Bây giờ đang là mùa xuân, trăm hoa bắt đầu đua nở.

Màn đêm dần bao phủ toàn bộ khu rừng, những ngọn núi đen sẫm như ẩn như hiện trong bóng tối. Gió đêm nhè nhẹ thổi tạo ra những tiếng lá cây rì rào như tiếng nói nhỏ nhẹ của người thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Ban ngày chim chóc thi nhau đua hót, nhưng đêm xuống chỉ còn tiếng côn trùng rả rích không ngừng.

Trên bầu trời tinh tú thi nhau xếp hàng như thiên địa đang bày một cuộc cờ. Dải thiên hà như một vòng nguyệt quế lơ lửng giữa không gian. Ánh trăng nhè nhẹ lan tỏa khắp không gian núi rừng.

Một thân hình nhanh chóng di chuyển xuyên màn đêm. Nhờ có thân hình màu đen nên bóng đêm vô hình trở thành đồng lõa cho sự di động của hắc hổ này. Nếu như kẻ khác không cẩn thận thì sẽ rất khó phát hiện ra được hành tung của hắn.

Đế Thích Thiên đang trên đường trở lại chỗ tối qua hắn đã nằm ngủ.

Có lẽ nhờ dị biến đêm qua nên hắn cảm giác mình rất nhanh đói. Buổi sáng giết được hai con sói trưởng thành đến giờ đã hắn đã ăn hết toàn bộ. Huyết thực trong cơ thể không ngừng chuyển hóa thành tinh khí, mạnh mẽ hòa vào dòng khí thần bí trong cơ thể hắn.

Tốc độ chuyển hóa nhanh và không ngừng như vậy nên dù ăn no đến mấy nhưng chỉ lát sau là thức ăn đã được tiêu hóa toàn bộ. Hai con sói mình giết được lúc này chỉ còn lại một đống xương mà thôi.

Đối với hắn, địa phương này quả là một nơi kì dị.

Đế Thích Thiên hướng tảng đá lớn phóng đến, thầm nghĩ: “Tại sao bản thân ta lại không thể hấp thu nguyệt tinh hoa. Nơi đây chỗ nào cũng chỉ là không khí bình thường, rõ ràng không có nửa điểm kì dị nào. Nếu không phải ta hấp thu đượcnguyệt tinh hoa, tại sao trong cơ thể ta lại có dòng khí kì lạ kia?”

Con người sở dĩ có thể trở thành chúa tể của muôn loài bởi vì con người có trí tuệ, hiểu được thế giới. Đế Thích Thiên được sống lại, mặc dù là hắc hổ nhưng hắn căn bản vẫn còn trí tuệ của con người. Khi gặp phải điều khó hiểu, hắn tuyệt không bỏ qua mà yên lặng trầm tư để tìm ra lời giải.

Hắn hiện tại trong đầu đang vô cùng nghi hoặc.

Đối với con đường tu hành vừa mới bắt đầu này, hắn căn bản là vô cùng mới mẻ. Vắt óc suy nghĩ mãi mà không tìm ra căn nguyên, hắn đành lắc lắc cái đầu hổ rồi gạt nghi vấn qua một bên.

Vừa xử lý nốt chỗ thức ăn buổi sáng, thấy ánh trăng rọi vào cửa động, hắn bèn ung dung rời chỗ ở, đứng ngẩng đầu lên trời trong lòng tràn đầy chờ mong. Hắn đứng hít ra thở vào đều đặn, muốn thử một lần nữa đem nguyệt tinh hoa hấp thụ trong cơ thể.

Nhưng chờ mong không có nghĩa là sẽ được như ý.

Đế Thích Thiên hô hấp đều đặn như vậy liên tục mấy canh giờ, cuối cùng thất vọng nhận ra là bản thân nửa điểm cũng không hấp thu được cái gì gọi là tinh khí thiên địa.

Kết quả này làm cho trong lòng hắn không ngăn được sinh ra một trận ảo não.

Đang chán nản, đột nhiên hắn lại nghĩ đến việc, có lẽ do địa phương hắn đang đứng không đủ cao chăng? Ngày hôm qua nơi hắn nghỉ lại là một mỏm núi nhỏ nhô lên ở phía trên thác nước, phía dưới thác nước chính là sơn cốc nơi hắn đã giết hai con sói.

Suy nghĩ này làm cho Đế Thích Thiên phi thường hưng phấn, một lần nữa trong lòng lại dấy lên hy vọng. Thế là trong đêm đen, hắn hướng thác nước phóng đến.

Đêm tối trong rừng cây chính là thời điểm nguy hiểm nhất trong ngày. Lúc này nhiều động vật săn mồi bắt đầu di động để kiếm ăn. Đế Thích Thiên là bách thú chi vương, trời sinh trên người đã mang khí tức vương giả, lại cộng thêm ban ngày tiến hành giết chóc, sát khí tự nhiên dầy đặc quanh mình hắn. Mặc dù là một mình di chuyển trong rừng nhưng không có một dã thú nào dám nảy sinh ý đồ tập kích hắn.

Hắn chạy một mạch không ngừng, cuối cùng cũng đến được bên trên thác nước. Mặc dù là đêm đem nhưng cảnh vật xung quanh dưới hai con mắt của hắn hiện ra rất rõ ràng. Trước mặt hắn là một con sông, chảy xuôi từ trên núi xuống. Đến đoạn này núi đá dựng đứng, tự nhiên nước đổ xuống chân núi thành một dòng thác lớn.

Bên cạnh con sông là rừng toàn những cây đại thụ cao lớn, tảng đá lớn chính là ở bên cạnh con sông. Bây giờ hắn mới có thời gian nhìn lại, tảng đá lớn này giống như một quả trứng chim khổng lồ, mặt trên bị nước mưa xói mòn nên bề mặt bóng loáng. Ánh trăng rọi lên bề mặt của tảng đá, phản chiếu lại một thứ ánh sáng lấp lánh huyền diệu.

“Phốc”.

Đế Thích Thiên nhìn lại tảng đá, cũng không để ý nhiều nữa, hắn đang tìm một chỗ nằm thích hợp. Nơi này vị trí của hòn đá hình trứng chim này hiển nhiên là tốt nhất, không đánh giá nhiều, hắn tung người nhảy lên trên.

“Hít.”

“Thở.”

Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn phía trên mình, bắt đầu hít thở đều đặn. Hắn nhịp nhàng đem khí thải trong người phun ra, rồi lại hít vào một ngụm không khí trong trẻo.

Ánh trăng chiếu lên mặt tảng đá tạo ra một tầng ánh sáng bàng bạc, ánh trăng khắp không gian lúc này dường như tụ tập hết tại đây, chiếu lên người của Đế Thích Thiên. Ánh trăng theo vô số lỗ chân lông dung nhập vào trong cơ thể hắn.

“Ồ, đã có phản ứng.”

Đế Thích Thiên đang tập trung hít thở sâu, hy vọng có thể hấp thu linh khí của đất trời, đột nhiên không hiểu tại sao hắn lại cảm nhận được rõ ràng có từng dòng khí quỷ dị theo lỗ chân lông đi vào trong cơ thể mình. Cùng lúc đó, cỗ khí thần bí đang chảy trong cơ thể cũng hưng phấn dâng lên.

Một cảm giác hưng phấn lan tràn khắp cơ thể hắn, đem từng đợt khí kia cắn nuốt hoàn toàn. Mỗi lần cắn nuốt thì dòng khí trong cơ thể hắn lại lớn thêm một phần. Hiện tượng này khiến cho Đế Thích Thiên vô cùng kích động.

“Chẳng lẽ ta đang thật sự hấp thu linh khí sao?”

Ý nghĩ này vụt qua đầu hắn, nhưng cũng không lâu, hắn vội vàng tập trung hít thở, chỉ sợ dòng linh khí này sẽ đột nhiên biến mất. Hắn yên lặng cảm nhận sự di chuyển của nó trong cơ thể mình. Đế Thích Thiên phát hiện mình đang ở trong một trạng thái vô cùng vi diệu.

Ở trạng thái này, mặc dù không mở mắt nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng mọi thứ đang xảy ra xung quanh. Không biết qua bao lâu thời gian, khi cảm nhận được linh khí đang tiến nhập vào trong cơ thể mình đột nhiên biến mất thì hắn mới từ trong trạng thái kì diệu đó tỉnh táo trở lại. Chỉ thấy phía đông mặt trời đỏ rực đang chậm rãi dâng lên. Vậy là bình minh đã đến.

“Rắc, rắc.”

Hắn hơi động thân hình, nhất thời xương cốt trong cơ thể phát ra thanh âm răng rắc. Sau đó, hắn cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, đặc biệt là tinh thần, dường như chưa bao giờ ở trạng thái hưng phấn như thế.

“Ngao ô…”

Hắn kích động ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, theo đó, cỗ khí thần bí cũng dâng lên nhưng chỉ đến cổ họng hắn thì dừng lại, không thể thoát ra để dung nhập với tiếng gầm được. Dường như có một sức mạnh kì bí đánh nó bật trở xuống rồi tan đi vô thanh vô tức.

Mặc dù như vậy nhưng tiếng gầm này cũng phi thường lớn, so với những lần trước không biết bao nhiêu lần. Bá khí của Bách thú chi vương tại thời khắc này bộc lộ tới cực điểm.

Tiếng hổ gầm vang xa, lan khắp khu rừng khiến cho bách thú chim muông kinh hãi, bỏ chạy tán loạn.

“Quả nhiên ta có thể hấp thu linh khí trời đất. Dòng khí trong cơ thể rõ ràng chính là do hai đêm nay hấp thu mà có. Chỉ cần ta kiên trì không lùi bước, nhất định có ngày tu thành yêu, ngưng kết nội đan.” Trong lòng Đế Thích Thiên tin tưởng. Nếu có thể tu thành yêu, trở nên cường đại hơn, như vậy có thể đi cứu mẹ cùng các huynh đệ rồi.

Từ khi biết thế giới này có người tu tiên, Bạch hổ mụ mụ cùng các huynh đệ cũng bị bọn họ bắt đi, trong lòng hắn chỉ có một cảm giác bất lực. Vì thế hắn mới điên cuồng nghĩ đến việc tu thành yêu.

“Nhưng kì quái, tại sao trong sơn động ta không thể hấp thu linh khí, còn ở trên núi thì lại có thể?”

Đế Thích Thiên trong lòng đang vui mừng, đồng thời cũng vô cùng kì quái. Mặc dù không biết biện pháp hít thở hấp thu linh khí là đúng hay sai, nhưng việc không thể hấp thụ linh khí trong sơn động và việc có thể hấp thụ linh khí trên thác nước cũng khiến hắn vô cùng kì quái. Trong lòng hắn nổi lên một trận tò mò.

“Hay là phải tu luyện ở chỗ cao mới được?” Bởi vì hoàn toàn xa lạ với việc tu luyện nên trầm tư hồi lâu, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra lời lý giải đầy nghi hoặc như thế.

Lắc lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ này khỏi trí óc, hắn rời ngọn núi, hướng rừng cây đi đến.

Tuy rằng hiện tại cảm thấy con đường tu luyện đã có một chút thành quả, không còn quá mờ mịt như trước, nhưng hắn rất muốn dòng khí trong cơ thể ngày một lớn hơn. Dòng khí ấy hắn gọi là yêu lực.

Trải qua việc ngày hôm qua, hắn hiểu được yêu lực cũng có yếu và mạnh, không phải chỉ có duy nhất một cách hấp thu.

Thứ nhất, chính là phương pháp hít thở để hấp thu nguyệt tinh hoa. Yêu lực hấp thu theo cách này vô cùng tinh thuần, đối với tương lai tu luyện về sau sẽ có nhiều lợi thế.

Thứ hai, chính là thông qua việc cắn nuốt huyết thực, hay nói cách khác, chính là máu thịt sống. Luyện hóa tinh huyết tươi thành năng lượng, rồi năng lượng hóa thành tinh khí. Đây cũng là một phương pháp có thể làm cho yêu lực của bản thân lớn mạnh hơn. Phương pháp này có vẻ mau hơn, lại vô cùng dễ dàng, ăn càng nhiều, sau khi tiêu hóa, tinh khí cũng nhận được càng nhiều. Nếu có thể ăn được thịt của linh thú trăm năm, ngàn năm, nói không chừng trong thời gian ngắn yêu lực sẽ bạo tăng.

Chỉ có điều phương pháp thứ hai này yêu lực hấp thu vào trong cơ thể sẽ có nhiều tạp chất, không thuần túy như nhật nguyệt tinh hoa vốn là linh khí của trời đất. Sau khi hấp thu yêu lực bằng phương pháp này sẽ phải luyện hóa để đem tạp chất khu trừ đi.

“Nguyệt tinh hoa không thể không hấp thụ. Nhưng huyết thực ta cũng không tha.”

Đế Thích Thiên chạy vào rừng, bắt đầu săn bắt, mặc kệ cái gì tu luyện, trước hết là không thể bạc đãi cái bụng của mình được.

Trải qua một đêm tu luyện, lực lượng trong cơ thể được tăng cường lên rất nhiều, việc đi săn đã sớm không phải vấn đề gì lớn. Hắn bắt được một con lợn rừng nhỏ, dùng hổ trảo mổ bụng lấy nội tạng ra. Ăn hết một phần ba thân thể con lợn hắn mới lặng lẽ tiến vào trong động, yên lặng cảm nhận yêu lực trong cơ thể vận chuyển, đem huyết thực chuyển hóa thành tùng đợt tinh khí, khiến cho yêu lực càng lúc càng lớn mạnh hơn.

Sau khi cảm nhận thấy huyết thực đã được luyện hóa hoàn toàn hắn mới rời khỏi động, tới nơi trước đây mình vẫn rèn luyện thân thể. Không chỉ là yêu lực lớn mạnh, thân thể này của hắn cũng phải lớn mạnh hơn.

Nghĩ tới quãng đường gian nan trước mắt, Đế Thích Thiên tuyệt không muốn lãng phí thời gian.

“Bang, bang…”

“Phanh”

Liên tục dùng thân thể va chạm kịch liệt vào thân cây cổ thụ cao trọc trời đem đến cho hắn vô vàn thống khổ, toàn thân đau nhức cùng cực, mỗi lần va chạm đều hướng thẳng đến thân cây rắn chắc không một chút do dự. Phải dùng huyết nhục để trui rèn mình thì bản thân mới có thể mạnh hơn được. Cái loại đau đớn này, so với nỗi thống khổ khi mất người thân thì không thể nào so sánh kịp. Nghĩ tới kẻ thù, hận ý trong lòng hắn lại sâu thêm một chút.

Hắn không chỉ hận hai kẻ tu tiên bắt mất gia định mình, hắn còn hận chính mình không có đủ lực lượng để cứu mẹ và huynh đệ. Hận thù khiến cho hắn lại có thêm một chút động lực, lại có thể kiên trì thêm một chút nữa.

“Ầm.”

Đúng lúc Đế Thích Thiên hướng cây đại thụ lao tới một lần nữa tuyệt nhiên không phát hiện ra, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo lưu quang đang hướng thẳng đến chỗ hắn.