Cổ ngữ có câu: con người là một bảo tàng vô tận, chỉ cần tìm được chìa khóa mở ra bảo tàng đó, thì có thể có được một lực lượng vô cùng cường đại.Nếu thiên địa là đại vũ trụ thì con người chính là tiểu vũ trụ.

Những lời này không thể nghi ngờ, thân thể con người trong thiên địa thích hợp nhất chính là tu luyện, không chỉ làm cho cơ thể phân chia ngũ hành, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể cùng các huyệt đạo là một tồn tại vô cùng vi diệu. Nhờ thế đối với việc cảm ứng và hấp thu thiên địa linh khí cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Thần kì nhất chính là ba cửa phủ- thượng, trung, hạ tam đại đan điền. Có đan điền tồn tại có nghĩa là có thể hấp thu và chứa tinh khí thần. Cho nên, đối với người tu tiên, đan điền tử phủ chính là nơi chứa đựng chân nguyên, Kim Đan, Nguyên Anh cũng ở nơi này hình thành. Có tử phủ mới xem như có thể tu tiên.

Nói nhân loại trời sinh có đan điền là được ông trời chiếu cố là không hề sai.

Tử phủ, tử phủ!!!

Chỉ một chữ phủ cũng đã nói hết được tầm quan trọng của nơi đó. Kim Đan là thai nhi, Nguyên Anh là trẻ mới sinh, nếu không có nơi này, tự nhiên sẽ không thể tồn tại. Nói như vậy để tưởng tượng được tầm quan trọng của tử phủ.

Trong thân thể động vật, kinh mạch không hề phức tạp như nhân loại. Ví dụ như rắn, chỉ đơn thuần là một kinh mạch chạy thẳng từ đầu đến cuối. Nhưng động vật giống con người ở chỗ cũng có đan điền. Đan điền của rắn cách đầu bảy tấc, chính là nơi yếu hại nhất của nó. Một khi bị túm chỗ đó, rắn dù hung mãnh đến đâu cũng sẽ vô lực mà phản kháng.

Đương nhiên không phải vạn vật sinh linh đều có đan điền.Ví dụ như cỏ cây. Cây có kinh lạc, nhưng ai có thể tìm được đan điền của cây?

Là động vật cũng tốt, cỏ cây cũng thế, đều có thể tu hành là vì sao?

Từ thời kì thượng cổ, có vô số cường giả yêu tộc tụ tập lại một chỗ cùng nghiên cứu, cuối cùng cũng tìm ra được một phương pháp tu yêu phổ biến khắp thiên hạ.

Mặc kệ có hay không có đan điền, người tu tiên đối với đan điền quan trọng ra sao, tu yêu giả lại hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, trực tiếp tại cơ thể mở ra một yêu phủ.

Đế Thích Thiên không thể không bội phục những tiền bối tu yêu này, có thể nói là tài năng ngút trời. Nhờ thế mà hắn tin tu yêu hoàn toàn cường đại hơn tu tiên mà không cần phải sử dụng phương pháp của tu tiên giả. Chỉ cần nghe theo các tiền bối yêu tộc, trực tiếp ở trong cơ thể mình mở ra một cái yêu phủ là được rồi.

Đem thông tin khổng lồ trong đầu tạm thời đẩy sang một bên, Đế Thích Thiên cúi đầu nhìn xem bàn thạch dưới chân, trong mắt tràn đầy sự phức tạp. Nếu không phải tự mình trải qua, có đánh chết hắn cũng không tin một khối đá thoạt nhìn bình thường như vậy lại chính là bảo bối.

Hắn nhớ khối bàn thạch này đã giúp hắn rất nhiều trong bước đầu tu yêu này. Bàn thạch giúp hắn hấp thu nguyệt tinh hoa, hình thành yêu lực trong cơ thể, sau đó khi hắn dùng tụ linh đan gặp nguy hiểm, chính nó đã phát ra một cỗ lực lượng thần bí bảo trụ kinh mạch của mình sắp có nguy cơ bị phá nát, giúp cho hắn không bị thương. Khối bàn thạch này chắc chắn là một kỳ bảo.

Chẳng lẽ bên trong bàn thạch có cất giấu thiên địa linh vật hay sao? Nếu không, làm sao tự dưng lại có điều thần kỳ đó?

Lúc này ánh mắt Đế Thích Thiên vô cùng phức tạp. Mặc dù biết rõ dưới chân mình chính là một kiện dị bảo, nhưng lại không có khả năng làm gì. Hắn cũng không cho rằng hiện tại bản thân đủ năng lực để phá nát khối bàn thạch này.

“Quên đi, của ta thì trước sau gì cũng là của ta, không phải thì không thể cưỡng cầu. Hiện tại ta đã kích hoạt thành công huyết mạch truyền thừa, đã có công pháp tu hành, tốt nhất nên mau chóng tu luyện, đem Hổ Khiếu Công tu luyện đến tầng ba đại thành, sau đó mở yêu phủ trở thành yêu thú chân chính. Lúc đó ta mới có năng lực tự bảo vệ mình.”

Hắn thì thào trong lòng một lúc rồi nhìn xem sắc trời. Trăng đã bắt đầu lặn, phương đông một tia sáng ban ngày cũng đã ló ra, chậm rãi xua đi bóng đêm.

“Ngao!!”

Không ở lại thêm phút nào, hắn xoay người nhảy khỏi thạch bàn, hướng phía dưới sơn mạch mà đi.

Tối vừa qua hắn đã thu được không ít chỗ tốt. Có Hổ Khiếu Công là có phương hướng tu hành, so với tu hành theo linh tính thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Như thế cũng là may mắn lắm rồi.

Chỉ cần hắn đem công pháp này tu luyện tới đỉnh phong tầng ba, hắn có thể tu hành công pháp công kích- Hổ Khiếu.

Cho tới nay, tiếng gầm của hổ tộc đối với bách thú mà nói là đòn công kích vô cùng bá đạo. Nó khiến cho trong lòng kẻ khác tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, muốn phục tùng, chính là công kích uy hiếp vô hình.

Mà nếu tu hành đại thành, bản thân có thể đem tiếng gầm chuyển thành một loại âm ba công, có cường lực sát thương vô cùng kinh khủng. Căn cứ vào pháp quyết ghi lại, Đế Thích Thiên tương đối chờ mong cái ngày mình có thể thi triển được âm ba công.

Vừa hướng sơn động đi tới, hắn vừa tự hỏi: “Hổ Khiếu Công điều quan trọng đầu tiên là quá trình góp nhặt từng chút một yêu lực. Chỉ cần không ngừng hấp thu nguyệt tinh hoa, hoặc là thông qua luyện hóa huyết thực là có thể tăng cường. Hơn nữa, ta còn có tụ linh đan, hôm nay mới chỉ dùng một khỏa đã khiến cho yêu lực trong cơ thể đạt tới tầng thứ hai. Chỉ cần sau này ta dựa theo Hổ Khiếu Công tu hành có thể dễ dàng đạt tới tầng thứ hai đỉnh phong.”

Dược lực cường đại của tụ linh đan hắn đã tự mình trải qua. Ở trong bình ngọc còn hơn một trăm khỏa, chỉ cần mấy khỏa thôi hắn cũng nắm chắc thuận lợi đột phá đến tầng thứ ba của Hổ Khiếu Công. Sau đó hắn sẽ khai tích yêu phủ. Bình thường dã thú tấn chức đến yêu thú không gặp mấy khó khăn.

Trước khi trở lại sơn động, hắn săn được mấy lợn rừng trưởng thành, tại chỗ uống hết máu của chúng rồi mới tha trở về sơn động.

Hiện tại, Đế Thích Thiên dị thường cao lớn, đã đạt tới kích cỡ của một con hổ trưởng thành. Cả người dài đến ba thước, cao đến hơn một thước, trên người tỏa ra khí chất uy phong lẫm liệt của bậc đế vương, liếc mắt một cái có thể khiến cho kẻ khác hồn xiêu phách lạc. Hắn còn có thể cảm giác thân thể mình mỗi ngày đều trở nên cường đại hơn.

Bộ da lông của hắn càng lúc càng thêm bóng loáng, toàn thân rắn chắc, hắn thầm tính cơ thể so với một con hổ thành thục khác ít nhất mạnh gấp đôi. Công kích bình thường khó có thể làm hắn bị thương. Như săn mấy con lợn rừng vừa rồi, con lợn rừng hung hăng lao vào hắn cũng chỉ khiến Đế Thích Thiên có cảm giác hơi đau một chút. Không thèm nhúc nhích, móng vuốt hắn vừa vung lên đã làm bộ da lông dày của nó toạc ra một mảng lớn.

Thời khắc đó hắn biết, hiện tại chính mình tuyệt đối có năng lực xứng đáng với danh hiệu bách thú chi vương. Trong khu rừng này, loài có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn dường như vô cùng ít.

Trở lại sơn động, sau khi ăn uống no nê, hắn yên lặng ngồi hồi tưởng lại công pháp, sau đó mới bắt đầu tu luyện Hổ Khiếu Công, theo Hổ Khiếu Công vận chuyển. Lúc trước hắn hoàn toàn không có cảm giác rõ ràng việc yêu lực vận chuyển, bây giờ chỉ cần khu động cơ thể liền có cảm giác yêu lực vận chuyển nhanh hơn, mỗi vòng vận chuyển hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Lực lượng trong cơ thể không ngừng chuyển hóa thành yêu lực đặc hữu của Hổ Khiếu Công.

Cảm giác có thể khống chế được yêu lực làm cho hắn đối với việc tu hành càng vô cùng chờ mong.

Hổ Khiếu Công là phương pháp dựa theo lực lượng thân thể hổ tộc mà hình thành. Đầu tiên là yêu lực vận chuyển, sau đó dựa theo kinh mạch độc đáo trong cơ thể vận hành một cách nhuần nhuyễn. Tầng thứ nhất chính là đả thông từ đầu tới đuôi ba kinh mạch, làm cho yêu lực trong cơ thể vận chuyển thông suốt. Nhờ vậy, sau đó có thể dựa vào kinh mạch, bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài đưa vào cơ thể.

Tầng thứ hai là đả thông mạch ở hai chân trước, làm cho yêu lực có thể vận chuyển tuần hoàn tại hai chân trước, giúp gia tăng tốc độ hấp thu linh khí, yêu lực cũng nhờ đó mà tăng nhanh hơn.

Cuối cùng, tầng thứ ba chính là đả thông hai chân sau, đem kinh mạch toàn thân thông suốt, tốc độ hấp thu linh khí thiên địa ngày càng gia tăng, có thể chuẩn bị mở ra yêu phủ, đánh sâu vào tầng thứ tư.

……….

…………

Mỗi ngày trôi qua, Đế Thích Thiên bắt đầu ngày mới bằng việc săn mồi, sau đó trở lại sơn động luyện Hổ Khiếu Công, buổi tối lại chạy đến bàn thạch trên thác nước hấp thu nguyệt tinh hoa. Mặc dù có công pháp hỗ trợ, hiện tại không cần đến bàn thạch cũng có thể hấp thu linh khí, nhưng hắn phát hiện nếu ở tại bàn thạch thì tốc độ hấp thu nguyệt tinh hoa nhanh hơn ở những chỗ khác gấp bội. Nơi này chính là cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện.

Cuộc sống ngày lại ngày trôi qua bình thản và đều đặn như thế.

Lại nói đến chuyện vì lần trước Đế Thích Thiên ở ra huyết mạch truyền thừa tạo ra động tĩnh quá lớn, lúc này xuất hiện nhiều người ở Sở quốc có trong tay tin tức xuất hiện ở bên ngoài Hổ Khâu sơn mạch. Các tiểu sơn thôn vốn yên tĩnh nay náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều người tới đây đều trú nhờ ở các sơn thôn này.

Người tới lên đến mấy trăm, mang theo đủ loại binh khí, hàn quang lấp lóe, trên người ai nấy sát khí hoặc là loãng, hoặc là vô cùng nồng đậm.

Ở thế giới này, người tu tiên cho mình là chí cao, không bao giờ đi lại trong nhân sinh nên bình thường không có nhiều người biết, chỉ là nghe trong truyền thuyết mà thôi, chân chính gặp qua vô cùng ít ỏi.

“Chi nha!!!”

Ở tại Vân Gia thôn, một thôn núi nhỏ gần kề sơn mạch, trong một ngôi nhà có chút sang trọng hơn những ngôi nhà xung quanh, một tiếng mở cửa thanh thúy vang lên. Sau đó là tiếng bước chân.

“Tần đại ca, lần này khó khăn lắm ta mới thuyết phục được phụ hoàng đáp ứng cho ta ra khỏi cung. Tại sao lại tới Hổ Khâu sơn mạch này mà còn chưa rời đi?” Theo tiếng bước chân, một âm thanh thanh thúy vang lên trước khi người con gái xuất hiện.

“Trong Hổ Khâu sơn mạch gần đây có quang mang khác thường phát ra, phạm vi đến gần trăm dặm, mọi người ở đây đều tận mắt thấy. Chỉ có bảo vật xuất thế mới kéo đến dị tượng này. Tam công chúa có linh căn hiếm thấy, đợi cho qua sinh nhật năm nay sẽ được tiến vào Liên Vân tông tu luyện. Nếu tìm được dị bảo, nói không chừng đối với việc tu luyện của công chúa vô cùng có lợi.” Lúc này, đáp lại nàng là một thanh âm tương đối dễ nghe, trong còn chứa chất một chút ngữ khí hâm mộ.