Kết thúc

Tôi dễ bị tổn thương đến nỗi đã hét lên vì sợ; tôi đã quá sợ hãi nên tiếng kêu của tôi chỉ là một tiếng ré hụt hơi.

“Xin lỗi!” Cánh tay Jared vòng quanh vai tôi, an ủi. “Anh xin lỗi. Anh không định làm em sợ.”

“Anh đang làm gì ở đây?” tôi hỏi, vẫn còn hụt hơi.

“Đi theo em. Anh đã theo em suốt cả đêm.”

“À, vậy thì dừng được rồi.”

Có một chút ngập ngừng trong bóng tối, nhưng cánh tay anh không nhúc nhích. Tôi chuồi ra bên dưới nó, nhưng anh lại tóm lấy cổ tay tôi. Bàn tay anh siết chặt; tôi không thể dễ dàng giật nó ra.

“Em đang đi gặp Doc phải không?” anh hỏi, và không có chút bối rối nào trong giọng nói của anh. Rõ ràng là anh không phải đang nói về một chuyến thăm viếng xã giao.

“Tất nhiên.” Tôi rít lên để anh không thể nghe thấy sự hoảng sợ trong giọng nói của tôi. “Em còn có thể làm gì được sau ngày hôm nay đây? Mọi chuyện sẽ không khá hơn. Và đây không phải là việc để cho Jeb quyết định.”

“Anh biết. Anh đứng về phía em.”

Tôi thấy giận dữ bởi vì những lời lẽ ấy vẫn còn có sức mạnh làm tổn thương tôi, mang tới những giọt nước mắt đắng cay trên mắt tôi. Tôi cố bám lấy ý nghĩ về Ian – anh là một chiếc phao cứu sinh, giống như Kyle đã thành phao cứu sinh của Sunny bằng một cách nào đó – nhưng thật khó khăn với bàn tay Jared chạm vào tôi, với mùi hương của anh trong mũi tôi. Giống như cố nhận ra tiếng của một bản nhạc vi-ô-lông độc tấu trong khi toàn bộ bộ gõ đang đánh đùng đùng…

“Vậy hãy để em đi, Jared. Đi đi. Em muốn ở một mình.” Những lời nói đó phát ra mạnh mẽ và nhanh chóng và cứng rắn. Dễ thấy chúng không phải là nói dối.

“Anh nên đi cùng với em.”

“Anh sẽ có lại Melanie sớm thôi.” Tôi quát. “Em chỉ đòi hỏi có vài phút, Jared à. Anh có thể cho em từng đó chứ.”

Một khoảng dừng khác; bàn tay anh vẫn không lỏng ra.

“Wanda à, anh đi để ở cùng với em.”

Những giọt nước mắt trào ra. Tôi biết ơn bóng tối.

“Em sẽ không cảm thấy thế,” tôi thì thầm. “Vậy nên chẳng ích gì.”

Tất nhiên Jared không thể được phép ở đó. Chỉ có Doc là được tin cậy. Chỉ có anh ta đã hứa với tôi. Và tôi sẽ không rời bỏ hành tinh này. Tôi sẽ không sống tiếp như một Cá heo hay là Hoa, mãi mãi nuối tiếc những người yêu thương mà tôi bỏ lại, những người đã chết hết khi tôi mở mắt ra lần nữa – nếu tôi có mắt đi chăng nữa. Đây là hành tinh của tôi, và họ sẽ không bắt tôi đi đâu được. Tôi sẽ ở lại trong đất, trong cái hang tối cùng với những người bạn của tôi. Một ngôi mộ của con người dành cho con người mà tôi đã biến thành.

“Nhưng Wanda à, anh… Có quá nhiều thứ anh cần phải nói với em.”

“Em không cần lòng thương hại của anh, Jared à. Hãy tin em.”

“Em muốn gì?” anh thì thầm, giọng anh kìm nén và nấc nghẹn. “Anh sẽ cho em bất cứ điều gì.”

“Hãy chăm sóc gia đình em. Đừng để những kẻ khác giết họ.”

“Tất nhiên anh sẽ chăm sóc họ.” Anh vội vã gạt yêu cầu của tôi đi. “Ý anh là cho em. Anh có thể cho em cái gì?”

“Em không thể mang theo cái gì với mình được, Jared à.”

“Kể cả một kỉ niệm cũng không ư, Wanda? Em muốn gì?”

Tôi lau nước mắt bằng một tay, nhưng những giọt khác lại chiếm chỗ của chúng quá nhanh nên chẳng ích gì. Không, tôi không thể mang theo thậm chí là một kỉ niệm.

“Anh có thể cho em điều gì, Wanda?” anh khăng khăng.

Tôi hít một hơi dài và cố giữ giọng mình bình tĩnh.

“Hãy cho em một lời nói dối, Jared. Hãy nói với em rằng anh muốn em ở lại.”

Lần này không có chút do dự nào. Anh vòng tay quanh người tôi trong bóng tối, ôm tôi thật an toàn trong ngực anh. Anh đặt môi lên trán tôi, và tôi cảm thấy hơi thở của anh lay động tóc tôi khi anh nói.

Melanie lại đang nín thở trong đầu tôi. Cô ấy đang cố gắng chôn vùi chính mình một lần nữa, cố cho tôi sự tự do của tôi trong những giây phút cuối cùng này. Có lẽ cô ấy sợ phải nghe những lời dối trá này. Cô ấy sẽ không muốn có cái kỉ niệm này khi tôi đã ra đi.

“Ở lại đây, Wanda. Với bọn anh. Với anh. Anh không muốn em ra đi. Làm ơn. Anh không thể tưởng tượng được khi em đã ra đi. Anh không thể nhìn thấy việc đó. Anh không biết làm sao để… làm sao để…” Giọng anh vỡ oà.

Anh là một người nói dối rất giỏi. Và chắc hẳn anh phải rất, rất chắc chắn về tôi khi nói những lời này. Tôi dựa vào anh một lát, nhưng tôi có thể cảm nhận được thời gian đang thúc giục tôi. Thời gian đã hết. Thời gian đã hết.

“Cám ơn anh,” tôi thì thầm, và cố thoát ra.

Vòng tay anh siết chặt. “Anh chưa xong.”

Khuôn mặt chúng tôi chỉ cách nhau vài inch. Anh rút ngắn khoảng cách ấy, và thậm chí cả ở đây, trong những giây phút cuối cùng của tôi trên hành tinh này, tôi vẫn không thể ngăn mình đáp lại. Như xăng gặp lửa – chúng tôi lại bùng nổ một lần nữa.

Mặc dù lần này không giống như trước. Tôi có thể cảm nhận điều đó. Đây là giành cho tôi. Anh đã gọi tên của tôi khi anh ôm lấy cơ thể này – và anh đã nghĩ về nó như là cơ thể của tôi, nghĩ về nó như là tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự khác biệt. Trong một giây phút, chỉ có chúng tôi, chỉ có Wanderer và Jared, cả hai chúng tôi cùng bốc cháy.

Không ai từng nói dối giỏi hơn Jared đã nói bằng cơ thể anh trong những giây phút cuối cùng của tôi, và tôi biết ơn vì điều đó. Tôi không thể mang theo nó với tôi, bởi vì tôi không đi đâu cả, nhưng nó phần nào xoa dịu nỗi đau phải ra đi. Tôi có thể tin vào lời nói dối đó. Tôi có thể tin rằng anh sẽ nhớ tôi đến nỗi thậm chí nó làm lu mờ phần nào niềm vui của anh. Đáng lẽ tôi không được muốn như thế, nhưng dù thế nào thì tin vào nó cũng rất tuyệt.

Tôi không thể lờ đi thời gian, mỗi giây tích tắc trôi qua như đếm ngược. Thậm chí cả khi đang bốc cháy, tôi vẫn thấy nó đang lôi kéo tôi, dìm tôi xuống đường hầm tối đen. Mang tôi đi khỏi tất cả những nhiệt huyết và cảm xúc này.

Rút cuộc tôi cũng kéo môi mình ra khỏi môi anh được. Chúng tôi hổn hển trong bóng tối, hơi thở của người này sưởi ấm khuôn mặt người kia.

“Cám ơn,” tôi nói một lần nữa.

“Chờ…”

“Em không thể. Em không thể… chịu đựng hơn nữa. Okay?”

“Okay.” Anh thì thầm.

“Em chỉ muốn một điều nữa thôi. Hãy để em làm việc này một mình. Được không?”

“Nếu… nếu em chắc đó là điều em muốn…” Anh dừng lời, không chắc chắn lắm.

“Đó là điều em cần, Jared à.” “Vậy thì anh sẽ ở lại đây,” anh khàn khàn nói.

“Em sẽ nhờ Doc đi tìm anh khi mọi việc đã xong.”

Cánh tay anh vẫn còn khoá chặt quanh tôi.

“Em biết là Ian sẽ cố giết anh vì đã để em làm việc này phải không? Có lẽ anh nên để cậu ta làm thế. Và cả Jamie nữa. Nó sẽ không bao giờ tha thứ cho cả hai chúng ta.”

“Giờ em không thể nghĩ về họ được. Làm ơn. Hãy để em đi.”

Từ từ, với một sự miễn cưỡng rõ ràng khiến cho một vài phần lạnh lẽo trống rỗng trong sâu thẳm con người tôi ấm lên, Jared để hai tay anh trượt đi.

“Anh yêu em, Wanda.”

Tôi thở dài. “Cám ơn anh, Jared. Anh biết em yêu anh nhiều thế nào không. Với tất cả trái tim em.”

Trái tim và linh hồn. Trong trường hợp của tôi, không phải cùng một thứ. Tôi đã bị chia cắt quá lâu. Đã đến lúc làm cho thứ gì đó hợp nhất một lần nữa, hợp nhất một con người. Thậm chí cả khi con người đó không gồm có tôi.

Thời gian tích tắc kéo tôi về phía cuối đường hầm. Tôi thấy lạnh khi anh không còn ôm tôi nữa. Mỗi bước tôi tách ra khỏi anh lại càng lạnh hơn.

Tất nhiên chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi. Ở đây vẫn là mùa hè. Với tôi nơi này sẽ mãi là mùa hè.

“Chuyện gì xảy ra ở đây khi trời mưa, hở Jared?” tôi thì thầm. “Mọi người ngủ ở đâu?”

Anh mất một lúc mới trả lời được, và tôi có thể nghe thấy nước mắt trong giọng anh. “Bọn anh…” anh nuốt nước bọt. “Bọn anh chuyển vào phòng vui chơi. Mọi người đều ngủ chung với nhau ở đó.”

Tôi gật đầu với mình. Tôi tự hỏi bầu không khí sẽ thế nào. Kì cục, với tất cả những cá tính đối lập đó? Hay là vui? Một sự thay đổi? Giống như một bữa tiệc ngủ?

“Sao?” anh thì thầm.

“Em chỉ muốn… tưởng tượng. Nó sẽ như thế nào.” Cuộc sống và tình yêu vẫn tiếp diễn. Thậm chí cả khi không có tôi, ý tưởng đó vẫn khiến tôi vui mừng. “Vĩnh biệt, Jared. Mel nói cô ấy sẽ gặp lại anh sau.”

Dối trá.

“Chờ đã… Wanda…”

Tôi nhanh chóng đi xuống đường hầm, nhanh chóng bỏ đi bất kể cơ hội nào để anh thuyết phục được tôi đừng đi, với tất cả những lời nói dối tri ân của anh. Chỉ có sự im lặng đằng sau tôi.

Nỗi đau của anh không làm tôi đau đớn bằng nỗi đau của Ian. Với Jared, nỗi đau sẽ qua mau. Niềm vui chỉ còn cách anh vài phút. Một kết thúc có hậu.

Tôi cảm giác như đường hầm phía nam chỉ dài có vài yard. Tôi có thể trông thấy ngọn đèn sáng đang cháy phía trước, và tôi biết rằng Doc đang chờ tôi.

Tôi bước vào trong căn phòng đã luôn làm tôi sợ hãi với đôi vai ưỡn thẳng. Doc đã chuẩn bị tất cả mọi thứ. Trong góc tối nhất, tôi có thể thấy hai chiếc giường đã được kéo lại với nhau, Kyle ngáy khò khò với cánh tay vòng quanh cơ thể bất động của Jodi. Một cánh tay khác của anh ta vẫn còn ôm chiếc bình của Sunny. Cô ấy sẽ thích thế. Tôi ước chi có cách nào đó để kể với cô ấy.

“Hey, Doc,” tôi thì thầm.

Anh ta nhìn lên từ chiếc bàn nơi anh ta đang đặt thuốc men. Đã có những giọt nước mắt chảy xuống mặt anh rồi.

Và đột nhiên, tôi thấy can đảm. Trái tim tôi chậm lại thành một nhịp bình thường. Hơi thở của tôi sâu hơn và thư thái.

Phần khó khăn nhất đã qua.

Tôi đã từng làm chuyện này rồi. Rất nhiều lần. Tôi nhắm mắt lại và ra đi. Nhưng luôn luôn biết rằng rồi những đôi mắt mới sẽ lại mở ra. Việc này rất quen thuộc. Không có gì phải sợ cả.

Tôi đi tới bên chiếc giường và trèo lên ngồi trên đó. Tôi với tay lấy Không đau với hai bàn tay chắc chắn và mở chiếc nắp ra. Tôi đặt một miếng giấy vuông nhỏ lên lưỡi mình, để cho nó tự tan.

Chẳng có gì thay đổi. Lúc này tôi chẳng cảm thấy đau đớn gì cả. Không có cơn đau thể xác nào.

“Nói cho tôi một việc, Doc. Tên thật của anh là gì thế?”

Tôi muốn câu trả lời cho tất cả các mảnh ghép trước khi kết thúc.

Doc khụt khịt và dùng mu bàn tay quệt dưới mắt.

“Eustace. Đó là họ, và bố mẹ tôi là những con người độc ác.”

Tôi cười một lần. Rồi thở dài. “Jared đang chờ, ở trong hang lớn. Tôi đã hứa với anh ấy sẽ nhờ anh bảo với anh ấy khi đã làm xong. Chỉ cần chờ tới khi tôi – tới khi tôi… ngừng cử động, okay? Tới lúc đó sẽ không có thời gian cho anh ấy làm bất kể chuyện gì về quyết định của tôi nữa.”

“Tôi không muốn làm việc này, Wanda à.”

“Tôi biết. Tôi cám ơn anh, Doc. Nhưng tôi sẽ bắt anh phải thực hiện lời hứa của mình.”

“Làm ơn?” “Không. Anh đã hứa. Tôi đã thực hiện phần của mình, phải không?”

“Phải.”

“Vậy hãy làm việc của anh. Hãy để tôi ở cạnh bác Walt và Wes.”

Khuôn mặt gày gò của anh ta khắc khổ khi cố gắng kìm lại nước mắt.

“Cô có… đau đớn không?”

“Không đâu, Doc,” tôi nói dối. “Tôi sẽ chẳng cảm thấy gì cả.”

Tôi chờ cho trạng thái phấn khích tới, chờ cho Không đau đặt mọi thứ dưới ánh sáng lung linh giống như lần trước. Tôi vẫn chẳng cảm thấy khác gì cả.

Vậy thì chắc là không phải tại Không đau – chỉ tại tôi đã được yêu mà thôi. Tôi lại thở dài.

Tôi duỗi người trên giường, nằm sấp, và quay mặt sang phía anh ta.

“Cho tôi ngủ đi, Doc.”

Cái chai mở ra. Tôi nghe thấy tiếng anh ta lắc nó trên miếng vải đang cầm.

“Cô là sinh vật hào hiệp nhất, trong trắng nhất mà tôi từng biết. Vũ trụ này sẽ thành một nơi tối tăm hơn khi không có cô,” anh ta lẩm bẩm.

Đây là những lời anh ta sẽ nói trên nấm mồ của tôi, bài điếu văn cho tôi, và tôi mừng là tôi được nghe chúng.

Cám ơn cô, Wanda. Người chị em của tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên cô.

Hãy hạnh phúc nhé, Mel. Tận hưởng mọi thứ. Hãy trân trọng nó vì tôi.

Tôi sẽ trân trọng, cô ấy hứa.

Vĩnh biệt, cả hai chúng tôi cùng nghĩ.

Bàn tay Doc khẽ ấn miếng vải vào mặt tôi. Tôi hít sâu, lờ đi mùi hương ngai ngái, khó chịu của nó. Khi tôi hít hơi tiếp theo, tôi lại nhìn thấy ba ngôi sao ấy. Chúng không vẫy gọi tôi; chúng đang để tôi đi, để lại tôi với cái vũ trụ tối đen mà tôi đã lang thang trong đó biết bao lần. Tôi chìm vào màn đêm, và nó cứ sáng lên mãi. Nó không có màu đen gì cả - nó màu xanh. Màu xanh ấm áp, mạnh mẽ, rực rỡ… Tôi trôi vào trong đó lòng không hề sợ hãi chút nào.