Từ trước đến nay Long Phi Dạ đều tỉnh táo bình tĩnh, thế nhưng vừa nghe được Sở Tây Phong bẩm báo thì hắn lập tức chấn động, gấp giọng hỏi: “Người đến là ai?”

“Mặc áo đen lại che mặt nên nhìn không rõ lắm.” Sở Tây Phong thành thật trả lời.

Người bị nhốt bên trong mật thất của U các ngoại trừ chủ tử, hắn và Đường Li thì không còn ai biết cả, thậm chí là người hầu đưa thức ăn đến cũng không biết người bị nhốt bên trong là ai.

Người áo đen kia đến đây để bắt cóc, chắc chắn biết được trong mật thất có người đang bị nhốt, thậm chí còn biết được người bị nhốt là ai.

Sao hắn có thể biết được?

Sở Tây Phong còn muốn nói thêm mấy câu, bóng dáng của Long Phi Dạ lóe lên một cái rồi trực tiếp biến mất không còn tăm hơi.

Người bị nhốt bên trong mật thất vô cùng quan trọng, không được có chút sơ xuất nào, càng không thể để cho người ta biết.

Khi Long Phi Dạ chạy đến U các, Đường Li vẫn còn đánh nhau với người áo đen.

Lúc người áo đen xâm nhập vào mật thất muốn mang người đó đi, may là Đường Li đúng lúc chạy đến ngăn cản, hình như người áo đen có điều gì đó kiêng kị nên cũng không cương quyết phải cứu được người kia, rất quyết đoán muốn chạy trốn.

Sao Đường Li có thể cho hắn chạy thoát một cách dễ dàng chứ? Võ công Đường Li tầm thường, nhưng trên người hắn lại có nhiều ám khí với uy lực mạnh mẽ. Từ khi quyết định không trở về Đường Môn nữa, hắn liền cho từng nhóm người thân tín chuyển những ám khí mà hắn cất giữ đến U các.

Võ công của hắn không phải thuộc hàng siêu nhất lưu, nhưng ám khí của hắn lại là siêu nhất lưu, cho nên nói người áo đen đang đánh nhau với Đường Li, chẳng bằng nói là người áo đen đang đánh nhau với ám khí.

Trong bóng tối, hắn mặc một bộ áo trắng, mỗi một động tác đều không tốn chút sức nào, ưu nhã lại tùy ý, bóng lưng yên lặng như thế thực sự rất giống thần tiên ở trên chín tầng trời ngẫu nhiên xuống trần vậy.

So với sự ung dung của Đường Li, người áo đen lại lộ ra dáng vẻ hao phí rất nhiều sức lực, thế nhưng, không thể không thừa nhận rằng hắn ta cũng được xem là cao thủ, chí ít thì đánh nhau với ám khí của Đường Li lâu như vậy rồi, cũng chỉ bị kiềm chế nên không bỏ trốn được thôi.

Long Phi Dạ và Sở Tây Phong chạy đến, Sở Tây Phong đang muốn tiến lên, Long Phi Dạ lại ngăn cản.

Hai người chủ tớ nằm sấp ở một bên, yên lặng nhìn sự biến hóa. Sở Tây Phong lập tức hiểu ngay, Tần vương điện hạ đang muốn đánh lén!

Bị Tần vương điện hạ đánh chính diện đã là một việc rất khủng bố, còn đánh lén... đơn giản là không thể tưởng tượng ra được.

Sở Tây Phong cũng không nhịn được mà lo lắng thay cho người áo đen kia.

Trong bóng tối, Long Phi Dạ tập trung nhìn chằm chằm vào trận đánh nhau ở phía trước, hắn mặc một bộ đồ đen, ánh mắt sắc bén như ưng, toàn thân đều tỏa ra luồng khí chất thần bí, giống như là một người thợ săn đêm tối vậy.

Cũng không biết từ lúc nào, hắn đã rút trường kiếm ra.

Lúc này, người áo đen đang xoay người, né tránh mưa châm Hoa Mai của Đường Li, ai ngờ Long Phi Dạ lại đột ngột ra tay, người bay theo kiếm, một kiếm xông thẳng vào chỗ hiểm của người áo đen!

Không ai nghĩ đến Long Phi Dạ sẽ ra tay vào lúc này, còn ra tay tàn nhẫn như thế!

Cho đến khi trường kiếm của Long Phi Dạ hung hăng đâm vào tim của người áo đen, người áo đen phun ra một ngụm máu tươi, mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại, bao gồm người áo đen.

Ám khí Đường Li cũng chưa kịp dừng lại, vẫn còn có mấy cái ám khí bay qua, thế nhưng, Long Phi Dạ phất tay áo một cái, tất cả những ám khí kia đều rơi xuống đất.

Thời gian giống như đã dừng lại tại giây phút này, tất cả mọi người cũng dừng lại như vậy, chỉ có máu trên ngực người áo đen là không ngừng chảy ra.

Đột nhiên, Long Phi Dạ rút trường kiếm ra, chớp mắt một cái, máu tươi đã văng khắp nơi, tay người áo đen che tim, đổ người về sau “rầm” một tiếng rồi té ngửa trên mặt đất.

Lưỡi kiếm vào tim, chỉ còn một chút nữa thì đã trúng trái tim, Long Phi Dạ đã tính toán từ trước, người áo đen sẽ không chết ngay, tuy nhiên, cũng không sống được bao lâu, càng không thể nào chạy trốn được nữa.

Hắn trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Long Phi Dạ.

Tất cả đều đã kết thúc.

Lúc này Đường Li và Sở Tây Phong mới tỉnh táo lại, Đường Li không nhịn được mà than thở: “Ca, huynh điên rồi!”

Từ xưa đến ngay Long Phi Dạ luôn là người có thủ đoạn độc ác, huống chi lại đối diện với chuyện này, hắn lại càng nhẫn tâm hơn.

Người bị nhốt trong mật thất, tuyệt đối không thể cho ai biết được, càng không thể bị bắt đi.

Ngoại trừ những người thân tín bên cạnh hắn, nếu có người nào biết được, giết không tha!

Long Phi Dạ không để ý đến Đường Li, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh người áo đen, hơi vội vàng vén che mặt lên rồi chất vấn: “Sao ngươi biết có người ở trong mật thất?”

“Ta... ta... cứu... cứu ta.” Người áo đen vô cùng suy yếu, nói cũng không được rõ ràng.

Máu trên ngực người áo đen vẫn cứ chảy liên tục, Long Phi Dạ lại xem như không thấy: “Không muốn chết thì trả lời vấn đề của bổn vương ngay.”

“Được, ta... ta nói, là chủ tử của ta...”

Câu tiếp theo của người áo đen nói ra lại không nghe được rõ ràng, thế nhưng, miệng của hắn vẫn còn đang động đậy.

Long Phi Dạ cúi người lại gần, muốn nghe rõ ràng, nhưng nào ngờ, ngay vào lúc hắn lại gần, người áo đen đột nhiên rút một thanh chủy thủ ra, hung hăng đâm vào tim của Long Phi Dạ.

“Điện hạ!”

“Ca!”

Đường Li và Sở Tây Phong cùng hít sâu một hơi, đầu óc trống rỗng, phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn so với đầu óc, song song chạy đến từ xa. Đáng tiếc, đã trễ, người áo đen rút chủy thủ ra rồi đánh một chưởng, hung hăng đánh bay Long Phi Dạ, sau đó bay thẳng lên trời, trực tiếp bỏ chạy.

Máu tươi vẩy ra đầy đất, Long Phi Dạ cũng đứng không vững nữa, lùi về phía sau liên tục mấy bước mới miễn cưỡng ổn định lại, khóe miệng của hắn đã chảy ra máu, sắc mặt lập tức mất đi màu máu, trắng bệch như một tờ giấy trắng.

Tay phải của hắn che ngực lại, máu tươi nhanh chóng tràn ra khỏi quần áo, dần dần nhuộm đỏ ngón tay trắng nõn thon dài của hắn.

Long Phi Dạ kinh ngạc nhìn về hướng mà người áo đen biến mất, không thể nghĩ ra được vì sao người áo đen đã bị trọng thương nhưng vẫn có thể đánh lén hắn? Lại còn có lực đánh mạnh như vậy?

Đây là chuyện không thể giải thích được!

Hắn có thể khẳng định uy lực của một chiêu kiếm kia rất ổn, tuyệt đối sẽ không có sai lầm.

Một kiếm đó, cho dù thân thể cường tráng, cơ thể tốt đẹp cũng không thể nào đỡ được!

Bởi vì, hắn cũng trúng một đao nhưng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Một đao đâm vào ngực hắn, cũng giống với một kiếm mà hắn đâm vào ngực người áo đen.

Suýt chút nữa thì đã vào tim, sẽ không chết ngay, nhưng... cũng sống không được lâu!

Trước đó Đường Li và Sở Tây Phong vẫn chưa thấy rõ ràng rốt cuộc là Long Phi Dạ đã bị thương nặng thế nào, nhưng mà, bây giờ đến gần xem xét kĩ, hai người lập tức hoảng sợ.

Bọn hắn đều là người tập võ, lập tức nhìn ra được thương thế vô cùng nghiêm trọng của Long Phi Dạ, hai người đứng đó, đầu óc trống rỗng.

Làm sao bây giờ?

Long Phi Dạ nhìn bọn hắn, ánh mắt dần dần mơ hồ, chính hắn cũng vô cùng hoảng sợ, hắn cũng không thể tin được mình sẽ bị thương nặng như vậy.

Từ trước đến nay hắn đều rất cẩn thận, chỉ có tình huống hôm nay là khác, nếu đổi lại là lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không tự mình vén khăn che mặt của người áo đen, càng không dựa gần như vậy. Thế nhưng, chuyện hôm nay lại là chuyện hắn vẫn luôn đặt ở trong lòng, thế nên hắn mới gấp gáp như vậy.

Quan tâm sẽ bị loạn, quan tâm thì gấp gáp.

Tám hướng đều yên tĩnh, bốn phía đều im ắng, chỉ có máu tươi ngay ngực của Long Phi Dạ không ngừng chảy...

Đột nhiên, Long Phi Dạ ngã quỳ xuống đất, một gối hung hăng đâm vào mặt đất, sau đó, cả người hắn liền nằm xuống, rơi vào hôn mê.

“Đại phu! Mau tìm đại phu!” Đường Li la to, vang vọng khắp U các.

Cả người Sở Tây Phong phát run, hắn đã đi theo chủ tử nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ gặp được tình huống này, trong lúc hốt hoảng thì hắn cũng đi nhầm đường, may là ám vệ đúng lúc dẫn Lâm đại phu trong U các đến.

Lâm đại phu vừa đến, cũng bị dọa sợ.

“Cầm máu, nhanh, nhất định phải cầm máu ngay lập tức!”

Dưới tình huống khẩn cấp thì đa số đại phu đều mang khuôn mặt không có biểu cảm, tỉnh táo và bình tĩnh, điều này cũng không có nghĩa là bọn họ vô tình mà do yêu cầu của công việc, nếu như cả bọn họ cũng hốt hoảng, vậy thì sao có thể cứu người được nữa?

Cứu người chữa bệnh chính là chuyện không thể qua loa dù chỉ là một chút!

Lâm đại phu ở U các tất nhiên là một đại phu có trách nhiệm cực cao trong công việc, thế nhưng, đối diện với tình huống như thế này, ông cũng hoảng sợ.

Phải biết rằng, Tần vương điện hạ đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, ông chưa chắc cứu được!

Ông vừa hô to lại vừa lấy đồ từ trong hòm thuốc, thế nhưng, sau đó ông mới phát hiện mình đã làm sai trình tự, đầu tiên là phải bôi thuốc rồi mới cầm máu!

“Kim Sang dược, Kim Sang dược đâu!” Tay ông luống cuống mở cái hòm thuốc.

Sở Tây Phong và Đường Li ở một bên thấy vậy thì vừa sốt ruột lại tức giận.

“Ta đi gọi Vương phi nương nương đến!”

Sở Tây Phong nói xong liền muốn đi, Đường Li lại ngăn cản: “Không được, chuyện này tuyệt đối không thể để cho Hàn Vân Tịch biết!”

“Chúng ta không nói chuyện trong mật thất, chỉ nói đã bị thích khách đâm, nếu không lỡ như điện hạ...” Sở Tây Phong cũng không dám nói tiếp, mọi chuyện ở đây thực sự đã xảy ra quá mức đột nhiên.

“Hàn Vân Tịch đến cũng vô dụng, nàng là độc y, không phải thần y.” Đường Li ôm Long Phi Dạ, phát hiện tay của Long Phi Dạ càng lúc càng lạnh.

Dù Lâm đại phu rất hoảng loạn, nhưng ông vẫn cố nén cảm giác sợ hãi, tay vừa run lại vừa bôi thuốc cho Long Phi Dạ, băng bó vết thương và cầm máu.

Thế nhưng, ở vị trí này thì máu đâu có dễ dàng ngừng chảy chứ? Ở vị trí này sao kim sang dược bình thường có thể trị được? Lâm đại phu chỉ có thể khiến tốc độ máu chảy chậm lại mà thôi.

Đường Li suýt chút nữa đã muốn đi tìm Như di, ngay lúc này, Lâm đại phu đột nhiên nhanh trí, vội vã nói: “Đường thiếu chủ, mau dẫn Vương phi nương nương đến, lão phu nhớ lúc Vương phi nương nương giải độc đã từng dùng một vị thuốc cầm máu cực kỳ hữu hiệu. Nhanh!”

Thật ra Lâm đại phu biết chỉ cầm máu thôi thì chưa đủ, thế nhưng, ông chỉ nghĩ ra được biện pháp cầm máu trước, vết thương này đã đến quá đột nhiên.

“Ngươi không nói sớm!” Đường Li suýt chút nữa thì đánh người, hắn giao Long Phi Dạ cho Sở Tây Phong, vội vã đi ngay.

Nửa đêm canh ba, Hàn Vân Tịch bận bịu cả ngày ở Tần vương phủ vẫn chưa ngủ, nàng một mình ngồi trước cửa tẩm cung của Long Phi Dạ, chờ hắn.

Hai người đã hẹn là ngày mai sẽ lên đường đi khu tai họa cùng nhau, nàng nghĩ rằng Long Phi Dạ sẽ về trong hơm nay.

Nàng đợi hắn trở về, sau đó sẽ giúp hắn sắp xếp hành lý.

Hàn Vân Tịch vừa chờ vừa không nhịn được nghĩ về chuyến đi đến khu tai họa lần này, nàng và Long Phi Dạ đã ra ngoài mấy lần, nhưng đa số đều vội đi rồi vội về. Lần này thì không giống vậy, lần này bọn họ muốn đi trên đường hết mấy ngày, hơn nữa cũng muốn đi đến rất nhiều chỗ.

Mặc dù cứu trợ thiên tai là một việc rất gian khổ, thế nhưng, Hàn Vân Tịch vẫn lạc quan xem nó như một cuộc lữ hành, chỉ cần ở cùng với hắn, đi đâu, làm gì cũng là chuyện đáng để khát khao, đúng không?

Trong lúc Hàn Vân Tịch mơ mộng đủ điều, Đường Li thình lình bay xuống, kéo tay nàng: “Hàn Vân Tịch, theo ta đi, nhanh lên!”

Hàn Vân Tịch không hiểu gì cả, dùng sức giãy dụa: “Ngươi làm gì vậy?”

Đường Li không buông tay, vừa mang nàng đi, vừa vội vã nói: “Điện hạ bị đâm ngay trên ngực, tính mạng đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc!”

Cái gì?

Hàn Vân Tịch trợn mắt há hốc mồm.