Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 38 ☆
Tình thân
Cố Tam đã hoàn toàn tuyệt vọng
—————
Đường thành tiên của Cố Tử Thanh đã mở, đất rung núi chuyển, lôi kiếp muôn trượng.
Cố Tam ở lại trong động phủ của mình, bình tĩnh uống trà.
Y không tới xem, cũng không muốn thấy Cố Tử Thanh sẽ độ kiếp thành công.
Vân Trường Ly vắt chiếc khăn ẩm, giúp y lau sạch vết máu bên môi. Cố Tam liếc mắt, có thể thấy mi mục lạnh nhạt và đôi mày hơi nhíu của người nọ. Y cười một tiếng giễu cợt, vuốt ve chân mày của Vân Trường Ly, "Đừng nhíu nữa, xấu lắm."
Vân Trường Ly nâng mắt nhìn y, "Lúc đầu ta tưởng ngươi chỉ muốn bày kế báo thù." Hắn lấy chiếc khăn đi, vết máu thấm vào rồi lan rộng ra, tựa đóa hồng mai rung động lòng người.
Cố Tam không tiếp lời, y chỉ nhắm mắt lại. Động phủ mờ tối, ánh nến chập chờn, y cười nói, "Sao lại không phải báo thù, đây là báo thù mà."
"Chỉ là báo thù thôi?"
"Chỉ là báo thù thôi."
Không ai nói gì nữa, bên ngoài vẫn còn tiếng sấm nổ ầm.
Linh khí trong thiên địa hỗn loạn, dị tượng khắp nơi.
Hồi lâu, hồi lâu.
Mọi thứ yên lặng lại.
Một con hạc giấy lắc lư bay vào từ bên ngoài, hạ xuống bên cạnh Cố Tam.
Cố Tam mở to mắt, không nhanh không chậm mở hạc giấy ra.
Đôi mắt y rất lạnh, bên môi ung dung cong lên.
Dường như trước mắt y là phong thư được ai đó viết, nói rằng bên ngoài mới nở cây anh đào.
Cố Tử Thanh chết rồi.
Chết trong lôi kiếp.
Tâm ma kiếp.
Cố Tam để giấy lên ngọn nến, đốt cháy toàn bộ, tựa như đốt đi xuân thu ngàn năm của một người.
"Rất thú vị." Cố Tam nói với Vân Trường Ly, "Điều Cố Tử Thanh cầu cả đời, cũng chỉ là thành tiên."
"Nhưng thứ khiến hắn sợ nhất, lại cũng là tiên giới."
Cố Tử Thanh không hề biết tiên giới như thế nào, sinh sống ra sao. Nhưng hắn hoàn toàn không tin tiên giới thật sự vô tranh vô cầu, chỉ mỗi cảm ngộ đại đạo.
Hắn tin tiên giới có đấu đá với nhau, tin tiên giới có tranh giành môn phái.
Tiên nhân, phàm nhân.
Đều là người cả.
Huyền môn đã không còn ai có thể khiến Cố Tử Thanh bị thương, nhưng tiên giới vẫn còn cả nghìn vạn tiền bối, người tài giỏi. Cứ nghĩ đến việc mình sẽ bị vô số tiền bối chèn ép khi mới lên, đã đủ cho Cố Tử Thanh chợt nổi tâm ma mà vạn kiếp bất phục.
Cố Tử Thanh chết, Cố Tam lập tức chặt đứt tất cả các đầu mối.
Đó vốn là những đầu mối giả do một mình Cố Tam sắp xếp, liên hệ có hạn.
Cho nên Quý Dao chỉ tra được vài con cháu nội môn, cũng không tìm được liên hệ nào khác nữa.
Chưởng môn nghi ngờ trăm mối, đẩy mạnh tra xét, chỉnh đốn từ trên xuống dưới.
Lại giúp cho ngoại môn Thanh Hàn Quan được bầu không khí trong lành.
Cùng lúc đó, thế nhân than thở, gia chủ Cố gia Cố Tử Thanh, lại chết vì tâm ma kiếp, vĩnh biệt tiên đạo.
Bọn họ nói, "Có thể thấy Cố Tử Thanh chưa hoàn toàn đoạn tuyệt hồng trần, có lòng nhớ mong mà."
Cố Tam cười mà không nói.
Y nắm trong tay mạch máu Cố gia, rất nhiều thế lực của Cố Tử Thanh cũng bị y mượn tay Quý Dao thanh trừ sạch sẽ.
Cuối cùng, Cố Tam cuối cùng cũng trở thành một người như vậy.
Xoay người, y nâng đỡ phụ thân của Cố Tam Thanh là Cố Liêu, lên làm gia chủ Cố gia.
Cố Liêu lạnh lùng nhìn y, "Ngươi đang tính toán điều gì?"
Cố Tam cười, "Bần đạo nào có loại tính toán gì, chỉ muốn bày tỏ tấm lòng hiếu thảo thôi."
Y cười dịu dàng tao nhã, tựa như mình khi còn đi theo Quý Dao nhiều năm trước.
Khi đó vẫn còn núi Dao An, điện Dao An. Khi đó, hàn đàm vẫn ở, rừng hoa dịu dàng.
Cố Liêu không tin dù chỉ một chữ, "Ngươi là dạng gì ta còn không biết sao? Năm đó ta đã nói với gia chủ rồi, loại người như ngươi không thể giữ lại!"
Cố Liêu dù ít dù nhiều cũng đã biết một chút nội tình, bây giờ đã gần như điên cuồng.
Nhưng Cố Tam chỉ bình tĩnh ung dung rót ly trà, cười nói, "Không dám nhận, phụ thân nói đùa. Từ trước đến giờ bần đạo vẫn luôn ngưỡng mộ phụ thân..."
Y ngừng lại một chút, cong môi uống trà, "Không phải cái loại đạo tìm chết này là bần đào học được của phụ thân mười phần mười sao."
Cố Liêu nghiến răng, "Hừ! Chức gia chủ này, ta không xứng đáng!"
Cố Tam đặt ly trà xuống, mèo mun vòng quay cổ y.
"Xin phụ thân cứ tùy ý, dù sao chuyện này... cũng không phải do ngươi quyết định."
Cố Liêu lập tức nổi sát khí, uy áp của Đại Thừa Kỳ ùn ùn kéo đến.
Cố Tam mặt không đổi sắc, y cười nhạt. Dường như biểu tình trên mặt của y chỉ còn lại một thứ.
"Phụ thân, sao ngươi giết được bần đạo chứ?"
Cố Liêu ngơ ngẩn, gã dữ tợn nghiến răng, trợn mắt nhìn Cố Tam Thanh.
Gã không được giết y.
Cố Liêu chỉ là một tên huyết mạch không thuần chính của Cố gia, là một tộc nhân ngay cả tự "Thanh" cũng không có. Nhưng Cố Tam Thanh lại là đệ tử thân truyền của chưởng môn, cháu đích tôn trên danh nghĩa của Cố Tử Thanh, dòng chính của Cố gia cao cao tại thượng.
Nực cười.
Nực cười làm sao.
Nếu gã dám làm Cố Tam Thanh bị thương dù chỉ một chút, Cố gia Thanh Hàn Quan chắc chắn sẽ toàn lực trả thù trên người gã.
"Cố Tam Thanh!" Cố Liêu căm thù đến tột đỉnh, "Đừng có dùng loại ánh mắt cao cao tại thượng đó nhìn ta... Các ngươi... ngươi, Cố Thanh Liêu nữa, các ngươi có tư chất thì giỏi lắm sao!"
"Người nào, người nào cũng giống hệt vậy!"
Cố gia, tiên môn truyền thừa ngàn xưa Cố gia.
Thứ không thiếu nhất chính là thiên tài, trong cả cái nhánh gia tộc này, con cháu không có tự "Thanh" mới thật sự là số ít.
Ai ai cũng khen ngợi gã xuất thân tốt, sinh ra trong đại tộc Thanh Hàn Quan, tiên môn Cố gia ngàn đời xưa.
Nhưng thế thì sao? Trong cơ thể gã vẫn luôn chảy dòng máu phàm nhân!
Dòng đến từ người mẫu thân của gã, khiến tư chất của gã mãi mãi không bằng những người khác.
Nếu không phải phụ thân của gã là Cố Thanh Liêu, con trai là Cố Tam Thanh, gã đã không thể ở lại Cố gia từ lâu rồi.
Gã hận, hận chứ.
"Tại sao Cố Thanh Liêu không thể ở Thanh Hàn Quan cho tốt chứ? Làm thiên tài như bình thường không thích à?"
Vậy thì mẫu thân của gã sẽ là một khuê tú tiên gia đại tộc, gã sẽ có thiên tư cao, cũng tuyệt đối sẽ không bị người Cố gia khinh thường, chẳng có ngày nào ngóc đầu lên được.
"Lão già ghê tởm, nhãi ranh mất nết!!" Hai kẻ này đều giống nhau, tham luyến hồng trần, bỏ phí thiên tư.
"Hai người các ngươi thì biết cái gì, biết cái gì chứ! Cả đời của các ngươi thuận buồm xuôi gió, đã bao giờ nếm trải chút đau khổ gì đâu? Các ngươi đâu biết cảm giác bị kẻ khác xem thường như thế nào! Các ngươi đâu biết!"
Trời cao bất công, đưa thứ đồ cho người không cần.
Vậy mà lại không chịu để Cố Liêu gã sống tốt hơn một chút.
Bây giờ thì tốt rồi, Cố Tam dễ như trở bàn tay đã thật sự quản lí Cố gia.
Mà gã thì sao, những cố gắng kia của gã, hoàn toàn chẳng có tác dụng gì đúng không?
Cuối cùng gã cũng chỉ là một con rối, chẳng có được cái gì!
Cố Liêu ha ha cười to, gần như điên cuồng.
"Ngươi biết không, ta chỉ mong Cố Thanh Liêu chết sớm hơn một chút thôi..."
Còn chưa dứt lời, Cố Tam đã độc ác đánh thẳng vào bụng gã.
Linh lực cuồn cuộn truyền tới, Cố Liêu đang kích động, nào có phòng ngự đâu? Gã bị đánh cho hộc máu, nặng nề ngã xuống đất.
Cố Tam giẫm lên lưng gã, cười, "Ngươi còn dám nói về ông nội một câu..."
"Bần đạo chắc chắn sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
Cố Liễu hộc mạnh ra một ngụm máu, nhưng lại không dám phản kháng.
Gã hận vô cùng, vừa tức vừa hận, vô cùng chật vật.
Cả người run rẩy, nước mắt đầy mặt.
Để lộ ra vẻ xấu xí.
Cố Tam vẫn cười như cũ, y ung dung nói, "Bây giờ, phụ thân, lau sạch máu và nước mắt trên mặt ngươi đi. Ngậm miệng lại, đứng dậy, thay một bộ quần áo sạch. Rồi đi ra cánh cửa này... làm gia chủ Cố gia."
"Thằng..." Cố Liêu há miệng, Cố Tam lại mạnh bạo đạp thêm một cước.
"Đứng lên, bần đạo đã nói rồi... chuyện này không phải do ngươi quyết định. Không, không chỉ chuyện này, là tất cả mọi chuyện... không chuyện nào dưới quyền kiểm soát của ngươi."
Y cười rất dịu dàng, như hoa nở tươi đẹp vào tháng ba, cành liễu triền miên. Nụ cười bên môi như được cố định, trở thành một bộ phận chính thức trên khuôn mặt y.
Giống như được một họa sĩ kĩ thuật khéo léo, vung một đường, vẽ lên mà thành.
Ra khỏi động phủ của Cố Liêu, Cố Tam đứng yên tại chỗ.
Đồng tử tiễn y rời đi, Cố Tam nhìn về phương xa.
Non nước, trời xanh.
Không biết đau khổ trong hồng trần sao?
Cố Tam đột nhiên bật cười to.
Mèo mun cọ cọ gò má y, Cố Tam vẫn cười.
Cười đến không thở nổi mới dần ngừng lại.
Toàn thân đau đớn không thôi, nhưng lại dường như chẳng đau chút nào.
Không ngờ tới sống lại ở đời này, số phận của y vẫn như cũ.
Đừng khóc, khóc thì có gì tốt đâu.
Cố Tam vốn sẽ không khóc.
Trong một khoảnh khắc kia, dường như y nhìn thấy Cố Đại, Cố Nhị, nhìn thấy Cố Liêu, cũng nhìn thấy cha mẹ kiếp trước y vốn đã quên mặt họ... đó là dáng vẻ trong tưởng tượng của y. Biểu tình của họ rất thản nhiên, nhưng chẳng hề vui vẻ.
Mèo mun cố chấp quấn quanh cổ y, từng chút từng chút một mà cọ gò má y.
Cơ thể ấm áp ở bên y, cho nên gió bão cũng chẳng phải quá lạnh.
Cố Tam nói, "Đi thôi."
Đi thôi, đi thôi.
Cũng không biết là nói cho Vân Trường Ly nghe, hay là nói cho ai nghe.
Trên đời này đã có nhiều việc như vậy, nếu đã không có được...
Vậy thì cứ không cần thôi.
Hoàn toàn, không cần.
——————————————— Tác giả có lời muốn nói: Thật ra Tiểu Cố vẫn muốn thương nhớ một chút tình thân... nhưng mà~ Được rồi, chương sau tiếp tục dằn vặt nam chính~