ngưng nắm thật chặt, nỗi đau xót dần biến thành sự uất hận nghẹn lời.

Phương Bành Hạc, ngươi sẵn sàng nhẫn tâm phũ bỏ mối hôn sự giữa chúng ta, ta quả thực không cam lòng!

Mạch Tiểu Khê sau khi bị Phương Bành Hạc hung hăng cưỡng hôn, tâm trạng vô cùng bức bối, đưa chân đá vào người hắn thật mạnh cho bõ tức, sau đó quay lưng rời thẳng về phòng mình nghỉ ngơi.

Mấy hôm nay nàng không còn ngủ chung cùng với các tì nữ nữa mà được Phương Bành Hạc nói khó với Tuyết Thiều Quang, sắp xếp cho nàng một căn phòng nhỏ riêng biệt.

Tuyết Thiều Quang cũng gật đầu đồng ý, nhưng sau sự việc vừa rồi, trong lòng ông vẫn cảm thấy khó chịu với Mạch Tiểu Khê.

Dù không nói ra bên ngoài nhưng trong thâm tâm Tuyết Thiều Quang vẫn nghĩ rằng con người nàng mưu mô, xảo quyệt, hãm hại Tuyết Ngưng và lén lút tiếp cận Phương Bành Hạc là có mục đích.

Mạch Tiểu Khê đang dần dần trở thành cái gai trong mắt người nhà Tuyết phủ.

Tuyết Thiều Quang sau khi ngất đi thì sức khỏe ngày một đi xuống.

Ông không thể cưỡi ngựa, cầm kiếm như khi trước được nữa, cả ngày chỉ nằm trên giường, hô hấp một cách khó nhọc, trông dáng người gầy hẳn đi so với lần đầu tiên Mạch Tiểu Khê nhìn thấy.

Phương Bành Hạc vẫn giữ thói quen cũ, phớt lờ toàn bộ ánh nhìn xỉa xói của những kẻ còn lại, sáng sáng vẫn tới thăm và xem xét tình hình sức khỏe của nghĩa phụ.

– Không thể nào chỉ trong vòng một đêm mà đủ để khiến cho sức khỏe của nghĩa phụ lại đột ngột đi xuống trầm trọng như thế!

Hắn vừa đưa mắt ngắm nhìn bầu trời, vừa trầm giọng nói với Mạch Tiểu Khê.

Nàng đứng lặng lẽ bên cạnh, suy nghĩ mãi một hồi mới dám mở lời đáp:

– Ta có ý như thế này, hay là ngươi hãy để cho ta vào trong xem xét thử.

Nếu cả hai chúng ta đều không phát hiện thấy điều gì khả nghi thì cùng nhau suy nghĩ tìm cách khác.

Nghe nàng nói, Phương Bành Hạc khẽ chau mày, nửa muốn để Mạch Tiểu Khê vào trong thăm khám cho Tuyết Thiều Quang nửa lại không muốn kéo nàng dính dáng tới mấy thứ chuyện rắc rối như thế này nữa.

Thế nhưng, dưới khả năng thuyết phục đáng nể của mình, cuối cùng Mạch Tiểu Khê cũng nhận được cái gật đầu đồng ý của Phương Bành Hạc.

Tuyết phu nhân sau khi biết tin hai người họ sẽ tới khám xét bệnh tình cho lão gia, bèn khinh thường bĩu môi, chán ghét nói:

– Cóc ghẻ mà cũng đòi trèo cao.

Để ta chống mắt lên xem các ngươi làm trò hề trước mặt mọi người như thế nào?

Vừa đưa chén trà lên miệng nhấp từng ngụm nhỏ, Tuyết Phàm vừa nhìn mẫu thân mình đang đắc ý đứng bên cạnh, mong ngóng làm bẽ mặt Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê mà khẽ lắc đầu ngao ngán:

– Bệnh tình của cha càng lúc càng trở nên trầm trọng.

Hôm qua con đã cho mời thầy y Hoãn Giảng Sư, tài năng nổi tiếng khắp trong kinh thành tới bắt mạch.

Nhưng ông ấy chỉ lắc đầu thứ lỗi, không thể nào phát hiện ra nguyên nhân.

Ngừng một lát, y đặt mạnh chiếc chén xuống bàn, đưa tay gẩy gẩy giọt nước trà còn đọng lại, nhếch miệng đầy thâm hiểm:

– Chúng ta cứ chờ ở đây xem Phương Bành Hạc cùng ả đàn bà kia định giở trò gì.

Biết đâu đây lại là cơ hội tốt của ta.

Vừa có thể hủy đi mối hôn sự nhảm nhí giữa Tuyết Ngưng cùng Phương Bành Hạc, lại vừa có thể đường đường chính chính tống cổ bọn chúng ra khỏi đây thì sao?!

Tuyết Thiều Quang yếu ớt nhìn Phương Bành Hạc bằng đôi mắt khắc khổ, toan nói gì đó nhưng cơ thể đột nhiên lại ho khan vài tiếng, sau đó nôn thốc nôn tháo ra một đống máu tươi.

Trước tình cảnh này, Mạch Tiểu Khê không nghĩ ngợi gì nhiều, vội vàng chạy lại đỡ lấy Tuyết Thiều Quang, đưa tay vỗ vỗ lưng cho ông, ái ngại quay sang nhìn Phương Bành Hạc.

Phương Bành Hạc trong lòng vô cùng đau xót, nhưng vẫn cố gắng an ủi, châm cứu cho nghĩa phụ.

Một lúc sau, đợi khi Tuyết Thiều Quang đã nhắm mắt nằm nghỉ ngơi, hai người mới từ từ mở cửa bước ra ngoài.

– Nghĩa phụ đã bị trúng độc Hoa Liệt Sinh.

Nếu không có cách cứu chữa kịp thời, chỉ e trong vòng ba ngày nữa, tính mạng khó giữ….