*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh tượng thể thảm xảy ra trước mắt khiến bà cả đời này cũng không bao giờ quên được, đến tận lúc chết.

Chiếc đầu của cha bà nằm lăn lóc, trơ trọi giữa lớp đất bụi ẩm ướt cùng vũng máu tanh thẫm đen đặc lại.

Mẹ bà nước mắt chảy ròng, với tay ôm lấy chiếc đầu của cha vào trong lòng, cắn chặt hai môi khiến máu rỉ ra khóe miệng.

Phụng Liễu Loan đau đớn ngồi bên cạnh, đưa tay bám vào áo mẹ, khóc không thành tiếng.

Họ ngầm thừa hiểu ba người em trai còn lại ắt cũng không thể nào thoát khỏi kiếp nạn tang thương này.

Mạch Tiểu Khê nghe đến đây mà nước mắt cũng nhòe đi từ lúc nào.

Nỗi đau mất đi người thân yêu nhất quả thực đủ khiến người ở lại dù có chết đi hàng trăm lần cũng không thể nào gạt rửa đau đớn ngàn năm.

Đôi mắt Phụng Liễu Loan càng lúc càng trở nên sâu hơn, sự thù hận vằn lên cả trong từng mạch máu, đôi tay khô đét đang nắm lấy tay Mạch Tiểu Khê càng lúc càng bóp chặt hơn:

– Điều kinh khủng nhất vẫn chưa phải lúc ta và mẫu thân trông thấy chiếc đầu của cha, mà đó là khi đám người của A Bưu xuất hiện.

A Bưu cùng đám đàn ông trong bộ tộc khi ấy tuy vẫn còn trẻ nhưng tâm địa lại độc ác, tàn nhẫn đến cực điểm.

Chúng trở lại vào rừng, bắt gặp hai mẹ con Phụng Liễu Loan, đôi mắt rực sáng hẳn lên.

A Bưu vác rìu tiến tới bên cạnh mẹ bà, cười khềnh khệch đầy giễu cợt:

– Mụ già à, chính ông đây đã thẳng tay chém chết chồng mụ cùng ba thằng con trai đấy.

Chà chà, lão già kia gầy quá nên chẳng có mấy thịt.

Nhưng ba đứa con của mụ bù lại ăn rất ngon, ta đã chia cho dân làng ta rồi đấy.

Mụ có muốn nếm thử không?

Mẹ Phụng Liễu Loan nghe thấy cả chồng mình và ba người con trai đều bị chúng giết đem làm thành thức ăn càng thêm căm hận, vươn tay túm lấy tóc của A Bưu mà giật mạnh, làm đầu hắn bung hẳn ra một đám da tóc lẫn lộn, máu tươi không ngừng chảy xuống mặt.

– Mụ già khốn khiếp!

A Bưu ôm đầu đau đớn hét ầm lên.

Mẹ Phụng Liễu Loan lúc này chẳng còn thiết sống, quay lại đẩy mạnh Phụng Liễu Loan ra sau, đoạn rơi nước mắt nhìn bà chua xót:

– Chạy mau đi, chạy thẳng về phía kinh thành con nhé.

Mau đi đi, phải sống cả phần đời còn lại của năm người chúng ta!

Phụng Liễu Loan òa khóc, lắc đầu liên tục, không muốn rời xa mẹ.

Nhưng bà mẹ càng quát to hơn:

– Nếu con không đi ta có ở dưới suối vàng cũng sẽ từ mặt con.

Nói xong, bà dùng hết sức bình sinh nhặt chiếc rìu A Bưu ném ra bên cạnh mà điên cuồng chém tới.

Nhưng sức đàn bà yếu đuối, không thể nào chống trả lại được đám đàn ông to khỏe kia, chỉ trong phút chốc mẹ Phụng Liễu Loan đã bị chúng chém đứt lìa thân, từ từ mà đổ gục xuống bên cạnh chiếc đầu của cha.

Phụng Liễu Loan lau nước mắt cắm đầu cắm cổ chạy.

Trời càng tối đen, không có một chút ít ánh sáng nào, bà liên tục bị vấp ngã, trầy xớt hết chân tay.

Mặc dù đã cố gắng dốc sức bỏ chạy nhưng bà vẫn bị đám người của A Bưu tóm lại được.

A Bưu nhìn người con gái mới lớn phổng phao sợ sệt ngồi run lẩy bẩy trên đất, không kìm nén được d.c vọng của bản thân, bèn trực tiếp trói bà lại, vác về bộ tộc của hắn.

Tới nơi, hắn sai người tắm rửa sạch sẽ cho Phụng Liễu Loan, sau đó đem trói bà lên giường, ngày ngày thay nhau cùng đám đàn ông trong bộ tộc hãm hiếp bà.

Đáng nguyền rủa hơn, A Bưu còn đem đến một đĩa thịt tươi còn đỏ hỏn máu, giơ lên trước mặt Phụng Liễu Loan, nhếch miệng cười:

– Muốn thử không? Đây chính là thịt bắp của mẹ ngươi đấy!

Nhìn vẻ mặt đáng thương đến tội nghiệp của Phụng Liễu Loan mà hắn vẫn không có một chút mảy may thương hại, bèn nhón một miếng thịt bỏ vào miệng nhai ngon lành:

– Mùi vị quả thực không tồi!

Phụng Liễu Loan đau đớn nói không lên lời, đôi mắt vì khóc nhiều đã trở lên sưng húp, yếu ớt thở hắt từng hơi.

Bao nhiêu năm nay bà giả câm, giả ngu, chỉ ăn lá cây và côn trùng để duy trì chút sự sống còn sót lại, tuyệt đối không chạm vào một miếng thịt người.

Bà không chọn cách tự vẫn vì bà phải sống cả cho cuộc đời của cha mẹ và ba người em trai.

– Con phải tìm cách trốn ra khỏi đây.

A Bưu đem cưới con cho con trai hắn nhưng con trai hắn đã chết cách đây vài ngày rồi.

Phụng Liễu Loan căm hận nói.

Mạch Tiểu Khê run run vỗ vai an ủi bà, sau đó tiếp lời:

– Con chưa nghĩ ra được cách gì để trốn thoát.

Hơn nữa, chỉ có mình con võ công không có sức thì càng yếu, chỉ e…

Phụng Liễu Loan đưa mắt nhìn ra phía cánh cửa đang đóng im lìm, vội vàng kéo Mạch Tiểu Khê đi đến một góc giường.

Đoạn bà chỉ tay vào một viên gạch cũ đã vỡ mất một nửa, căn dặn Mạch Tiểu Khê:

– Dưới viên gạch này là lối vào của một đường hầm cũ.

Đường hầm này thông ra một con suối nằm gần phía bìa rừng.

Con hãy theo đường hầm này để trốn ra ngoài.

Sau đó phải nhanh chóng chạy thật nhanh ra khỏi rừng.

Nhớ kĩ lời ta dặn!

Mạch Tiểu Khê trong lòng vui mừng khôn xiết, cầm tay Phụng Liễu Loan kéo bà đi cùng mình:

– Người cùng đi với con.

Hai chúng ta sẽ rời khỏi đây.

Con và ca ca sẽ chăm sóc thật tốt cho người.

Nhưng Phụng Liễu Loan mủm cười chua xót, lắc đầu từ chối:

– Muốn đi ta đã đi từ sớm.

Ta còn ở lại là vì ta đã thề trước thân xác của cha mẹ, dù cho thân tàn ma dại thì ta cũng phải mở to mắt lên nhìn A Bưu cùng đám người man rợ này từng kẻ, từng kẻ một phải chết.

Mặc cho Mạch Tiểu Khê hết lời can ngăn, khuyên bảo nhưng Phụng Liễu Loan đã nhất quyết không rời đi.

Bà lật viên gạch lên, một con đường hầm sâu hun từ từ mở ra, sau đó đẩy Mạch Tiểu Khê vào bên trong.

Nàng còn đứng dưới hầm nhìn lên một lúc nữa, thương xót cho cuộc đời đầy đau đớn của Phụng Liễu Loan.

Mạch Tiểu Khê phải thoát ra được khỏi đây, đi tìm Phương Bành Hạc để quay trở lại cứu Phụng Liễu Loan và giải quyết hết đám người khốn khiếp này.

Con đường hầm heo hút, ẩm mốc bốc mùi hôi thối.

Từng đàn chuột cống béo múp, to bằng bắp chân chạy rúc rích khắp các góc, có con còn chạy đến chân Mạch Tiểu Khê, nhe răng cắn vào chân nàng.

Mạch Tiểu Khê dù bị dọa sợ nhưng vẫn cố gắng đưa tay lần mò trong bóng đêm.

Nàng đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng thấy phía xa xa có chút ánh sáng leo lét chiếu vào.

Có thể nơi có ánh sáng kia chính là điểm cuối của con đường hầm.

Trái tim Mạch Tiểu Khê lúc này càng lúc càng đập dữ dội hơn.

Mọi hy vọng sinh tồn của nàng đều hướng cả vào đó.

Chưa khi nào Mạch Tiểu Khê có thể nghĩ, dù chỉ là một chút ít ánh sáng bé bằng móng tay cũng khiến con người ta cảm thấy yên tâm gấp bội phần đến như thế.

Bước chân nàng mỗi lúc một gấp gáp hơn.

Nhiều lúc vì bước vội mà Mạch Tiểu Khê bị trượt ngã, nằm dài trên đất.

Nhưng ngay sau đó bèn nhanh chóng vực lại tinh thần, đứng dậy khom lưng mạnh mẽ đi tiếp.

Cuối cùng, bàn tay nàng đã có thể chạm vào thứ ánh sáng bé nhỏ kia.

Mạch Tiểu Khê rơi nước mắt, đưa tay kéo miếng sắt đã han rỉ dùng để che cửa đường hầm xuống, dùng tay gạt đi lớp bùn đen tanh nồng che kín lối ra.

Đống bùn đen hôi thối vừa được gạt đi thì lớp đất đá cũng theo đó mà rơi xuống, bụi bay tung tóe.

Mạch Tiểu Khê vội đưa tay che mắt tránh bụi.

Lát sau, nàng mới bắt đầu đẩy người mà bò lên.

Ánh sáng mặt trời ấm áp thực sự đã quay trở lại, chiếu soi cả cơ thể nàng.

Mạch Tiểu Khê mừng rỡ, đặt những bước chân đầu tiên từ khi thoát khỏi bộ tộc ăn thịt người lên trên đám cỏ rừng.

Nhưng nghiệt ngã thay, sau lưng nàng bỗng vang lên tiếng cười lảnh lót của A Bưu khiến trái tim nàng một lần nữa lại bị nổ tung, tuyệt vọng đến cực điểm:

– Nương tử của con trai ta, định trốn phu quân mình mà dễ dàng đi như thế sao?

Gã vừa dứt lời, một cú đá như trời giáng đập thẳng vào người Mạch Tiểu Khê, gầm lên mà đay nghiến:

.