Vân Tưởng Y Thường

Chương 27: 27 Quỷ Trường Hải

Từng tiếng đinh đinh đang đang vang vào bên tai, tuy rằng đằng sau có là một cỗ tạp âm khó nghe, nàng vẫn chỉ chú ý đến một thân hoàng kim trước mắt.

Dù cho nàng ấy diện mạo có chút thay đổi, nhưng Chiêu Hòa vẫn có thể nhận ra được.

Đây là người đã mấy hôm nàng ôm mộng tương tư, nhung nhớ không thôi.

"Ngươi là con ả nào?! Sao lại dám dùng thuật ở chợ Âm Dương?" Nữ quỷ hưởng trọn vẹn một chưởng của Thanh An, đau đớn đến phun ra một ngụm máu.

Ánh mắt mở to không dám tin mà nhìn người trước mắt.

Lũ nữ quỷ xung quanh cũng bắt đầu nhao nhao lên mắng chửi: "Mẹ nó, là ai vậy? Đám quỷ hai sừng sao còn chưa đến cắt bàn tay của ả đi!"

Chợ Âm Dương vốn có những luật lệ rất nghiêm ngặt, phàm là ai mắc phải sai lầm đều phải trả giá rất nặng nề.

Thanh An không nghĩ nhiều, bước đến gần Chiêu Hòa hơn.

Nhìn một thân gầy guộc dưới lớp áo mỏng manh, phần eo lại không có cái gì che kín, gió lạnh thổi qua khiến cho cơ thể người kia dần dần run rẩy.

Thanh An lập tức cởi chiếc áo choàng hoàng kim trên người mình xuống, cẩn thận mà che chắn cho Chiêu Hòa thật kĩ.

Chiêu Hòa đôi mắt ngấn lệ, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt của Thanh An, tuy lúc này nó đã bị ẩn sâu dưới lớp mặt nạ, nhưng nàng có thể biết người kia đang biểu tình như thế nào, sống động hiện rõ lên trong đầu.

"Lại dám lơ đi tỷ muội chúng ta? Được lắm, trong lúc đợi đám lâu la đến đây, bọn ta sẽ xử lí ngươi trước!" Lũ nử quỷ há cái mồm to rộng, bước chân nhanh nhẹn hướng đến Thanh An, chực chờ xé xác nàng ta.

Móng tay bọn chúng từ từ chuyển sang màu đen, kéo dài ra quá khổ, sắc bén tựa như những lưỡi dao.

Đằng sau lớp mặt nạ, Thanh An nheo mắt lại một chút, tức thì đám nữ quỷ kia bắt đầu lao vào cắn xé lẫn nhau, từng kiện y phục của bọn chúng rơi rớt dưới nền đất lạnh, thấm đẫm đầy giọt máu tươi.

Từng trận la hét ập vào đầu khiến Chiêu Hòa dần trở nên tỉnh táo lại, nàng nhìn thẳng vào Thanh An, người kia ngược lại chỉ chăm chăm vào cái đám quỷ kia chém giết nhau, khóe môi còn nở lên nụ cười đắc ý.

Thanh An so với trước đây dường như có điểm bất đồng.

"T...Thanh An..." Chiêu Hòa thều thào gọi tên nàng ấy.

Thanh An không trả lời, đến khi đám nữ quỷ kia chỉ còn lại là những bộ xương khô trên mặt đất mới rời tầm mắt khỏi đó.

Từ đằng sau bắt đầu truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống, Chiêu Hòa nghe vậy, lập tức quay sang nhìn.

Đằng sau xuất hiện chừng mười tên đeo mặt nạ quỷ hai sừng.

Chúng vừa chạy vừa hét: "Có kẻ dám làm loạn chợ Âm Dương, dám thi triển thuật che mắt trong chợ! Các ngươi mau mau chạy đến!"

"Hồ nháo, địa phương này mà cũng dám làm loạn.

Chủ chợ sẽ xông ra giết ngươi." Một tên chỉ thẳng vào gương mặt của Thanh An, lại quay sang Chiêu Hòa, trong mắt đã xác định nàng chính là kẻ đồng phạm.

Một đám lâu la cầm giáo hùng hổ xông tới, hướng đến Thanh An cùng Chiêu Hòa mà đâm lấy.

Nhưng mũi giáo vừa chạm vào y phục của cả hai thì lập tức vỡ ra tan tành, tiếng kim loại lách cách rơi thẳng xuống đất.

Bọn lâu la thấy tình huống này, có chút run rẩy thoái lui ra đằng sau.

Thanh An cánh môi vẫn giữ một nụ cười, hướng đến bọn chúng mà nói: "Lũ nữ quỷ này là ép buộc bằng hữu ta giao dịch, vốn đã sai luật của chợ.

Đám lâu la các ngươi trông thấy mà không hành động, ta tự tay trừng trị liệu có gì quá đáng? Ta không muốn động vào tay sai của chủ chợ, mau cút hết đi.

Nếu như thấy có gì không thỏa đáng, trực tiếp kêu chủ của các ngươi xuống đây gặp ta."

Một tên lâu la nhìn những hàng xương khô phía sau của Thanh An liền biết người này không hề dễ chọc, lập tức bảo đồng bọn hạ mũi giáo xuống, bản thân liền chạy đi tìm chợ chủ bẩm báo.

Một lát sau, hắn lại lật đật chạy ra, hướng đến những tên lâu la còn lại thì thầm to nhỏ gì đó, rốt cuộc bọn chúng chỉ thu nhặt những cái hài cốt của đám nữ quỷ, không hướng Thanh An chất vấn cùng truy cứu thêm điều gì nữa.

Trong lúc rời đi, một vài tên càng len lén dùng ánh mắt kinh sợ nhìn nàng ta.

Chiêu Hòa nhìn bọn họ, lại nhìn Thanh An, mấp máy cánh môi như muốn nói điều gì.

Thanh An đi đến nhặt chiếc mặt nạ của Chiêu Hòa mà khi nãy nữ quỷ kia quẳng đi, ngón tay phủi một chút cát bụi còn vương trên nó.

Nàng xem xét chiếc mặt nạ rắn trên tay mình, chẳng biết nghĩ gì mà mỉm cười dịu dàng.

Nàng lại gần Chiêu Hòa, tùy tiện vuốt tóc của nàng ấy, cũng tự tay đeo chiếc mặt nạ ấy lên cho người ta.

"Sao lại đi đến địa phương này?" Xong xuôi, Thanh An liền hướng Chiêu Hòa mà hỏi.

Giọng điệu của nàng ấy đã trở nên quen thuộc như thường ngày.

Nhưng đáp lại nàng là một cái ôm bất chợt của người kia.

"Thanh An." Chiêu Hòa tựa như ma xui quỷ khiến, không kiềm lòng được mà ôm chầm lấy Thanh An.

Mặc cho phiên chợ đang đông đúc, kệ đi ánh nhìn tò mò của những sinh linh xung quanh.

Nàng chỉ biết rằng, người mà nàng ngày nhớ đêm mong đang thật sự xuất hiện ở ngay trước mắt.

Nàng muốn níu giữ lấy khoảng khắc này, sợ rằng chỉ cần buông tay một chút thì người kia liền đi mất.

Thanh An có chút ngạc nhiên nhưng vẫn tùy ý để cho người kia ôm lấy.

Đến khi cảm thấy đủ lâu, nàng nắm lấy hai bên vai của Chiêu Hòa, nhẹ nhàng đẩy ra.

Chỉ thấy một nửa gương mặt dưới lớp mặt nạ kia chảy đầy nước mắt.

Thanh An có chút hoảng hốt, ngón tay vội vàng lau đi, lại kiên nhẫn mà hỏi: "Vẫn cứ thích khóc nhè như vậy.

Mau nói cho ta, rốt cuộc có chuyện gì mà nàng lại đi đến đây?"

Chiêu Hòa cảm nhận được từng ngón tay dịu dàng kia vuốt ve trên gương mặt mình, so với cái cảm giác ghê tởm mơn trớn khi nãy mà lũ nữ quỷ mang lại, lúc này đây nàng cảm thấy trong lòng đầy ấm áp.

Nàng hít sâu một hơi, đem hết tất cả mọi chuyện từ khi Thanh An rời đi kể lại cho nàng ấy nghe.

Thanh An nghe xong tất thảy, gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng vì đang đeo mặt nạ nên cũng chẳng biết nàng ấy đang bày ra cái biểu tình như thế nào, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng trả lời: "Khi nãy ta có đi ngang một cái y quán, đi theo ta."

Chiêu Hòa chưa kịp bước đi, bỗng dưng một cỗ lực nắm lấy bàn tay của nàng lại.

Thanh An rút ra một sợi dây đỏ, buộc chặt cổ tay của nàng ấy cùng Chiêu Hòa lại với nhau.

Dưới ánh nhìn ngơ ngác của Chiêu Hòa, Thanh An khẽ cười rồi nói: "Ở đây đông đúc, như vậy tránh lạc."

Thế là Thanh An đi trước, nàng theo sau.

Chiêu Hòa chăm chú nhìn người trước mặt, nàng ấy nhẹ nhàng bước đi, những tiếng chuông bạc thanh thúy dễ nghe lại kêu lên, kèm theo một chút mùi của gỗ trầm thoang thoảng bên mũi, dễ chịu vô cùng.

Đứng trước một cái lều nhỏ, Thanh An bắt đầu dẫn nàng vào bên trong.

Chiêu Hòa chưa kịp chào hỏi bà lão đang ngồi bốc thuốc thì bà ấy đã quay sang nhìn thẳng vào nàng, khiến nàng muốn nhảy dựng.

Gương mặt lão bà này đầy những nếp nhăn nheo chảy xệ, mà tròng mắt chỉ toàn là một màu đen láy.

Cánh môi nhợt nhạt của lão bắt đầu mở ra, cất lên một giọng nói run rẩy: "Muốn mua gì?"

"Có thuốc giải thư không ạ?" Chiêu Hòa tuy kinh sợ nhưng vẫn lễ phép mà hỏi.

"Lại thêm một người tìm nữa sao, ai cha, dạo này người bị thư nhiều nhỉ.

Tình huống?" Bà lão lại lụm khụm tìm đến một hòm thuốc, bàn tay nhăn nheo nắm lấy những cọng cỏ mà xem xét.

Chiêu Hòa thuật lại rõ ràng cho lão bà ấy nghe, trên gương mặt nhăn nheo ấy không có biểu hiện gì đặc biệt, cho tới lúc nghe xong cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Là vậy à, cũng không thể trách đám đạo sĩ nhân gian kém cỏi, phụ thân ngươi cũng đã gặp một tên quỷ cao tay rồi."

"Sao? Bà nói hắn là quỷ?" Chiêu Hòa mở to mắt mà nhìn, nàng chỉ nghĩ là một tên thầy hoặc pháp sư cao tay nào đó làm, ai dè lại là một con quỷ.

"Thủ pháp như vậy, đích thực là hắn." Bà lão nheo đôi mắt lại, khiến nếp nhăn càng hiện lên rõ ràng: "Ha ha ha, nha đầu tìm đến đúng người rồi.

Phụ thân của ngươi chính là bị quỷ Trường Hải thư."

"Quỷ Trường Hải? Phụ thân ta đối với tam giới đều mặc kệ, chỉ hành y cứu người ở nhân gian, thế nào mà lại đắc tội đến một con quỷ đây?" Chiêu Hòa nghe vậy liền thắc mắc mà hỏi.

"Phải không đây? Nói cho ngươi biết, quỷ Trường Hải giỏi nhất là thư ếm, tam giới không ai qua được hắn.

Người đến nhờ cậy hắn không hề ít, nhưng làm ăn tất nhiên có giao kèo, miễn là người thực hiện đúng liền không sao." Bà lão cười ha ha, lại nói tiếp: "Phụ thân ngươi không giao kèo cái gì, sao hắn lại có thể nhúng tay vào, lại còn thư nặng như vậy? Tên quỷ này ta rõ nhất, hắn sẽ không bao giờ làm chuyện vô ích."

"Phụ thân ta? Lão bà, ta thật sự không hề nghe người nói qua chuyện này.

Trước tiên tìm ra phương thuốc cứu chữa có được không?" Chiêu Hòa trong đầu rối rắm thành một đoàn.

"Đây, các ngươi lấy đi, không cần trả vàng." Lão bà lấy ra một cái hộp đưa cho Chiêu Hòa, lại dặn dò: "Phải nấu qua ba lần.

Nước đầu phải sôi, sau đó để nguội hẳn, nước giữa đun đến khi đủ nóng, lại để nguội thêm một lần, đến cuối cùng chỉ cần tráng qua một lớp nước nóng bên ngoài.

Nhớ cho kĩ, làm sai mà có chuyện gì thì đừng đổ cho ta."

Chiêu Hòa cảm kích nhận lấy cái hộp, nhưng tựa hồ việc không phải trả vàng có chút kì khôi, cho nên tay nàng vươn ra liền có chút do dự.

Cái hộp cứ đưa đến nàng ngày càng gần, bỗng dưng bàn tay Thanh An tách nàng cùng cái hợp ấy ra.

Chiêu Hòa ngạc nhiên quay sang nhìn người nọ, chỉ thấy giọng điệu người kia có chút ác cảm: "Giao kèo là gì?"

Lão bà nghe vậy liền dùng ánh mắt già nua thích thú nhìn Thanh An: "Còn tưởng rằng thanh niên dễ dụ, dễ dụ a."

"Còn không mau nói." Thanh An mất kiên nhẫn.

Mà Chiêu Hòa bên đây lại càng không hiểu gì, chẳng phải là bảo không cần vàng hay sao? Nhưng bỗng dưng lời nói của Khương Vi lúc trước lại văng vẳng lên trong đầu nàng, chợ Âm Dương không phải nơi nào cũng giao dịch bằng vàng...!

"Ai, bị thư nặng như vậy, tất nhiên giá cũng không thấp.

Ta thấy cô nương nay còn trẻ mà lại hiếu thuận, chỉ lấy..." Bà lão suy nghĩ một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận: "Lấy mười năm tuổi thọ, vậy là được rồi."

Chiêu Hòa níu chặt tay áo một chút, mười năm tuổi thọ cũng không phải là ít, lại nhớ đến gương mặt thống khổ của phụ thân mỗi lúc yêu quỷ quấy phá, nàng cắn môi lại.

Chưa đầy một khắc sau, nàng lập tức đáp lời: "Được..."

"Ta sẽ trả thay." Chưa kịp nói tròn vành rõ chữ thì Thanh An đã đứng chắn trước nay, tay cầm lấy hộp thuốc.

Bà lão thấy vậy cũng thoải mái cười: "Ai trả cũng được, ai trả cũng được nha.

Cô nương này, bằng hữu của cô thật rất tốt, đến cả tuổi thọ cũng nỡ dùng ra để trả thay.

Mau mau, tóc trắng này đưa tay đến đây."

Thanh An kéo ống tay áo lên một chút, đưa cổ tay trắng nõn trước mặt bà ta.

Bà lão nhìn thấy da thịt trắng nõn hồng hào như vậy, lập tức dùng ánh mắt thèm thuồng mà nhìn, nhanh chóng lấy đôi bàn tay nhăn nheo của bả ta phủ lên cánh tay Thanh An.

Thanh An từ đầu đến cuối vẫn cười như vậy.

Bỗng dưng ánh mắt của bà lão từ mê đắm dần chuyển sang kinh hãi, hướng đến Thanh An mà mắng: "Ngươi, ngươi! Ngươi rõ ràng là yêu quái trường sinh bất lão, mười năm của ngươi thì có ích gì?!"

"Này bà lão, giao dịch đã định, hộp thuốc ta cũng lấy, định hủy hay sao?" Thanh An mím môi tỏ vẻ vô tội, mà bà lão này khóc không ra nước mắt.

"Đúng là mẫu tử nhà các ngươi, toàn thích giao kèo ác độc." Thấy lão bà kia miễn cưỡng lấy đi hai mươi năm của nàng, Thanh An liền buông ra một câu, khiến bà lão kia cũng trợn to mắt lên.

Tại sao người này lại có thể biết?

Bà ta chính là thân mẫu của quỷ Trường Hải.

"Hừ, xem như ngươi đã biết.

Cái cô nương kia nghe ta nói một câu, nhi tử của ta trước nay làm quỷ thẳng thắn.

Nếu như phụ thân ngươi không làm trái giao kèo gì với hắn, hắn sẽ không động đến dù chỉ là một sợi tóc.

Sau khi uống thuốc giải thư xong, nhớ bảo phụ thân ngươi đến sông Trường Hải mà trả hết nợ nần đi." Bà lão chỉ buông ra một câu như vậy.

Nhi tử của bà đã làm, tất nhiên bà cũng không muốn nhúng tay vào.

Nhưng luật của Âm Dương chợ bắt buộc bà nhất định phải bán, miễn là có người đến mua.

Chiêu Hòa vừa nghe đến đây liền kinh ngạc nhìn bà lão, bụng thì đầy nghi vấn.

Rốt cuộc phụ thân nàng đã phạm phải điều gì nghiêm trọng để bị thư nặng đến như vậy?

Sau khi giao kèo xong, Thanh An liền dẫn nàng đi ra khỏi căn lều quái quỷ này.

Chiêu Hòa nhìn một bên sườn mặt của người kia, cũng liền thắc mắc hỏi: "Thanh An, vì sao nàng lại đến đây?"

"Để tìm một vật, tìm xong sẽ trở về." Thanh An nhìn Chiêu Hòa, chỉnh lại chiếc mặt nạ cho ngay ngắn.

"Sợ rắn, vì sao lại đeo mặt nạ rắn đây?"

Nghe đến câu hỏi này, Chiêu Hòa liền mím môi, gò má sau lớp mặt nạ cũng dần ửng đỏ.

"...Thích rắn."

"Có thật là thích?" Thanh An nghe vậy, ánh mắt đầy ý vị mà nhìn người kia.

"Thích, chỉ thích rắn trắng." Chiêu Hòa xiết chặt lấy chiếc áo choàng hoàng kim của Thanh An đắp lên cho nàng hơn, có chút ngượng ngùng đáp lại.

Thanh An nghe được đáp án ngoài ý muốn kia, cũng ngạc nhiên mà nhìn người nọ.

"Này này! Áo vàng áo vàng!" Phó Sinh Luân từ phía xa chạy đến, lúc thấy được Chiêu Hòa liền vui mừng mà thở phào.

Nhưng bỗng chốc thấy một người lạ mặt đứng bên cạnh người kia, bước chân của hắn lập tức chậm dần, dè dặt nhìn một thân tóc trắng trước mắt.

"Sinh Luân, khi nãy có làm mọi người lo lắng hay không? Khương Vi đâu rồi?" Chiêu Hòa nhìn thấy được bằng hữu liền vui mừng, dù sao cũng cần hai người này nàng mới có thể trở về được.

"Ta cùng sư muội chia nhau ra tìm ngươi, lát sau hẳn là nàng sẽ trở lại đây.

Vị này là?" Phó Sinh Luân đến gần, thấy được nơi cổ tay của Chiêu Hòa cùng người nọ được nối liền bằng sợi dây đỏ, có chút căng thẳng mà hỏi.

Nhưng mà cái hắn chú ý là, Chiêu Hòa đang mặc trang phục gì thế này?! Có điều vẫn biết ý mà giữ tầm mắt đúng nơi đúng chỗ, không hỏi đến nhiều.

"Là Phó đạo sĩ hay sao, lại gặp." Thanh An hướng đến nhìn người nọ, cũng chỉ gật đầu mà đáp lại.

Phó Sinh Luân nghe đến giọng nói này, lại đánh giá kĩ người kia hơn, liền ngay lập tức nhận ra.

Cái người này dù cho có hóa thành tro hắn cũng biết được: "Thì ra là Thanh cô nương, bộ dạng thế này khó mà nhận biết, thứ cho ta đã thất lễ."

Phó Sinh Luân một bụng nghi vấn, rốt cuộc lai lịch của người này là như thế nào? Một thân vàng kim tóc trắng như vậy liệu có thật sự là thần tiên, hay là quỷ? Nhưng mà này, chẳng phải trong chợ Âm Dương không cho gọi tên khai tên hay sao a?!

"Ta họ Bạch.

Phó đạo sĩ cùng Chiêu Hòa nàng ấy thân thiết, cứ gọi một tiếng Thanh An được rồi." Thanh An đánh giá Phó Sinh Luân, sau khi biết được thân phận thật sự của hắn, cũng không còn có cảm giác bài xích như trước.

Thuận miệng gọi tên tất cả ra ngoài.

May mắn xung quanh đây đã dần dần ít người, cuộc đối thoại nhỏ này hẳn là không ai nghe thấy.

Mà Chiêu Hòa ở một bên ngượng muốn chết.

Sao có cảm giác như phu quân đang cố lấy lòng bằng hữu của nàng.

Nhưng suy nghĩ này vừa nảy lên liền ngay lập tức dập tắt trong đầu.

"Được được.

Trùng hợp là chúng ta gặp nhau tại đây.

Thanh An là muốn tìm vật gì vậy?" Phó Sinh Luân nghe đến họ Bạch liền lập tức nghi hoặc, nhưng vẫn giữ nét mặt bình thản mà hỏi.

"Cùng người quen tìm một mảnh Hoàn Sinh, vàng đều được người ta chuẩn bị sẵn.

Ta đến đây nói đúng hơn là đi chơi một chút." Thanh An tùy tiện trả lời, Phó Sinh Luân gật đầu tỏ ý đã hiểu, liền không hỏi tiếp nữa.

"Khoan đã, sao đến bây giờ Khương Vi chưa trở lại?" Nãy giờ đứng đây gần nửa nén hương mà vẫn chưa thấy bóng dáng người kia, Chiêu Hòa liền lo lắng hỏi.

"Không biết, phải chăng có chuyện gì..." Phó Sinh Luân lời còn chưa nói hết, bỗng dưng phía xa xa truyền đến tiếng hét thất thanh.

Từ phía đám đông, nữ tử một thân hồng y nhanh chóng chạy về phía này, gương mặt trông kinh sợ vô cùng, nàng ta vừa chạy vừa hét: "Sư huynh mau mau cứu ta, ở đây có một con mụ điên, một con mụ điên a!!!"

Phó Sinh Luân lập tức chuẩn bị tư thế chiến đấu.

Chiêu Hòa cùng Thanh An nheo mắt lại nhìn người phía sau của Khương Vi, cũng là một nữ nhân.

Nàng ta đeo chiếc mặt nạ hình hạc, toàn thân bạch y tung bay trong gió.

Trên tay nàng ta là một thanh bảo kiếm bằng vàng, sẵn sàng chém được Khương Vi nhát nào liền hay nhát đấy.

Khương Vi vừa chạy thục mạng đến chỗ bọn người Phó Sinh Luân liền chẳng may vấp té.

Nữ nhân đeo mặt nạ hạc trắng liền lập tức nhân cơ hội chĩa mũi kiếm tới, tốc độ nhanh đến kinh người, Phó Sinh Luân không cách nào mà cản kịp.

Mũi kiếm vừa chạm đến cổ họng Khương Vi, nàng đã lập tức thất kinh chắp tay: "Khoan đã vị cô nương này có gì thì từ từ nói, chúng ta không ai biết ai, ta cũng chưa đắc tội với ngươi bao giờ.

Cớ sao vừa nhìn là đã cầm kiếm sống chết đòi giết ta cho bằng được? Lại nói chợ Âm Dương không có cho khách nhân đâm chém nhau a!!!"

Nữ nhân kia không thèm để ý, lúc mũi kiếm kia định rạch một đường ngay cổ họng của Khương Vi thì bỗng nhiên tiếng răng rắc văng lên, tức thời trên tay bắt đầu nhẹ hẫng.

Thanh trường kiếm của nàng đã nát thành hai mảnh!

"Quý Yên Khê, đủ rồi." Thanh An đứng ở một bên, ánh mắt lơ đễnh nhìn người nọ.

Quý Yên Khê thấy thanh kiếm yêu thích của mình thế mà bị bẻ gãy, lập tức lên giọng chất vấn: "Cái con rắn già này, ngươi lại dám bẻ kiếm của ta?!"

"Các ngươi có thù oán gì liền ra bên ngoài giải quyết, đừng làm loạn ở đây." Thanh An nhướn mi.

"Giữ hai mảnh lại, đem đến cho Điểu Hoành Sơn tu sửa liền sẽ như mới."

Chiêu Hòa ở một bên khẽ cong môi cười, chẳng phải khi nãy Thanh an cũng đã làm loạn thất bát tao ở phường thanh lâu hay sao? Thanh An nhận ra nét cười trên môi Chiêu Hòa, bên tay đang buộc bởi dây đỏ giật giật một cái, khiến cho tay Chiêu Hòa cũng đung đưa theo.

Quý Yên Khê nghe vậy, lập tức hừ lạnh một tiếng, thu cả hai mảnh vào trong vỏ kiếm: "Bệ Ngạn đang căng thẳng hét giá bên kia, ngươi lại ở đây cùng một lũ phàm nhân bát nháo."

Phó Sinh Luân vừa nghe đến cái danh tự Quý Yên Khê kia, trong đầu lập tức hiện lên một hàng chữ: Huy Chân công chúa.

Ánh mắt lập tức tinh tường, rốt cuộc đã biết vì sao Khương Vi bị người ta rượt đánh đến sống dở chết dở như vậy...

Hắn hướng Quý Yên Khê thành kính chắp tay.

"Vãn bối Phó Sinh Luân, xin thay sư muội Khương Vi đã vô tình mạo phạm ngài gửi đến một lời xin lỗi."

Quý Yên Khê nhìn qua Phó Sinh Luân, lại nhìn vào khí tức của người nọ, lập tức kinh ngạc.

Thấy hắn cung kính chắp tay với mình, Quý Yên Khê ngay lập tức xua tay: "Thôi thôi, ta không nhận nổi cái lạy của ngươi."

Phó Sinh Luân không hiểu gì, có chút nghiêng đầu.

Khương Vi nghe những lời ấy bên tai, lập tức giận dữ chỉ vào nàng ta mà nói: "Này này, ta chưa từng gặp nàng ta trước đây, huống hồ nói đến chuyện mạo phạm!"

Quý Yên Khê sắc mặt đã không được tốt lại càng thêm đen: "Thế à, cái nắp quan của ta vẫn còn dính trên mặt ngươi đây."

Khương Vi lập tức sợ hãi sờ lên gương mặt mình, bỗng dưng một ngôi mộ hoành tráng lúc trước nàng khai quật lập tức hiện lên trong đầu.

"Khoan đã, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi..."

"Hiểu lầm? Ngươi tiến thẳng vào lăng tẩm của hoàng thân quốc thích, chọn loại gỗ tốt nhất để làm mặt nạ.

Vừa thấy quan tài của ta liền lập tức phá đi lấy gỗ, đến hài cốt văng tứ tung cũng không thèm cất gọn vào?" Quý Yên Khê càng nghĩ càng tức.

Bỗng dưng đang ở trên tiên kinh thì cảm thấy lồng ngực có chút chấn động.

Hỏi Thiên Lý Nhãn mới biết là quan tài của mình có kẻ to gan dám khai quật, lại còn bị phá hủy đến thảm thương như thế.

"Ngươi đã chết mấy trăm năm rồi, đến cả cái quan tài cũng tiếc hay sao a?! Thần tiên ích kỉ, nhỏ mọn!" Khương Vi có chút thua kém nhưng vẫn mạnh miệng đáp lại.

"Ồ, phải rồi, là ta ích kỉ.

Có trách thì trách bản thân ngươi vạ tay động phải quan tài của ta đi." Quý Yên Khê giọng điệu đầy bất mãn.

"Phó Sinh Luân, lần này ta bỏ qua, kêu Tiên Sơn các ngươi mau chóng tu sửa lại quan tài nguyên vẹn cho ta.

Nể tình ngươi là sư muội hắn."

Phó Sinh Luân nghe vậy lại càng thêm khó hiểu, hắn đã quen biết hay gặp vị Hỏa Thần này lần nào trước đây chưa? Nhưng có một chuyện nghi ngờ hơn, Thanh An vì sao lại đi cùng với Hỏa Thần? Nếu căn cứ theo lời nàng ta nói thì bọn họ là đang đi tìm ngọc Hoàn Sinh.

Nhưng rõ ràng bọn họ đều thuộc diện trường sinh bất lão, cần tìm món đồ ấy để làm gì?

Khương Vi thầm cảm thấy may mắn trong lòng, nhưng nàng vẫn cố gượng đứng dậy, bĩu môi không nói gì thêm nữa.

Nàng quay sang đánh giá một thân hoàng kim đứng bên cạnh Chiêu Hòa, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc..