Cho dù tinh thần bị đánh một cú nặng nề, nhưng ra đa tiết kiệm tiền của Lý Ngân Hàng vẫn không hề đình công.

Giang Phảng nhìn chăm chú vào khuôn mặt yên ổn khi ngủ của Nam Chu, đồng thời giơ tay lên.

Nghe vậy, Giang Phảng cau mày nghi ngờ.

Bọn họ rời khỏi sòng bạc xa hoa rực rỡ, đi tới vùng ngoại thành bao trọn lấy cả Phồn Hoa.

Giang Phảng:

Thành trại tràn ngập phong cách Cyberpunk của Hong Kong, là nơi thích hợp nhất cho sinh mệnh của những người mắc nợ, tội phạm đang lẩn trốn và giai cấp nghèo rớt.

– Rất nhiều.

Cậu buông tay xuống, không nghĩ tới nó nữa.

Bởi vì tóc Nam Chu dài, bình thường cậu đều để tùy ý, cộng thêm có cổ áo sơ mi che lại nên cậu thường xuyên quên đi sự tồn tại của vết thương này, chỉ khi vô ý chạm vào mới nhận thấy.

Chỗ trọ ở đây có giá cả thấp nhất.

– Dẫu vậy, có thể dùng bí mật để đổi bí mật.

Trong đêm trẻ con khóc chào đời, bọn họ liên tục hỏi thăm mấy quán trọ có treo đèn đỏ “Nhà trọ”, cuối cùng cũng tìm được một nhà có điều kiện vệ sinh và trang hoàng tương đối ổn.

Bàn tay linh hoạt vén mái tóc đen mềm mại hơi xoăn của cậu lên, đẩy cổ áo sơ mi cứng ra, hai ngón tay trượt vào trong, tìm được vết thương khiến Nam Chu hoang mang hồi lâu một cách vô cùng chính xác.

Hết chương 33

Ba người đều tỏ vẻ rất hài lòng.

Không lâu sau, Giang Phảng cũng quay lại.

Cậu bạn nhỏ dẫn đường cho ba người ngáp ngắn ngáp dài, gõ vang cánh cửa phòng chủ nhà.

Đi ra khỏi phòng tắm, cậu phát hiện Giang Phảng đã đứng bên ngoài từ khi nào.

Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy Nam Chu lấy vài dụng cụ tắm rửa trong phòng đi ra bên ngoài.

Bọn họ phải giao dịch tích điểm với bà chủ.

– Tôi cũng muốn tắm.

Gõ cửa ba lần, một bà lão có đôi mắt mèo vàng nhạt yếu ớt ló đầu ra.

Gõ cửa ba lần, một bà lão có đôi mắt mèo vàng nhạt yếu ớt ló đầu ra.

Cyberpunk:

Lý Ngân Hàng vừa nhìn thấy khuôn mặt bà ta, suýt nữa đã ngất ngay tại chỗ.

Nơi gần động mạch có in hai chữ cái.

Nam Chu bước lên trước, dường như có ý bảo vệ Lý Ngân Hàng và Giang Phảng ở phía sau:

Nam Chu nhìn Giang Phảng.

Có điều, mềm quá cũng có tác dụng phụ.

– Tôi xem phòng.

Vừa nhìn qua, cậu lại cảm thấy hoang mang.

Khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn của bà lão khẽ nhúc nhích, giọng nói già nua, ánh mắt không tiêu cự, không biết là sắp chết hay là đã chết rồi.

Bởi vì sợ ồn tới Lý Ngân Hàng, giọng của Giang Phảng giống như thì thầm, nghe có vẻ mập mờ khiến vành tai người ta nóng lên.

Bọn họ phải giao dịch tích điểm với bà chủ.

– Ở bao lâu? Mấy người?

Chương 34

Nam Chu nhìn Giang Phảng.

– Ba người chúng tôi đều còn trẻ, tùy tiện tìm một nơi nào đó cũng có thể đánh một giấc ngon ơ, còn phòng của bà thì vẫn trống không, vậy thì quá phí phạm. Không bằng để chúng tôi ngủ.

Bụng ngón tay cái thanh mảnh của Giang Phảng mang theo nhiệt độ cơ thể, xoa nhẹ lên dấu răng hình trứng kia.

– Cái này không thể tháo xuống. Là bí mật.

Giang Phảng nhìn Lý Ngân Hàng.

– Có hai cái chăn, Ngân Hàng một cái rồi, cho nên hai chúng ta phải…

Lý Ngân Hàng hít sâu một hơi lấy dũng khí, ló đầu ra từ sau Nam Chu:

Hết chương 33

– Ba người, một đêm, bao nhiêu tiền?

Cậu ăn vận cho bản thân thành bộ dáng kín kẽ nho nhã, nhưng không mặc áo khoác  mà tùy tiện vắt lên khuỷu tay.

– Ngủ ngon.

Bà lão run rẩy giơ ba ngón tay ra:

– Ba trăm điểm.

Nam Chu:

– Vậy chúc ngủ ngon.

Bà lão làm ra vẻ muốn đóng cửa.

Lý Ngân Hàng cũng giơ năm ngón tay ra. Cô nói:

Cậu cũng không vội tắm rửa mà đứng bên lưới chống trộm.

Cyberpunk:

Chỉ một mình cô, có mượn ba lá gan cô cũng không dám mặc cả vời một bà lão mắt mèo thế này.

– Năm mươi.

Giang Phảng không hề nhúc nhích, Nam Chu cứ thế rơi vào trong cái ôm của anh.

Nam Chu – người chưa từng trả giá:?

Nam Chu lập tức dựng thẳng tai.

Giang Phảng – người có thói quen tiêu xài phung phí:?

Đệm vô cùng mềm mại, thoải mái, hoàn toàn khác biệt với những chiếc giường ngồi  kêu cọt kẹt như lò xo trong các nhà nghỉ khác ở thành trại này.

Chú thích: Nguồn Wikipedia

Đừng nói tới bọn họ, NPC bà lão cũng ngây ra.

Enforcer:

Lúc này đây Lý Ngân Hàng chính là con cáo mượn oai hùm.

Chỉ một mình cô, có mượn ba lá gan cô cũng không dám mặc cả vời một bà lão mắt mèo thế này.

Bà ta nổi đóa, túm lấy bả vai Lý Ngân Hàng đang định rời khỏi.

Lý Ngân Hàng thở hắt một hơi, bắt đầu phát huy tự do:

Lý Ngân Hàng vừa nhìn thấy khuôn mặt bà ta, suýt nữa đã ngất ngay tại chỗ.

– Ba người chúng tôi đều còn trẻ, tùy tiện tìm một nơi nào đó cũng có thể đánh một giấc ngon ơ, còn phòng của bà thì vẫn trống không, vậy thì quá phí phạm. Không bằng để chúng tôi ngủ.

Giang Phảng nhỏ giọng giải thích vấn đề chia chăn với cậu:

– Vậy cô đi tìm công viên mà ngủ. – Bà lão nói – Hai trăm rưỡi tích điểm cũng được. Bớt ít vậy thôi, mấy người muốn đi đâu thì đi.

Nhưng nhìn kỹ, rõ ràng là dấu vết dao khắc thô bạo!

– Hai trăm rưỡi cũng không phải là một con số đẹp. – Lý Ngân Hàng dần hòa nhập – Năm mươi.

Giang Phảng sờ gáy, cười bí hiểm:

Cyberpunk: Là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự “kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao”, bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội.

Bà lão làm ra vẻ muốn đóng cửa.

Chú thích: Nguồn Wikipedia

Lý Ngân Hàng lập tức tiến lên, thuận tiện dùng chân móc lấy chiếc ghế nhỏ đặt bên hành lang, dùng cả người và ghế chắn cửa.

Bà lão nghẹn họng.Cuối cùng, bọn họ tốn 50 tích điểm, vào ở trong một gian phòng hai người còn có vẻ sạch sẽ.

Tắm qua loa xong, cậu giơ tay ra, để Sao Nam Cực đang cọ cọ vào đường ống nước ấm nhảy xuống.

Cô chặn cửa lại, ra vẻ hiểu rất rõ giá cả thị trường:

Giang Phảng khẽ đếm một lần, rồi lại thêm một lần.

Vết cắn ấy rất sâu, cũng rất mạnh.

– Học việc ở sòng bạc ngầm một năm, làm chia bài bốn năm.

– Chúng tôi đã hỏi mấy nhà nghỉ xung quanh đây rồi, một trăm cũng có mà năm mươi cũng có.

Sự thật chứng minh, ánh mắt chọn phòng của Lý Ngân Hàng không tệ.

Bà lão nói:

Trán Nam Chu khẽ dựa vào bả vai Giang Phảng, theo bản năng cọ cọ vào vai anh như một chú mèo.

– Vậy mấy người đi ở chỗ họ ấy. Điều kiện có thể sánh được sao?

Chương 34

Tối nay, cuối cùng thì Lý Ngân Hàng cũng thoát khỏi trạng thái tinh thần bị gây sức ép với cường độ cao, cô vừa vào phòng đã lập tức bãi công, ngã nhào xuống giường không dậy nổi.

Lý Ngân Hàng:

Cậu bảo vệ nó trong lòng bàn tay, kéo màng da hai bên sườn, lật qua lật lại tắm rửa sạch sẽ.

– Xung quanh đều không tệ, nhà năm mươi tích điểm còn phục vụ cả bữa sáng nữa.

Trải qua gần nửa tiếng giằng co, Lý Ngân Hàng lải nhải làm cho NPC bà lão sắc mặt tái xanh.

Nam Chu tới phòng tắm công cộng tắm qua nước lạnh.

Lý Ngân Hàng thở hắt một hơi, bắt đầu phát huy tự do:

Giọng nói bà ta cũng không còn run nữa, ánh mắt cũng không rời rạc, tinh thần phấn chấn, nổi giận đùng đùng.

Quá xấu xí.

Bà lão hung dữ trừng cô, đồng tử gần như co lại thành một đường:

– Ba người, một đêm, bao nhiêu tiền?

– Một trăm điểm, không thể bớt nữa.

Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện tuy rằng áo sơ mi trên người cậu nhìn có vẻ vừa vặn, nhưng phần dưới so với dáng người của cậu có hơi dài.

Cậu nằm lên chiếc giường trống dựa vào cửa sổ.

Lý Ngân Hàng thở dài một hơi, đứng dậy:

– Vậy quên đi. Chúng tôi sẽ đi tới nhà 50 điểm kia xem lại.

Giang Phảng:

Bà lão nghẹn họng

– Là Enforcer của đội khúc côn cầu trên băng Kiev, từng giành quán quân của thành phố.

Bà ta nổi đóa, túm lấy bả vai Lý Ngân Hàng đang định rời khỏi.

– Giao dịch thành công!

Móng tay của bà ta là màu đen nhạt, giống như vuốt của mèo, cái nào cũng bén nhọn.

Lý Ngân Hàng cũng giơ năm ngón tay ra. Cô nói:

Lý Ngân Hàng:

Nam Chu xắn tay áo, chuẩn bị sẵn sàng để đập ngất bà lão.

Dùng khăn lông quấn lấy Sao Nam Cực xong, Nam Chu cũng mặc quần áo vào.

Sau đó, cậu nghe thấy bà lão nghiến răng ken két, lạnh lùng nói:

– Từng làm lái xe vận chuyển hàng hóa đường dài, từng chơi trượt ván hai năm. Thích đi thăm thú khắp nơi, hết tiền rồi lại tới sòng bạc nơi ấy chơi vài ván, hoặc là làm vài công việc chưa từng làm. Bây giờ coi như là người thất nghiệp về quê thăm gia đình.

Nam Chu lắc đầu.

– Giao dịch thành công!

– Tôi về phòng đợi anh.

Nam Chu: A, vậy cũng được hả.

Bà lão run rẩy giơ ba ngón tay ra:

Lý Ngân Hàng không hề thả lỏng, lập tức bắt lấy cơ hội, mặc cả giá cuối cùng:

– Vậy quên đi. Chúng tôi sẽ đi tới nhà 50 điểm kia xem lại.

– Có lẽ chúng tôi sẽ ở đây tiếp mấy ngày, bà nhớ kỹ giá này, đừng có tăng đấy nhé.

Bà lão nghẹn họng.

Cuối cùng, bọn họ tốn 50 tích điểm, vào ở trong một gian phòng hai người còn có vẻ sạch sẽ.

Thành trại rời xa thành phố Phồn Hoa ồn ào náo nhiệt và kỳ quái, ngược lại bản thân nó mang theo một cảm giác trầm lặng tận đáy lòng.

Tối nay, cuối cùng thì Lý Ngân Hàng cũng thoát khỏi trạng thái tinh thần bị gây sức ép với cường độ cao, cô vừa vào phòng đã lập tức bãi công, ngã nhào xuống giường không dậy nổi.

Nam Chu nhích về chỗ cũ, đồng thời nhìn Giang Phảng.

Ở trong thế giới nhiệm vụ không chịu gỡ vật tùy thân xuống, có lẽ do sợ đánh rơi, có thể hiểu được.

Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy Nam Chu lấy vài dụng cụ tắm rửa trong phòng đi ra bên ngoài.

Bả vai, xương quai xanh, hông, bắp chân, đều có vết thương quái dị.

Trong đầu cô thoáng hiện lên một suy nghĩ không đầu không đuôi:

Tại sao….quần áo của Nam Chu lại không bị bẩn nhỉ?

Nhưng ngay sau đó cô hoàn toàn thiếp đi.

Nam Chu: A, vậy cũng được hả.

Thành trại tràn ngập phong cách Cyberpunk của Hong Kong, là nơi thích hợp nhất cho sinh mệnh của những người mắc nợ, tội phạm đang lẩn trốn và giai cấp nghèo rớt.

Nam Chu tới phòng tắm công cộng tắm qua nước lạnh.

Lần đầu tiên anh tháo choker ra, thuận tay đặt chung với quần áo vừa cởi xuống.

Ba giờ sáng, phòng tắm công cộng không một bóng người.

Nam Chu vẫn luôn có thói quen ăn mặc kín đáo, cho nên cởi quần áo cũng mất chút thời gian.

Nhưng ngay sau đó cô hoàn toàn thiếp đi.

– Bươm bướm trên cổ tay cậu là gì thế?”

Cậu cũng không vội tắm rửa mà đứng bên lưới chống trộm.

Enforcer: Người thực thi hoặc cảnh sát là một vai trò không chính thức trong khúc côn cầu trên băng. Thuật ngữ này đôi khi được sử dụng đồng nghĩa với “võ sĩ”, “người cứng rắn” hoặc “goon”. Công việc của một người thực thi là ngăn chặn và đáp trả các hành vi chơi xấu hoặc bạo lực của phe đối lập. Khi trò chơi như vậy xảy ra, người thi hành công vụ phải phản ứng tích cực, bằng cách chiến đấu với hoặc kiểm tra kẻ vi phạm. 

Giang Phảng nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu:

Giang Phảng:

Ánh trăng ở trại thành không bị những ánh đèn neon ảnh hưởng, cho nên trong trẻo sáng ngời đến lạ lùng.

Đó là một dấu răng…

– Ừ, đều là tôi cả. – Giang Phảng kịp thời cắt đứt ham muốn hỏi tới cùng của cậu -Tôi đã nói bí mật của mình rồi, tôi có thể đưa ra một yêu cầu với cậu không?

Cậu ngắm ánh trăng một lúc lâu mới mở vòi nước ra.

– Cũng không thể nói sao?

Nước ấm hòa với ánh trăng, chảy róc rách xuống người cậu.

Nhìn theo bóng dáng Nam Chu biến mất ở góc hành lang nhỏ hẹp, Giang Phảng bước vào trong phòng tắm.

Ánh nước mỏng manh bao phủ lên hình xăm bươm bướm trên tay cậu, chảy qua vô số vết sẹo sâu nông trên người cậu.

– Đúng, tôi là giáo viên mỹ thuật. Vậy anh là ai?

Giang Phảng im lặng hồi lâu.

Bả vai, xương quai xanh, hông, bắp chân, đều có vết thương quái dị.

Nam Chu ngó lơ những vết thương này cũng đã quen rồi, không có gì phải xót thương cả.

Bọn họ rời khỏi sòng bạc xa hoa rực rỡ, đi tới vùng ngoại thành bao trọn lấy cả Phồn Hoa.

Cậu bạn nhỏ dẫn đường cho ba người ngáp ngắn ngáp dài, gõ vang cánh cửa phòng chủ nhà.

Nhưng khi gội đầu, cậu vén tóc lên, đầu ngón tay chạm vào vị trí sau gáy, sắc mặt cậu khẽ thay đổi.

Cậu lại sờ thấy một vết sẹo ở đó…

Giang Phảng vẫn còn nhớ hình ảnh một giọt máu chảy xuống từ vết thương, uốn lượn trên sống lưng nhô lên của Nam Chu.

Bởi vì tóc Nam Chu dài, bình thường cậu đều để tùy ý, cộng thêm có cổ áo sơ mi che lại nên cậu thường xuyên quên đi sự tồn tại của vết thương này, chỉ khi vô ý chạm vào mới nhận thấy.

Giang Phảng không cho xem, cho dù Nam Chu có tò mò, cũng không định nhìn.

Trong đêm trẻ con khóc chào đời, bọn họ liên tục hỏi thăm mấy quán trọ có treo đèn đỏ “Nhà trọ”, cuối cùng cũng tìm được một nhà có điều kiện vệ sinh và trang hoàng tương đối ổn.

Nó không giống như những vết thương khác, Nam Chu không thể nhớ được ra là nó từ đâu tới.

Một, hai, ba…

Hết cách, Nam Chu cũng không thể xoay đầu 180 độ để kiểm tra.

Nam Chu ngó lơ những vết thương này cũng đã quen rồi, không có gì phải xót thương cả.

– Một trăm điểm, không thể bớt nữa.

Cậu buông tay xuống, không nghĩ tới nó nữa.

Lý Ngân Hàng lập tức tiến lên, thuận tiện dùng chân móc lấy chiếc ghế nhỏ đặt bên hành lang, dùng cả người và ghế chắn cửa.

Tắm qua loa xong, cậu giơ tay ra, để Sao Nam Cực đang cọ cọ vào đường ống nước ấm nhảy xuống.

Cậu bảo vệ nó trong lòng bàn tay, kéo màng da hai bên sườn, lật qua lật lại tắm rửa sạch sẽ.

Dùng khăn lông quấn lấy Sao Nam Cực xong, Nam Chu cũng mặc quần áo vào.

Cậu ăn vận cho bản thân thành bộ dáng kín kẽ nho nhã, nhưng không mặc áo khoác  mà tùy tiện vắt lên khuỷu tay.

Chú thích: Nguồn Wikipedia

Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện tuy rằng áo sơ mi trên người cậu nhìn có vẻ vừa vặn, nhưng phần dưới so với dáng người của cậu có hơi dài.

Đi ra khỏi phòng tắm, cậu phát hiện Giang Phảng đã đứng bên ngoài từ khi nào.

Ba giờ sáng, phòng tắm công cộng không một bóng người.

Giang Phảng cười với cậu:

Anh đặt tay lên đùi một cách tự nhiên, rồi lại bổ sung thêm một câu:

Giang Phảng nhìn Lý Ngân Hàng.

– Tôi cũng muốn tắm.

Hết chương 33

– Sao ban nãy anh lại không vào? – Nam Chu nói – Tắm cùng nhau không được à.

– Năm mươi.

Giang Phảng gật đầu hiền lành, dường như anh đã vứt bỏ hoàn toàn sự buông thả và phóng khoáng ở sòng bạc, chỉ nói “sợ cậu không quen”.

Sau đó, cậu nghe thấy bà lão nghiến răng ken két, lạnh lùng nói:

Anh đặt tay lên đùi một cách tự nhiên, rồi lại bổ sung thêm một câu:

– Cũng sợ dọa tới cậu.

Nam Chu chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhắm mắt vào:

Đây chính là bí mật tới Nam Chu cũng không thể xem.

Bởi vì thái độ của Giang Phảng quá mức lịch sự, ánh mắt vô cùng thành khẩn, Nam Chu không hiểu anh đang ám chỉ gì.

Đừng nói tới bọn họ, NPC bà lão cũng ngây ra.

– Tôi xem phòng.

Cậu khẽ “ừ” một tiếng rồi nói:

Nam Chu bước lên trước, dường như có ý bảo vệ Lý Ngân Hàng và Giang Phảng ở phía sau:

– Tôi về phòng đợi anh.

– Cũng sợ dọa tới cậu.

Nhìn theo bóng dáng Nam Chu biến mất ở góc hành lang nhỏ hẹp, Giang Phảng bước vào trong phòng tắm.

Lần đầu tiên anh tháo choker ra, thuận tay đặt chung với quần áo vừa cởi xuống.

– Xăm rất đau, còn xăm vào chỗ đó…

Giang Phảng đứng ngay bên dưới vòi sen Nam Chu vừa mới sử dụng.

…Không tháo xuống à?

Ánh trăng cũng chiếu lên người anh như ban nãy, soi tỏ dấu vết trên trán anh.

Nam Chu xắn tay áo, chuẩn bị sẵn sàng để đập ngất bà lão.

Nơi gần động mạch có in hai chữ cái.

“K&M”.

Nhìn qua thì giống như xăm.

Bởi vì thái độ của Giang Phảng quá mức lịch sự, ánh mắt vô cùng thành khẩn, Nam Chu không hiểu anh đang ám chỉ gì.

Nhưng nhìn kỹ, rõ ràng là dấu vết dao khắc thô bạo!

Rõ ràng là vết sẹo này đã được xăm tỉ mỉ trang điểm lại.

Nhưng phía chữ M, chỉ cách động mạch hơi nhô lên của anh một khoảng cực ngắn.

Giang Phảng khi gật đầu, giọng nói mang vẻ tự tin sắc sảo:

Hết cách, Nam Chu cũng không thể xoay đầu 180 độ để kiểm tra.

– Không phải.

Đầu ngón tay Giang Phảng khẽ lướt qua vết thương, khẽ cười.

Nam Chu – người chưa từng trả giá:?

Cô chặn cửa lại, ra vẻ hiểu rất rõ giá cả thị trường:

Đây chính là bí mật tới Nam Chu cũng không thể xem.

Một lát sau, nhịp thở của cậu trở nên dài và đều đặn hơn.

– Xung quanh đều không tệ, nhà năm mươi tích điểm còn phục vụ cả bữa sáng nữa.

Quá xấu xí.

Khi Nam Chu quay về phòng, Lý Ngân Hàng đã ngủ say rồi.

Giang Phảng không để tâm nhiều mà rủ rỉ:

Cậu nằm lên chiếc giường trống dựa vào cửa sổ.

Không lâu sau, Giang Phảng cũng quay lại.

Cơ thể anh mang theo hơi nước thoải mái nhẹ nhàng, đi vòng tới bên giường Nam Chu, vô cùng tự nhiên vén một góc chăn của cậu lên.

Nam Chu cũng không để ý, sau khi biết nguyên nhân cũng chỉ khẽ “ừ” một tiếng, tỏ vẻ mình biết rồi, chủ động xích ra nhường chỗ cho Giang Phảng.

– A, đúng. Anh cười tìm lý do cho Nam Chu – Cậu là giáo viên mỹ thuật mà.

Nam Chu ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ba người đều tỏ vẻ rất hài lòng.

Giang Phảng nhỏ giọng giải thích vấn đề chia chăn với cậu:

– Có hai cái chăn, Ngân Hàng một cái rồi, cho nên hai chúng ta phải…

Nam Chu cũng không để ý, sau khi biết nguyên nhân cũng chỉ khẽ “ừ” một tiếng, tỏ vẻ mình biết rồi, chủ động xích ra nhường chỗ cho Giang Phảng.

Rõ ràng là vết sẹo này đã được xăm tỉ mỉ trang điểm lại.

Sự thật chứng minh, ánh mắt chọn phòng của Lý Ngân Hàng không tệ.

Thành trại rời xa thành phố Phồn Hoa ồn ào náo nhiệt và kỳ quái, ngược lại bản thân nó mang theo một cảm giác trầm lặng tận đáy lòng.

Cậu lại sờ thấy một vết sẹo ở đó…

Đệm vô cùng mềm mại, thoải mái, hoàn toàn khác biệt với những chiếc giường ngồi  kêu cọt kẹt như lò xo trong các nhà nghỉ khác ở thành trại này.

Có điều, mềm quá cũng có tác dụng phụ.

Giang Phảng vừa nằm xuống, cơ thể Nam Chu bất giác trượt về phía anh.

Khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn của bà lão khẽ nhúc nhích, giọng nói già nua, ánh mắt không tiêu cự, không biết là sắp chết hay là đã chết rồi.

Nam Chu nhích về chỗ cũ, đồng thời nhìn Giang Phảng.

Vừa nhìn qua, cậu lại cảm thấy hoang mang.

Cậu chỉ vào choker của Giang Phảng.

– Có lẽ chúng tôi sẽ ở đây tiếp mấy ngày, bà nhớ kỹ giá này, đừng có tăng đấy nhé.

…Không tháo xuống à?

Nam Chu vẫn luôn có thói quen ăn mặc kín đáo, cho nên cởi quần áo cũng mất chút thời gian.

Ở trong thế giới nhiệm vụ không chịu gỡ vật tùy thân xuống, có lẽ do sợ đánh rơi, có thể hiểu được.

Enforcer:

Nhưng bây giờ rõ ràng đang ở trong hoàn cảnh thoải mái.

– Chúng tôi đã hỏi mấy nhà nghỉ xung quanh đây rồi, một trăm cũng có mà năm mươi cũng có.

Nam Chu ngẩng đầu lên nhìn anh.

Giang Phảng sờ gáy, cười bí hiểm:

– Không có lý do gì cả. – Nam Chu nói – Tôi muốn xăm thì xăm.

– Cái này không thể tháo xuống. Là bí mật.

Giang Phảng không cho xem, cho dù Nam Chu có tò mò, cũng không định nhìn.

Giang Phảng:

Giang Phảng:

Cơ thể anh mang theo hơi nước thoải mái nhẹ nhàng, đi vòng tới bên giường Nam Chu, vô cùng tự nhiên vén một góc chăn của cậu lên.

– Dẫu vậy, có thể dùng bí mật để đổi bí mật.

Nam Chu lập tức dựng thẳng tai.

Móng tay của bà ta là màu đen nhạt, giống như vuốt của mèo, cái nào cũng bén nhọn.

Giang Phảng nói:

– Bươm bướm trên cổ tay cậu là gì thế?”

Nam Chu lắc đầu.

Đầu ngón tay Giang Phảng khẽ lướt qua vết thương, khẽ cười.

– Đi học hộ sinh viên Học viện âm nhạc Kiev, sở trường đàn phong cầm, biết một chút dương cầm và sáo trúc.

Giang Phảng:

– Cũng không thể nói sao?

– Đều là tôi.

– Không phải.

Nam Chu nói:

– Ý của tôi là, đây không phải là thứ gì to tát cả. Chỉ là tôi tự xăm lên thôi.

Nghe vậy, Giang Phảng cau mày nghi ngờ.

– Xăm rất đau, còn xăm vào chỗ đó…

Giang Phảng vừa nằm xuống, cơ thể Nam Chu bất giác trượt về phía anh.

Bởi vì sợ ồn tới Lý Ngân Hàng, giọng của Giang Phảng giống như thì thầm, nghe có vẻ mập mờ khiến vành tai người ta nóng lên.

– Tại sao?

Trong đầu cô thoáng hiện lên một suy nghĩ không đầu không đuôi:

– Không có lý do gì cả. – Nam Chu nói – Tôi muốn xăm thì xăm.

Giang Phảng im lặng hồi lâu.

Lý Ngân Hàng hít sâu một hơi lấy dũng khí, ló đầu ra từ sau Nam Chu:

– A, đúng. Anh cười tìm lý do cho Nam Chu – Cậu là giáo viên mỹ thuật mà.

Nam Chu:

– Đúng, tôi là giáo viên mỹ thuật. Vậy anh là ai?

***

Giang Phảng:

Lý Ngân Hàng thở dài một hơi, đứng dậy:

Nó không giống như những vết thương khác, Nam Chu không thể nhớ được ra là nó từ đâu tới.

– Hả?

– Người về nhà thăm họ hàng, sinh viên khoa Âm nhạc, người hiểu rõ bài bạc… – Nam Chu hỏi – Đâu mới là anh?

Giang Phảng khi gật đầu, giọng nói mang vẻ tự tin sắc sảo:

Bà lão nói:

– Đều là tôi.

Nam Chu hỏi:

– Hai trăm rưỡi cũng không phải là một con số đẹp. – Lý Ngân Hàng dần hòa nhập – Năm mươi.

– Anh còn là ai nữa?

Giọng nói bà ta cũng không còn run nữa, ánh mắt cũng không rời rạc, tinh thần phấn chấn, nổi giận đùng đùng.

– Rất nhiều.

Giang Phảng không để tâm nhiều mà rủ rỉ:

– Học việc ở sòng bạc ngầm một năm, làm chia bài bốn năm.

– Đi học hộ sinh viên Học viện âm nhạc Kiev, sở trường đàn phong cầm, biết một chút dương cầm và sáo trúc.

Nhưng khi gội đầu, cậu vén tóc lên, đầu ngón tay chạm vào vị trí sau gáy, sắc mặt cậu khẽ thay đổi.

– Là Enforcer của đội khúc côn cầu trên băng Kiev, từng giành quán quân của thành phố.

– Từng làm lái xe vận chuyển hàng hóa đường dài, từng chơi trượt ván hai năm. Thích đi thăm thú khắp nơi, hết tiền rồi lại tới sòng bạc nơi ấy chơi vài ván, hoặc là làm vài công việc chưa từng làm. Bây giờ coi như là người thất nghiệp về quê thăm gia đình.

Ánh trăng cũng chiếu lên người anh như ban nãy, soi tỏ dấu vết trên trán anh.

Nam Chu hơi mở to mắt:

– Anh…

– Ừ, đều là tôi cả. – Giang Phảng kịp thời cắt đứt ham muốn hỏi tới cùng của cậu -Tôi đã nói bí mật của mình rồi, tôi có thể đưa ra một yêu cầu với cậu không?

Nam Chu:

– Anh nói đi.

Giang Phảng:

– Đi ngủ.

Bà lão hung dữ trừng cô, đồng tử gần như co lại thành một đường:

Nam Chu chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhắm mắt vào:

Bà lão nghẹn họng

– Vậy chúc ngủ ngon.

– Sao ban nãy anh lại không vào? – Nam Chu nói – Tắm cùng nhau không được à.

Giang Phảng nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu:

– Ngủ ngon.

Nam Chu nghiêm túc chấp hành yêu cầu của Giang Phảng.

– Tại sao?

Một lát sau, nhịp thở của cậu trở nên dài và đều đặn hơn.

– Đi ngủ.

Giường đệm mềm mại, cũng khiến cho cơ thể Nam Chu đang say ngủ mất thăng bằng và thuận theo lực hút chậm rãi dựa vào Giang Phảng.

Giang Phảng không hề nhúc nhích, Nam Chu cứ thế rơi vào trong cái ôm của anh.

Trán Nam Chu khẽ dựa vào bả vai Giang Phảng, theo bản năng cọ cọ vào vai anh như một chú mèo.

Giang Phảng nhìn chăm chú vào khuôn mặt yên ổn khi ngủ của Nam Chu, đồng thời giơ tay lên.

Giường đệm mềm mại, cũng khiến cho cơ thể Nam Chu đang say ngủ mất thăng bằng và thuận theo lực hút chậm rãi dựa vào Giang Phảng.

Giang Phảng nói:

Bàn tay linh hoạt vén mái tóc đen mềm mại hơi xoăn của cậu lên, đẩy cổ áo sơ mi cứng ra, hai ngón tay trượt vào trong, tìm được vết thương khiến Nam Chu hoang mang hồi lâu một cách vô cùng chính xác.

Đó là một dấu răng…

Bụng ngón tay cái thanh mảnh của Giang Phảng mang theo nhiệt độ cơ thể, xoa nhẹ lên dấu răng hình trứng kia.

Khi Nam Chu quay về phòng, Lý Ngân Hàng đã ngủ say rồi.

Cho dù tinh thần bị đánh một cú nặng nề, nhưng ra đa tiết kiệm tiền của Lý Ngân Hàng vẫn không hề đình công.

Vết cắn ấy rất sâu, cũng rất mạnh.

Giang Phảng vẫn còn nhớ hình ảnh một giọt máu chảy xuống từ vết thương, uốn lượn trên sống lưng nhô lên của Nam Chu.

Anh đếm từng vết răng để lại, động tác rất khẽ, rất chậm, dùng sức vừa phải, sẽ không làm Nam Chu thức giấc hay cảm giác được hành vi mạo phạm quá giới hạn này.

Một, hai, ba…

Giang Phảng khẽ đếm một lần, rồi lại thêm một lần.

Khi đếm, hàm răng trắng đều đặn của anh hoàn toàn trùng khớp với vết răng sau gáy Nam Chu.

Nhìn qua thì giống như xăm.

Hết chương 33