Nhất thời tâm như gương sáng, Nhan Xung Vũ sao có thể không biết tình trạng của Lý Nhược Phi? Để mình đi thăm dò trước, chẳng qua muốn từ miệng mình biết được tâm tư của Lý Nhược Phi? Nếu như Lý Nhược Phi không còn kiên trì tiếp tục đợi hoặc mình không thể bị hắn thuyết phục, chỉ sợ hôm nay đã xuất binh Trữ quốc.

____

Phó Hoài Xuyên thản nhiên nói: “Cởi áo ra, năm mươi roi.”

Lý Nhược Phi rũ mi mắt, thái dương gân xanh nổi lên, y lời cởi áo.

Dưới dương quang vóc người thiếu niên thon gầy, da thịt căng mịn đường cong vẫn rõ ràng tinh tế như trước, nước da trong suốt như ngọc, lại phủ đầy vết sẹo.

Nhìn đủ loại vết thương mờ ám trên người hắn, Thái tử nhịn không được hô hấp dồn dập. Lý Nhược Phi mang đến cảm giác sắc bén nguy hiểm, khiến người không dám khinh nhục, một khi bị áp chế, trở nên an tĩnh, rũ bỏ loại sát ý kia, lại hấp dẫn kinh người.

Mộc Kỳ Lân lửa giận bùng lên, đuôi mắt như muốn nứt ra, nhưng thấy Lý Nhược Phi ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn mình, nhãn thần băng lãnh, mang theo kiềm nén cùng bình tĩnh, Mộc Kỳ Lân im lặng.

Cán roi ngựa bằng bạc, thân bằng da trâu nước, lực đạo vừa đủ, một roi có thể khiến thỏ hoang gân cốt đứt đoạn.

Phó Hoài Xuyên đứng dậy, một roi đã quất xuống.

Triệu Mạnh Húc ngưng thần nhìn bóng mình dưới ánh nắng trời thu, kéo thật dài thật dài thật nhạt thật nhạt, tựa như bức tranh thủy mặc.

Thời gian kỳ thực trôi qua rất nhanh, giống như nắm cát trôi tuột giữa kẽ tay, Sơ Nhụy đã đi sáu mươi ngày rồi.

Năm mươi roi mà thôi, rất nhanh.

Trong mắt người khác xem ra chỉ như uống vài chén rượu, nói vài câu chuyện, nghe vài khúc cầm, xem vài điệu ca vũ, viết một bài thơ, thưởng thức một bức tranh, nhưng bản thân biết sự dày vò trong từng giây từng khắc kia, nhìn tư thế dùng roi của Phó Hoài Xuyên, biết hắn không chỉ dụng lực, góc độ cũng rất xảo quyệt, mũi roi lúc thu về một động tác nhỏ kia, cũng đủ vết thương tạo bởi thân roi lại tróc một đường vết thương tinh tế, khiến người khi thở ra một hơi, càng cảm thấy đau đớn thâm sâu đâm thẳng vào xương cốt.

Những điều này, Triệu Mạnh Húc hắn đều hiểu rõ, đều nhìn thấu.

Một giọt máu nóng trên gò má, giống như chính mình cảm thụ, nhịn không được kinh hô một tiếng, vội rút khăn tay lau đi, một giọt đỏ tươi thấm nhòe trên khăn tay tuyết trắng, nhìn máu trên lưng thiếu niên chảy xuống dưới đất, chậm rãi thấm vào, chóp mũi thoảng đến mùi huyết tinh nồng nặc, lồng ngực không khỏi nảy lên cảm giác khó chịu, hoảng hốt không phân rõ người quỳ trên đất bị đánh là mình hay là Lý Nhược Phi.

Thái tử một phen đỡ lấy Triệu Mạnh Húc đang khẽ run rẩy, trong mắt cư nhiên có vài phần quan tâm, Triệu Mạnh Húc khẽ dựa vào người hắn, dán trước ngực hắn, là một mạt cười oán hận như kim châm.

Năm mươi roi quả nhiên rất nhanh chấm dứt, Lý Nhược Phi đứng dậy, thoáng lảo đảo, rất nhanh đứng vững, hỏi: “Mộc Kỳ Lân, ngươi nhìn thấy chứ?”

Mộc Kỳ Lân lớn tiếng đáp: “Phải!”

“Ngươi trở về Lãng quốc định bẩm báo thế nào với Nhan Xung Vũ?”

Mộc Kỳ Lân cúi đầu nói: “Có sao nói vậy.”

Lý Nhược Phi thở dài, dùng tay chùi đi vết máu cắn nát bên khóe môi: “Ngươi cái gì cũng nói không đúng, lúc trước ngươi hẳn đi qua thảo nguyên Bôn Lang, nhìn thấy bầy sói đi săn. Nếu không phải cơ hội tốt nhất, sẽ chờ đợi sẽ nhẫn nại. Đạo lý này, ngươi hẳn là hiểu rõ chứ.”

Mộc Kỳ Lân bình tĩnh, lại nói: “Nam Viện vương điện hạ không nên chịu vũ nhục như thế này. Cho dù phải trả giá bằng máu tươi của ngàn vạn tướng sĩ Lãng quốc, thuộc hạ đều không tiếc, Nhiếp chính vương cũng không tiếc.”

Phó Hoài Xuyên mỉm cười khen ngợi: “Hảo! Uy danh Mộc tướng quân bổn vương sớm đã nghe qua, quả nhiên chính trực.”

Lý Nhược Phi sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm ướt mi mục càng thêm đen nhánh, tức giận nói: “Mộc Kỳ Lân, tính mạng của Hỏa Lôi quân đoàn, ngàn vạn tướng sĩ cũng không phải do các ngươi làm chủ!”

Mộc Kỳ Lân cắn chặt khớp hàm, không nói thêm gì.

Lý Nhược Phi thân hình chao đảo muốn ngã, lạnh lùng nói: “Quân lệnh Nam viện vương, ngươi có tuân theo không?”

Mộc Kỳ Lân cúi đầu, quỳ một gối, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!”

Nói xong đứng dậy, rút đao hành lễ, tra đao vào vỏ, lên ngựa lao đi như bay.

Lý Nhược Phi thở hắt một hơi dài, mỉm cười nhìn Phó Hoài Xuyên, ngất xỉu trên đất.

Phó Hoài Xuyên bất động thanh sắc.

Phó Tinh Hạc đột nhiên nói: “Vẫn mong Tứ ca thấy Thất đệ ở Lãng quốc xa xôi, đối xử tử tế với Nam Viện vương. Đừng để kích phát phân tranh hai nước, đến lúc đó người chịu khổ vẫn là bách tính thiên hạ.”

Sau khi mọi người rời khỏi, Phó Hoài Xuyên nhíu mày nói: “Tại sao lại trùng hợp đến vậy? Thái tử cùng Ngũ đệ trước nay không thích đến khu săn bắn, hôm nay cư nhiên tề tụ lại còn đến sớm như thế.”

Phó Hình Giản thấp giọng nói: “Ta vừa đến khu săn bắn, liền gặp đám người Thái tử, nghe nói là chủ ý của Triệu Mạnh Húc, muốn đến trước thăm Lý Nhược Phi.”

Phó Hoài Xuyên thuận tay vuốt ve roi ngựa suy tư thật lâu, mới nói: “Việc này thật kỳ quái, chỉ có thể lặng lẽ theo dõi diễn biến.” Vừa cười nói: “Hiện giờ Ngũ đệ cũng bắt đầu quan tâm quốc sự, thật đúng là quốc vận hưng thịnh, thật đáng mừng.”

Cúi đầu liền thấy, vết máu trên roi ngựa dính trong lòng bàn tay, lập tức ngẩn ngơ.

Phó Hình Giản thản nhiên nói: “Tứ đệ, một tên kia của ngươi, rốt cuộc là bắn vào con báo hay là bắn Lý Nhược Phi?”

Phó Hoài Xuyên nhìn bình tên đuôi phượng, trầm mặc không đáp.

Phó Hình Giản thở dài một tiếng khẽ đến mức không nghe thấy: “Chỉ sợ chính ngươi cũng không biết rốt cuộc muốn bắn ai…”

Dạ yến trong cung ba ngày sau.

Chúng hoàng tử cùng vương phi Trữ quốc đều tham dự, ngoài ra còn có Lãng quốc Nhiếp chính vương phi Phó Vãn Vãn cùng Tỉnh thân sứ Mộc Kỳ Lân. Mộc Kỳ Lân tuy là võ tướng, nhưng xuất thân quý tộc, trong buổi tiệc lời nói càng có phần văn nhã, nhìn thấy Lãng quốc chọn người thế này làm Tỉnh Thân sứ, Phó Đông Bình trong lòng rất cao hứng.

Lý Thiên Thiên cùng Phó Vãn Vãn tuy lần đầu gặp mặt, nhưng đều có ý thương tiếc lẫn nhau.

Một đôi mỹ nhân, ngồi cạnh nhau, đều giống như ngọc bích xinh đẹp kiều quý, một người cung trang bằng gấm màu lam khổng tước, một người hoa phục bằng lụa tước vàng thêu hoa đỏ, thử so sánh, càng giống nhau đến khó nói.

An Quốc công chúa, Tĩnh Lan công chúa, ngay cả phong hào cũng dường như phản chiếu lẫn nhau.

Trong tiệc Phó Tinh Hạc cười đùa nói: “Thiên Thiên đã sinh cho ta một tiểu nữ xinh xắn, tiểu muội khi nào mới cho Ngũ ca làm cữu phụ đây?”

Gương mặt xinh xắn của Phó Vãn Vãn đỏ ửng, ánh mắt lại ôn nhu, ngưỡng mộ nhìn về phía Lý Thiên Thiên.

Phó Hoài Xuyên mỉm cười, Phó Hình Giản lại hỏi: “Chỉ là Nhiếp chính vương quá mức bề bộn quân vụ, tiểu muội ở Lãng quốc e rằng rất tịch mịch?”

Ngữ khí dù ôn hòa, người cùng bàn lại cười đến vài phần không tự nhiên.

Cuối tiệc, Mộc Kỳ Lân đứng dậy cười nói: “Đa tạ hoàng đế bệ hạ khoản đãi. Ngày mai thần xin khởi hành về trước, nhưng trước khi đi vương gia từng căn dặn, vương phi có thể ở lại Tĩnh Phong một thời gian, hưởng niềm vui đoàn tụ.”

Phó Vãn Vãn nghe vậy, trong lòng ấm áp ngọt ngào, ánh mắt long lanh nhìn về phía Phó Đông Bình.

Phó Đông Bình cũng cười nói: “Vương gia các ngươi đã khổ tâm, đối với Vãn Vãn như vậy, ta cũng an tâm.”

Mộc Kỳ Lân đột nhiên thu lại vẻ cười: “Còn một chuyện muốn cầu bệ hạ.” Cao giọng nói: “Hoàng tử quý quốc ở Khai Yết thần, tất cả lễ nghi không dám thiếu sót, đối đãi như thượng khách. Nam Viện vương nước thần ở Tĩnh Phong làm chất tử, vẫn mong hoàng thượng quan tâm nhiều hơn.”

Chuyện ở khu săn bắn ngày trước, Phó Đông Bình sớm đã nghe từ miệng Thái tử, lại không ngờ Mộc Kỳ Lân sau khi vãn tiệc trước mặt đông đảo mọi người nhắc lại, nhất thời không lời chống đỡ.

Mộc Kỳ Lân một gối điểm đất, hành lễ lui ra, không chút dây dưa, điểm đến thì dừng, vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát.

Phó Đông Bình nhìn Phó Hoài Xuyên: “Lý Nhược Phi hiện tại thế nào?”

Phó Hoài Xuyên lập tức đáp: “Gần đây bị bệnh.”

“Lần này trở về hơn hai tháng luôn bị bệnh?”

Phó Hoài Xuyên cười cười đáp: “Có lẽ không quen khí hậu.”

Phó Đông Bình đôi mắt nhướng cao phát uy: “Từ hôm nay trở đi, hắn đã quen khí hậu, không nên bệnh nữa.”

Không đợi Phó Hoài Xuyên trả lời, phất tay nói: “Lui ra cả đi, ta mệt rồi. Vãn Vãn ở lại trong cung bầu bạn cùng mẫu hậu con.”

Mộc Kỳ Lân một đường khoái mã, ngàn dặm bôn ba, vỏn vẹn mười ngày đã về đến Khai Yết, chạy thẳng đến Nam Viện vương phủ, vào trong thư phòng Nhan Xung Vũ.

Nhan Xung Vũ đang vùi đầu thư án, thấy hắn bước vào, nói: “Ngồi xuống đi. Thâm Châu đến báo, ngươi đoán thử là gì?”

Mộc Kỳ Lân vẻ mặt phong sương, môi cũng nứt nẻ, nói: “Thuộc hạ không biết.”

Nhan Xung Vũ nhìn hắn, thật lâu sau nói: “Không phải ngươi không biết, ngươi là tâm thần bất định.” Thanh âm hùng hậu trầm thấp, giống như thần binh thượng cổ va vào nhau: “Biên phòng Trữ quốc ở ngoại thành Thâm Châu chúng ta quấy nhiễu đã năm ngày, mười người một tiểu đội, tránh khỏi thủ quân Thâm Châu, chuyên chọn mục dân mà hạ thủ, cướp bóc súc vật, gian dâm ngược sát.”

Biên giới Lãng quốc ở ngoại thành Thâm Châu núi non xanh tươi, còn có một hồ nước, thủy sản dồi dào, mục dân ở Thâm Châu thường giữa mùa thu và mùa hè lưu trú trong rừng bên bờ hồ ngoài thành, chăn dê thả ngựa. Dạo gần đây thường xuyên gặp nạn, Thâm Châu trấn giữ biên phòng trọng yếu, thủ quân không dám tự tiện ra ngoài, vội cấp báo cho Nhan Xung Vũ.

Nhan Xung Vũ vẻ mặt lạnh lùng, hỏi: “Ngươi thấy việc này nên xử trí thế nào?”

Mộc Kỳ Lân thanh âm khàn khàn: “Biên phòng Trữ quốc hành động thế này, có ý khiêu khích.”

Nhan Xung Vũ rót một chén nước, tự tay đưa hắn: “Tiếp tục nói.”

Mộc Kỳ Lân một hơi uống cạn, đáp: “Kế sách hiện giờ, nhanh chóng để mục dân rút khỏi Thâm Châu, thủ quân Thâm Châu án binh bất động, thủ vững không ra, đồng thời triệu tập binh mã, đóng quân Thâm, Lương hai châu.” Hai mắt phiếm hồng, thanh âm có phần nghẹn ngào: “Nam Viện vương nói, nếu không phải cơ hội tốt nhất, thì phải chờ đợi và nhẫn nại.”

Nhan Xung Vũ khen ngợi: “Rất tốt! Chuyện này giao cho ngươi xử lý.” Im lặng một hồi, nhịn không được hỏi: “Gặp được Lý Nhược Phi? Hắn… thế nào?”

Tuy là hỏi hắn, trong mắt cũng đã tràn đầy bi thương thống khổ, mơ hồ còn có một tia mong chờ gần như mộng tưởng.

Mộc Kỳ Lân không dám cũng không đành lòng đối diện, đáp đơn giản: “Nam Viện vương vẫn rất khỏe.”

Nhan Xung Vũ chua xót nói: “Thật sao? Vậy thì rất tốt.” Tùy tiện lật mở thư quyển trên bàn: “Ngươi lui xuống làm việc đi.”

Mộc Kỳ Lân đứng dậy ra khỏi phòng, bên ngoài dương quang mùa thu nhiệt liệt, không khỏi nheo mắt, lại nghe trong phòng có tiếng “loảng xoảng” vang lên không ngớt bên tai, có lẽ Nhan Xung Vũ đang đập nát thư án bàn trà.

Nhất thời tâm như gương sáng, Nhan Xung Vũ sao có thể không biết tình trạng của Lý Nhược Phi? Để mình đi thăm dò trước, chẳng qua muốn từ miệng mình biết được tâm tư của Lý Nhược Phi? Nếu như Lý Nhược Phi không còn kiên trì tiếp tục đợi hoặc mình không thể bị hắn thuyết phục, chỉ sợ hôm nay đã xuất binh Trữ quốc.

Ngày đó, Phó Tinh Hạc cùng Lý Thiên Thiên bế nữ nhi tiến cung tìm Phó Vãn Vãn, nàng thập phần thích tiểu nữ đáng yêu bụ bẫm này, vừa đùa vừa hỏi: “Đã đặt tên chữ chưa?”

Lý Thiên Thiên cười nói: “Tên là Bài Vân, nhũ danh Tư Vũ.”

Phó Vãn Vãn nhẩm theo: “Tư Vũ, ân, tên rất hay…” Đột nhiên trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Thiên, lại thấy mặt nàng đỏ ửng, tránh né tầm mắt của mình.

Phó Tinh Hạc cười nói: “Hai người trò chuyện, ta đi gặp phụ hoàng.”

Lý Thiên Thiên vội nói: “Mau đi đi, thiếp đang muốn cùng Vãn Vãn hảo hảo trò chuyện.”

Phó Vãn Vãn nói: “Đúng vậy, qua thêm vài ngày nữa, muội sẽ trở về Lãng quốc, Ngũ ca, huynh phải bảo trọng thân thể.”

Lý Thiên Thiên ngạc nhiên nói: “Vội như vậy sao?”

Phó Vãn Vãn hé miệng mỉm cười: “Vương gia thương muội nhớ nhà, nhưng dù sao cũng đã là vương phi của chàng, sao có thể ở lâu như vậy còn không về?”

Phó Đông Bình đang xem tấu chương.

Từ xa nhìn lại, trong cung điện trống trải chỉ có một người thân hình gầy ốm, chưa già đã lão, cẩm y thật dày bao phủ, dự cảm thê lương tịch mịch không nói thành lời.

Phó Tinh Hạc bước tới thỉnh an: “Phụ hoàng!”

Phó Đông Bình sớm nhìn thấy hắn tiến vào, cười nói: “Ngồi cũng lâu rồi, đúng lúc lại đây nói chuyện cùng ta.”

Phó Tinh Hạc nghe theo, nói: “Hôm nay ánh nắng rất đẹp, phụ hoàng đừng quá cực khổ, không bằng, nhi thần bồi người đến hoa viên một lát?”

Phó Đông Bình lắc đầu nói: “Không muốn đi, nhớ lại lúc tuổi trẻ con đường muốn đi trận chiến muốn đánh cả cuộc đời này đều đã đi hết rồi đánh xong rồi, hiện tại đã già, đột nhiên không còn ý nghĩ kia nữa…”

Phó Tinh Hạc cúi đầu, khẽ cầm tay Phó Đông Bình, mấy năm nay hoàng đế suy nhược già đi rất nhanh, hai tay này mười năm trước vững chãi hữu lực, da dẻ săn chắc, giờ đây đã đầy nếp nhăn, e rằng có muốn kéo cũng không kéo nổi một cây cung.

Phó Đông Bình rút tay về, thản nhiên hỏi: “Gần đây biên quan động tĩnh không nhỏ, ngươi biết không?”

Phó Tinh Hạc giật mình.

Phó Đông Bình nói tiếp: “Tâm tư của Tứ ca ngươi, ta cũng biết, gần đây hắn lệnh quân đội Hạ Châu đánh cướp đốt giết mục dân ở biên cảnh Lãng quốc, ngươi thấy thế nào?”

Phó Tinh Hạc cúi đầu không nói.

Phó Đông Bình đạm mạc nói: “Ngươi dù không dốc sức triều chính, nhưng lại là một đứa trẻ thông minh, ta hỏi ngươi đáp, chính là muốn nghe suy nghĩ của ngươi.”

Phó Đông Bình bệnh đến xương cốt rã rời, khí thế vương giả lại không hề suy giảm, mạnh mẽ bức người, đôi mắt mệt mỏi tựa như mặt hồ tĩnh lặng không sóng, bên trong lại chất chứa thiên uy khó dò.

Phó Tinh Hạc lập tức đáp: “Ngày đó ở khu săn bắn, nhi thần nhìn ra có điều không phải, cũng khuyên Tứ ca, cầu huynh ấy thấy Thất đệ còn ở Lãng quốc, đừng gây khó dễ với Lý Nhược Phi, về phần thủ quân Hạ Châu, chắc hẳn Tứ ca lại muốn chinh phạt Lãng quốc lần nữa.”

Phó Đông Bình trầm mặc hồi lâu, thở dài, đột nhiên hỏi: “Nếu Tứ ca ngươi làm hoàng đế, thì như thế nào?”