Tô Hạnh Xuyên làm thế nào cũng nghĩ không ra.

Người bị theo đuổi lại lo được lo mất.

Anh đợi ở cửa căn tin số một hai mươi phút mà vẫn không thấy bóng dáng Lý Huyên, Vu Thanh Lan đi ngang qua hỏi anh đứng đây làm gì, Tô Hạnh Xuyên cũng rất muốn hỏi bản thân: Mình đang làm gì thế này??

Đang chờ Lý Huyên ăn cơm sao?

Bực bội hối hận xen lẫn một nỗi chờ mong thầm kín khiến mấy ngày nay anh bồn chồn không yên. Tối qua Lý Huyên hẹn anh đến căn tin số một ăn cơm, người bị theo đuổi là anh không chỉ đến mà còn đứng đợi ở cửa hai mươi phút, kết quả Lý Huyên không tới.

Anh lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Lý Huyên.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không gửi đi.

Anh quay người đi vào với Vu Thanh Lan, cô hỏi anh: "Bé yêu đâu rồi?"

Tô Hạnh Xuyên nhíu mày, "Bé yêu nào?"

"Thì cậu bạn kia kìa, ngoại hình đẹp thật, nghe nói học ở khoa Y, tớ thật không dám tưởng tượng cảnh cậu ấy đứng bên bàn mổ, cảm giác như em bé cố làm ra vẻ cool ngầu vậy," Vu Thanh Lan nheo mắt, cầm hai cây đũa giả bộ như đang mổ rồi nói: "Mới đầu tớ cảm thấy chuyện cậu đột nhiên biến thành gay thật quá khó tin, nhưng đối tượng lại là bé yêu, haizz, nên tớ thấy chuyện này cũng dễ hiểu thôi!"

Tô Hạnh Xuyên: "...... Tớ đâu phải gay."

Vu Thanh Lan giống nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, nhại giọng anh nói: "Vậy cậu thích ăn vị gì? Không được bán thảm, lại giả bộ ngoan nữa rồi, sao thế? Cậu cũng đâu phải người yêu của tớ, cậu có đói không? Đói không? Đói không ——"

Tô Hạnh Xuyên buồn bực ngắt lời cô: "Phiền chết đi được, ăn cơm cũng không chặn nổi miệng cậu!"

Vu Thanh Lan nhíu mày, "Thấy chưa, thái độ của cậu đối với tớ thế nào, đối với cậu ấy thế nào?"

Tô Hạnh Xuyên nghĩ thầm: Vậy mà cậu ấy còn chê mình dữ nữa cơ.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lý Huyên đeo ba lô đứng cách đó không xa dáo dác nhìn quanh.

Tô Hạnh Xuyên hơi chột dạ.

Một giây sau, Lý Huyên nhìn thấy anh, còn thấy Vu Thanh Lan ngồi đối diện anh, cậu đứng im hai giây rồi bỗng dưng xụ mặt, lách mình qua đám đông tự đi mua cơm.

Tô Hạnh Xuyên nhìn cậu bưng khay tới một góc vắng người.

Ngồi xuống rồi yên lặng ăn cơm một mình.

Hai phút sau.

Tô Hạnh Xuyên ngồi xuống chỗ đối diện với cậu.

Lý Huyên ngước mắt nhìn anh rồi hừ một tiếng.

"Chỉ biết giả bộ tội nghiệp."

Lý Huyên trừng anh, "Tớ mới làm thí nghiệm trễ hai mươi phút mà cậu đã ăn cơm với cô gái khác rồi."

Tô Hạnh Xuyên nhún vai, hời hợt đáp, "Tớ có hứa ăn chung với cậu đâu."

Lý Huyên quay đầu đi chỗ khác.

Tô Hạnh Xuyên buột miệng hỏi: "Sao cậu đỏng đảnh thế hả?"

"Nếu cậu làm bạn trai tớ thì tớ sẽ ngoan cực kỳ."

"......"

Lý Huyên lại bắt đầu chào hàng mình: "Sau này tớ nhất định sẽ không nổi cáu với cậu đâu, tớ còn có thể chăm sóc cậu nữa cơ."

Cậu đẩy tô canh chua cá mình cố ý mua tới trước mặt Tô Hạnh Xuyên, "Mua món ngon cho cậu nè."

Không phải nghi ngờ.

Nãy giờ Lý Huyên chỉ đang giả bộ tội nghiệp để anh chú ý thôi.

Nếu không tại sao cậu lại cố ý mua thêm một phần canh chua cá chứ?

Lý Huyên thật biết cách nắm thóp anh.

Tô Hạnh Xuyên vô thức hỏi: "Cậu...... Cậu hẹn hò mấy người rồi?"

Lý Huyên không hiểu: "Hả?"

"Tớ thấy cậu có vẻ sành sỏi lắm," Tô Hạnh Xuyên ấp úng nói không nên lời nhưng vẫn tò mò hỏi: "Cậu từng quen mấy người bạn trai rồi?"

"Chưa quen ai cả, cậu là người đầu tiên đó."

Tô Hạnh Xuyên không tin.

"Lần đầu thật mà!" Lý Huyên sốt ruột muốn chứng minh, nhưng lại không biết chứng minh thế nào nên chỉ có thể nói: "Ai xạo làm chó con!"

Cậu đụng nhẹ mũi giày Tô Hạnh Xuyên.

"Tớ chưa hẹn hò lần nào hết, thật đó."

Thật ra chẳng có cách nào để chứng minh, nhưng Lý Huyên không bao giờ nói dối cả.

Tô Hạnh Xuyên chợt cảm nhận được một niềm vui sướng lan tràn khắp toàn thân, không nói rõ được cũng không tả rõ được, tựa như đạt được thứ gì đó khiến anh vô cùng mãn nguyện, khóe môi cong lên.

Lý Huyên gắp một miếng cá bỏ vào khay của Tô Hạnh Xuyên, lần này anh không từ chối mà gắp lên ăn hết.

Lý Huyên vui vẻ rung đùi, thỉnh thoảng đụng vào đùi Tô Hạnh Xuyên, hai chân bắt đầu đung đưa qua lại.

Tô Hạnh Xuyên không chê cậu phiền mà chỉ nói: "Mau ăn đi."

Ăn cơm xong, anh và Lý Huyên ra khỏi căn tin.

Lý Huyên kéo anh vào rừng cây, Tô Hạnh Xuyên biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì nhưng vẫn để cậu kéo, Lý Huyên ôm cánh tay Tô Hạnh Xuyên bằng cả hai tay rồi kể lể: "Tay tớ mỏi ơi là mỏi, làm thí nghiệm cả buổi sáng luôn."

Tô Hạnh Xuyên hỏi cậu làm thí nghiệm gì.

Cậu thành thật trả lời.

Nghe những thuật ngữ chuyên môn lạ lẫm thốt ra từ miệng Lý Huyên, Tô Hạnh Xuyên chợt nhớ lại lời Vu Thanh Lan nói.

Không dám tưởng tượng cảnh cậu đứng bên bàn mổ.

Tô Hạnh Xuyên cũng không dám tưởng tượng dáng vẻ trưởng thành của Lý Huyên.

Năm năm sau, mười năm sau cậu sẽ thế nào?

Liệu có trở thành một người tẻ nhạt không?

Sau đó lại nghĩ nếu cậu được cưng chiều, được sống trong tình yêu thương vô bờ thì có mãi vô ưu vô lo như vậy không?

Tay Lý Huyên từ từ trượt xuống, ngón tay chạm vào cổ tay Tô Hạnh Xuyên, anh vô thức chụp lấy tay cậu.

Tay Lý Huyên hơi nắm lại, tay Tô Hạnh Xuyên lớn hơn cậu, vừa đủ nắm trọn tay cậu.

Lý Huyên sửng sốt.

Thời gian như ngừng trôi, Tô Hạnh Xuyên có thể nghe thấy tiếng hít thở của Lý Huyên.

Lý Huyên nhìn vào mắt Tô Hạnh Xuyên, hàng mi chớp nhẹ, muốn chồm sang hôn anh nhưng không dám, vẻ mặt Tô Hạnh Xuyên vẫn như mọi khi, không từ chối mà cũng không ngầm đồng ý, hơi thở quấn giao, nhiệt độ không khí tăng lên.

Cuối cùng Lý Huyên chỉ có thể tựa đầu lên vai Tô Hạnh Xuyên, áp mặt vào vai anh thì thầm: "Hôn một cái được không?"

Tô Hạnh Xuyên trầm giọng nói: "Lý Huyên, tớ khác với cậu, tớ không thể tuỳ tiện rẽ sang một con đường khác được, tớ sợ sau này sẽ phải hối hận."

Lần này Lý Huyên đã nghe rõ, cậu "ừ" một tiếng.

Tô Hạnh Xuyên không nói "được" hay "không được".

Mà chỉ nói không dám.

Anh chỉ mới hai mươi tuổi nên không dám chịu trách nhiệm với Lý Huyên.

Lý Huyên không chế giễu sự nhát gan của anh mà dựa vào vai anh nói: "Cậu tớ nói nếu cậu nhận lời tớ ngay thì chứng tỏ cậu không phải người tốt, cho nên tớ cảm thấy cậu tốt lắm."

Tiếng chim trong rừng khuấy động tâm tư hai người.

Lý Huyên nói: "Tớ không gấp đâu."

Tháng Sáu ở Giang Thành sắp qua đi.

Còn mười ngày nữa sẽ được nghỉ hè, trước lúc đó còn có đợt thi cuối kỳ khiến người ta đau đầu nhất, Lý Huyên và Tô Hạnh Xuyên đều bận túi bụi.

Ngày thường họ chỉ thỉnh thoảng ăn chung một bữa cơm hoặc cùng ôn bài trong thư viện.

Không thể ngày ngày ở bên nhau là vì Tô Hạnh Xuyên phát hiện Lý Huyên thật sự rất dễ làm mình phân tâm, chỉ cần Lý Huyên ngồi cạnh anh rung đùi một cái thì Tô Hạnh Xuyên lại nhịn không được ngắm cậu.

Lý Huyên nhắc anh: "Cậu ôn bài xong chưa?"

Tô Hạnh Xuyên giật mình bừng tỉnh, xụ mặt nói: "Tớ học xong lâu rồi, đây là môn sở trường của tớ mà."

Lý Huyên hừ một tiếng.

Tô Hạnh Xuyên bắt chước cậu hừ một tiếng.

Vì đang ở trong thư viện nên Lý Huyên không dám nói to, đành phải lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tô Hạnh Xuyên.

Đầu Mèo: [ Cậu nhìn lén tớ.]

Tô Hạnh Xuyên: [ Tự luyến.]

Đầu Mèo: [ Rõ ràng cậu nhìn lén tớ còn gì, góc nghiêng của tớ đẹp thế cơ mà.]

Tô Hạnh Xuyên phì cười.

Lý Huyên rất quý hạn mức mười tin nhắn một ngày nên không vạch trần Tô Hạnh Xuyên, để điện thoại xuống rồi đọc sách tiếp.

Lần này Tô Hạnh Xuyên quang minh chính đại ngắm cậu.

Góc nghiêng rất đẹp.

Có lẽ Lý Huyên vẫn chưa trưởng thành hết nên góc nghiêng rất đáng yêu, nếu không có vẻ bầu bĩnh của trẻ con, các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh hơn thì lại càng đẹp.

Thi xong môn cuối cùng, Tô Hạnh Xuyên chờ Lý Huyên dưới tòa nhà thí nghiệm, đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy cậu đâu.

Anh nhìn đồng hồ, lẽ ra phải xong lâu rồi mới đúng.

Nghĩ một hồi, anh đi vào tìm Lý Huyên.

Lên đến lầu hai thì phát hiện Lý Huyên bị người khác gọi lại.

Lý Huyên đeo ba lô đứng ở góc cầu thang, quay đầu nhìn nam sinh sau lưng, người này cao hơn cậu chút xíu.

Nam sinh hỏi cậu: "Nghỉ hè cậu về nhà à?"

Lý Huyên cảm thấy câu hỏi này rất kỳ quái, "Tất nhiên rồi."

"Tớ...... Tớ có thể xin số liên lạc của cậu không? Tớ...... Tớ có mấy bài thí nghiệm muốn hỏi cậu."

Ý đồ hết sức rõ ràng.

Ánh mắt Tô Hạnh Xuyên lập tức lạnh đi.

Anh nghiêng người đứng ở chỗ Lý Huyên không thấy được rồi chờ cậu trả lời.

"Nhưng tớ có bạn trai rồi." Lý Huyên nói.

Cậu nói vô cùng thẳng thắn và nghiêm túc.

Tựa như một lời tuyên thệ.

Tô Hạnh Xuyên cảm thấy nhịp tim mình tăng vọt.

Nam sinh kia cũng hiểu nên không dây dưa nữa.

Lý Huyên đi xuống, trông thấy Tô Hạnh Xuyên ở góc cầu thang thì kinh ngạc mở to mắt, sau đó chạy nhanh tới.

Nhất thời hai người đều quên hết chừng mực.

Cậu sà vào lòng Tô Hạnh Xuyên, Tô Hạnh Xuyên ôm cậu.

Nam sinh kia thò đầu ra thấy cảnh này, Tô Hạnh Xuyên ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt nam sinh sa sầm, hậm hực quay người lên lầu.

Lý Huyên rất thông minh nên hỏi thẳng: "Cậu nghe thấy rồi à?"

Tô Hạnh Xuyên không trả lời.

"Cậu vui không?" Lý Huyên cười hỏi anh.

Tô Hạnh Xuyên cảm thấy có thứ gì đó đang manh nha trỗi dậy theo cơn ghen của mình, anh rất muốn đè nó xuống, đè nén tình cảm không đúng đắn, chệch khỏi quỹ đạo, rất có thể tương lai sẽ khiến mình hối hận này.

Nhưng đôi mắt và bờ môi Lý Huyên đang gần kề trước mắt.

Thật sự phải đi đến bước này sao?

Tô Hạnh Xuyên không phải trẻ con tùy hứng, khác với Lý Huyên, từ nhỏ đến lớn anh luôn là "con nhà người ta" điển hình, từ cấp một đã làm lớp trưởng, thi vào cấp ba, thi vào đại học A, mỗi kỳ nghỉ về nhà xem tivi với bố mẹ, phụ bố mẹ quét dọn, hàng xóm đều rất thích anh......

Tô Hạnh Xuyên chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ phải đối mặt với câu hỏi: Mình có muốn trở thành người đồng tính vì chàng trai trước mặt này không?

Đồng tính, cộng đồng lạ lẫm này.

Có muốn không?

Anh vẫn chưa quyết định được.

Anh buông Lý Huyên ra rồi hoang mang đi tới phía trước, Lý Huyên đuổi theo nắm tay anh, "Tớ không hỏi, không hỏi nữa đâu, vậy còn không được sao? Tô Hạnh Xuyên, chờ tớ với!"

Trước kia anh cảm thấy Lý Huyên hoàn toàn không biết cách theo đuổi.

Giờ mới nhận ra Lý Huyên kiên trì cỡ nào, anh từ chối một tháng, thế là Lý Huyên theo đuổi một tháng, không lười biếng ngày nào.

Từ nỗi bực bội ban đầu dần biến thành đau lòng.

Thật ra nhiều lúc anh cũng muốn buông xuôi, thật ra anh đã mơ thấy Lý Huyên đến mấy lần, mức độ ngày một tăng lên.

Anh biết cứ tiếp tục như vậy.

Sớm muộn gì mình cũng chìm đắm.

Từ trước đến giờ anh luôn là người dứt khoát, không thích lãng phí thời gian, nhưng trong chuyện này lại do dự phân vân, mãi vẫn không quyết định được.

Anh thu dọn hành lý với tâm thái trốn chạy.

Lý Huyên nhắn tin cho anh.

Đầu Mèo: [ Mấy ngày nữa là sinh nhật tớ, cậu phải về nhà nên tụi mình không thể đón sinh nhật với nhau.]

Đầu Mèo: [ Tớ mua một ổ bánh kem, tụi mình đón sinh nhật sớm ở quán ăn cạnh trường được không?]

Lý Huyên đã nhượng bộ đến mức này.

Tô Hạnh Xuyên cảm thấy tim mình nặng trĩu, nặng đến phát đau.

Anh trả lời: [ Tớ mua vé tàu về nhà lúc hai giờ chiều nay rồi, chắc không đi được đâu.]

Lý Huyên không nhắn gì nữa.

Vé tàu anh mua từ tháng trước, lúc đó vẫn chưa gặp Lý Huyên, vé từ Giang Thành về Lăng An rất khó giành, Tô Hạnh Xuyên cũng không cách nào trả vé, mẹ anh vẫn đang chờ anh về nhà.

Tô Hạnh Xuyên tự nhủ: Thôi kệ.

Cứ xem như Lý Huyên chưa từng xuất hiện đi, mình không thể biến thành gay, không thể hẹn hò với một chàng trai được.

Anh không biết nhiều về cộng đồng này mà chỉ nghe được mấy tin tức tiêu cực, vì vậy không khỏi e ngại.

Anh luôn điềm tĩnh thực tế nên không thể làm chuyện khác người.

Hai giờ chiều mới lên tàu mà mười hai giờ anh đã tới nhà ga.

Ngồi trong sảnh chờ, anh nhìn đồng hồ liên tục.

Thời gian vì sự nôn nóng của anh mà càng trôi nhanh hơn, anh rất muốn nhắn gì đó cho Lý Huyên, anh biết giờ này chắc hẳn cậu rất đau lòng, anh rất muốn an ủi Lý Huyên.

Nhưng hai mươi phút nữa anh phải lên tàu.

Cuối cùng anh vẫn nhịn không được nhắn tin cho Lý Huyên: [ Tớ sắp lên tàu rồi.]

Giây lát sau, dưới nick Lý Huyên hiển thị "đang gõ chữ".

Đầu Mèo: [ Ừ.]

Tô Hạnh Xuyên: [ Chúc mừng sinh nhật cậu trước nhé, chờ khai giảng tớ sẽ đưa quà sinh nhật cho cậu.]

Tô Hạnh Xuyên: [ Xin lỗi, Lý Huyên, không phải do cậu đâu, tại tớ không thể thôi, tụi mình có thể tiếp tục làm bạn.]

Thật lâu sau cậu vẫn chưa trả lời.

Tô Hạnh Xuyên nghĩ: Chắc lại ghét mình nữa rồi.

Có lẽ sắp tới cậu sẽ làm ngơ mình một thời gian dài.

Mấy phút sau, điện thoại rung lên, rốt cuộc Lý Huyên cũng trả lời, Tô Hạnh Xuyên lập tức mở ra xem.

Đầu Mèo: [ Vậy thì làm bạn đi.]

Con ngươi Tô Hạnh Xuyên run lên.

Trong nháy mắt sắc mặt anh xám như tro.

Anh cứ tưởng mình nhìn lầm, nhưng mấy chữ sáng rực hiện trên màn hình đúng là do Lý Huyên nhắn.

Tô Hạnh Xuyên cố giữ bình tĩnh: [ Là sao?]

Đầu Mèo: [ Nếu cậu thật sự không thích nam thì tớ cũng đâu thể ép cậu, làm bạn cũng được.]

Lần đầu tiên Lý Huyên hiểu chuyện nhưng Tô Hạnh Xuyên lại không cách nào bình tĩnh.

Rõ ràng đây là điều mình muốn.

Nhưng anh lại không hề vui vẻ.

Giờ phút này anh mới hiểu được khi mình nhắn cho Lý Huyên câu kia, thật ra trong lòng đang chờ mong Lý Huyên nói: Không muốn.

Chờ cậu nói "Tớ không muốn làm bạn với cậu đâu".

Nói bằng giọng nũng nịu như mọi khi, hung dữ trừng Tô Hạnh Xuyên một cái, sau đó đụng chân anh dưới gầm bàn.

Nhưng Lý Huyên đã từ bỏ.

Cậu từ bỏ rồi.

Về chuyện của mình và Lý Huyên, Tô Hạnh Xuyên đã nghĩ đến rất nhiều kết cục nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ kết thúc đột ngột như vậy. Bạn cùng phòng đọc tiểu thuyết hay phàn nàn về kết cục đầu voi đuôi chuột, trước kia Tô Hạnh Xuyên không để ý, giờ ở trong hoàn cảnh này mới thấy đồng cảm.

Thật sự...... cứ như vậy sao?

Loa phát thanh nhắc nhở: "Tàu G7096 hiện đang soát vé."

Tô Hạnh Xuyên nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa.

Anh nhìn vé tàu cao tốc trong tay.

Từ Giang Thành đến Lăng An hơn bốn trăm cây số.

Loa phát thanh nhắc lại: "Tàu G7096 sắp kết thúc soát vé, tàu G7096 sắp kết thúc soát vé."

Tô Hạnh Xuyên đứng dậy ném vé tàu đi.

Kéo hành lý ra cổng ga.

Anh nghĩ: Ít nhất cũng phải mừng sinh nhật hai mươi tuổi của Lý Huyên đã.