Tác giả: Họa Thiên

—oOo—

Lam Hàn Kì khóc không ra nước mắt...

"Khoan đã, tên cứ để sau... Ngài xem ngài đang ngồi như thế nào còn ta phải đứng như thế nào... Cho ta xuống a!"

Dị Thần cười ha hả, "Sao nha đầu! Tình huống này sẽ còn xuất hiện nhiều lần... Nha đầu ngươi vẫn nên làm quen dần!"

Thế nên, Lam Hàn Kì vẫn một tay bấu vào ngọn cây uất ức nhìn lão già ngồi oai phong trên không trung.

Dị Thần đắc ý nhìn Lam Hàn Kì, lại ha hả cười: "Nha đầu, lại đây, ta xem tư chất ngươi không tệ. Viễn Nhi chọn đúng là không tồi, lại đấy bái sư phụ."

"...." Bổn bảo bảo đi không nổi nha!

"Ngoan, tiểu nha đầu. Bái ta làm sư phụ có nhiều lợi ích!"

"..." Lợi ích gì a? Cứ để sau đi! Cho bổn bảo bảo xuống!

"Tiểu nha đầu, mau mau lại đây!"

"...." Dị Thần, ông quên là tôi đang ở đâu à?

"Tiểu nha đầu! Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!"

"...." Muốn cũng không được.

"Sao ngươi không nói! Khinh lão già này sao?"

"...." Căn bản hậu bối không có ý đó, nhưng gió to quá, nói không nổi!

"Ngươi... Nha đầu, lại đây lại đây. Sư phụ cho xem cái này!"

"..." Lão già, tôi không đi nổi. Ông lại tự xưng sư phụ của tôi!

Dị Thần tức đến mặt đỏ phừng phừng. Tay phất mạnh một cái, giống như có cái gì đó mạnh mẽ nhưng vô hình bổ nhào về phía Lam Hàn Kì.

Lam Hàn Kì khóc không ra nước mắt, căn bản là mặt tái nhợt không nói lên lời. Đứng trước cường giả, cô cũng chỉ giống như một con kiến nhỏ bé, tùy thời bị giẫm đạp.

Cũng may, táng mạng ở đây cũng chẳng sao, dù sao đây cũng chỉ là võng du thực tế ảo mà thôi! Chết cũng có bình hồi sinh máu mà!

Lam Hàn Kì an ủi mình, chính xác hơn là lừa dối bản thân mình!

Vì sao một linh hồn ma hóa, một thứ nửa người nửa quỷ lại sợ cái thứ ảo võng du ở Nhân gian? 

Căn bản, đó là thật! Lam Hàn Kì tái mặt với phân tích của mình "trước cái chết".

"Nha đầu! Ngươi làm gì vậy? Còn không mau trèo lên lưng Bạch Nhi nhà ta!"

Lam Hàn Kì: "...." Mắt lơ đãng liếc qua "Bạch Nhi" nào đó...

Được rồi, đó cũng là Dị Thần lão ngoan đồng tưởng tượng, cô nghe theo là được!

Nói rồi, Lam Hàn Kì rất nhu thuận nghe lời Dị Thần, trèo lên "Bạch Nhi" hình thành nhờ uy áp của Dị Thần.

Uy áp mang tên Bạch Nhi quay trở lại, Lam Hàn Kì liều mạng nhảy xuống mặt đất. Thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Dị Thần trên không trung...

"Dị Thần! Tại sao lại tha cho ta?"

Dị Thần ngu ngơ nhìn "đồ đệ" của mình, cũng nhảy xuống theo.

"Vì ngươi là đồ đệ của ta!"

Nếu cảnh nữ tử đứng dưới ngước nhìn lên hỏi, lão già phía trên mặc trường y nhảy xuống bá đạo trả lời nhất định sẽ trở thành hiệu ứng lãng mạn. Nhưng mà, mỗ nữ vô tâm vô phế nào đó không quan tâm, trực tiếp đâm thẳng vào tim mỗ sư phụ nào đó.

"Nhưng ta còn chưa bái ngươi làm sư phụ a!"

Dị Thần thổ huyết, suýt đâm đầu thẳng vào đất, "Khụ, nha đầu! Bái ta làm sư phụ có nhiều chỗ lợi!"

"..." Lam Hàn Kì mặt tỉnh bơ khoanh tay đứng nhìn, chuẩn một nữ tử vô tâm vô phế mặt lạnh trong truyền thuyết!

"Ta có thể cho ngươi quà ra mắt!"

Dị Thần thấy Lam Hàn Kì có vẻ động tâm liền nói tiếp.

"Nha, ngươi đang làm Thánh nữ Dị tộc? Thánh nữ Dị tộc từ trước đến nay rất nhiều! Chính là, Thánh nữ tôn quý nhất được thừa hưởng truyền thừa từ Dị Thần ta thì chưa từng!"

Lam Hàn Kì mím môi, dung mạo vốn đã chuyển đổi 50% khiến người ta không có ấn tượng giờ lại giống như bông hoa, vô sắc nhưng lại tỏa hương, khí chất lúc ẩn lúc hiện khiến người ta có cảm giác run sợ.

Cô chăm chú quan sát Dị Thần từ trên xuống dưới, cuối cùng đúc lại một câu: "Ta có gì mà Dị Thần cao quý ngài nhất định phải bắt ta làm đồ đệ?"

Dị Thần nghe xong lần nửa thổ huyết, mặt khó tin nhìn Lam Hàn Kì rồi thét lớn.

"Ngươi cái nha đầu! Thiên phú ta không nói nhưng đã được Viễn Nhi đưa vào thì tuyệt đối không tầm thường!"

Nói rồi, cái vẻ mặt mỗi khi nhắc đến "Viễn Nhi thân ái" là lại nhu hòa khiến máu hủ trong người Lam Hàn Kì lại sôi sục. Khẽ ho một tiếng che giấu đi vẻ mất khống chế của một con hủ gặp được công thụ, cô nói.

"Thực ra thì người đưa ta vào đây không phải Viễn Nhi của ông! Mà là A Mẫn ngoan hiền cạnh ta!"

Nói rồi, bày ra bộ dạng "người không liên quan" khiến Dị Thần suýt nữa thổ huyết.

"Không liên quan? A Mẫn là Viễn Nhi đưa tới, dĩ nhiên là sẽ thay Viễn Nhi đưa ngươi gặp ta rồi!"

Lam Hàn Kì bĩu môi, "Nhưng A Mẫn đã đến chỗ ta thì chính là người của ta." Nói rồi đắc ý lấy ra "Giấy bán thân" của A Mẫn.

Dị Thần: "...." Tóm lại là ngươi có muốn bái ta làm sư phụ không?

Lam Hàn Kì nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Dị Thần liền không nhịn nổi cười, ha hả mấy tiếng. Cuối cùng, sau một hồi cười nhạo Dị Thần, Lam Hàn Kì nhìn mảnh đất xung quanh, tò mò hỏi.

"Dị Thần đại nhân, đây là đâu a?"

Dị Thần khinh thường trả lời, ngoảnh mặt làm ngơ.

"Làm sao để trở về a!"

Nghe đến đây, hai mắt của lão hồ ly nào đó phát sáng, nhưng bề ngoài lại bày một bộ dáng "ta miễn cưỡng nói với ngươi".

"Hừ, đây là một vị diện khác do ta tạo ra. Từ khi A Mẫn mà ngươi nói thi triển thuật thì ngươi đã bị truyền tống đến đây. Thôi, không nói nhiều nữa. Vấn đề chính ở đây là, kẻ vào được đây là kẻ được chọn và có thiên phú về Âm - Dương. Còn kẻ có thể ra khỏi đây được thì kẻ đó chính là đồ đệ chân truyền của ta - được truyền thừa và lĩnh ngộ về Âm - Dương. À, ngươi biết không, tiểu nha đầu, vào mà không bái ta làm sư phụ thì đừng mong ra khỏi đây." 

Dị Thần không tình nguyện nói, mặt hung ác trừng Lam Hàn Kì.

Lam Hàn Kì gật gật đầu, bộ dạng "ta hiểu nhưng ta không quan tâm". 

Nói "kiểu Dị Thần" thì quá mơ hồ. Nói cách khác thì... đây là một vị diện tồn tại song song và có thật - có thể là do dưới một sự cố nào đó mà nó được liên thông với game thực tế ảo《 Thịnh Thế Phồn Hoa 》, nó nằm ngoài tầm kiểm soát của khoa học - kĩ thuật. Nói chính xác thì là do sự hình thành của một sức mạnh siêu nhiên như Dị Thần. Lam Hàn Kì ngẫu nhiên bị A Mẫn truyền tống vào đây...

Dị Thần nói tiếp: "Được rồi, bái ta làm sư phụ. Ta có thể dạy ngươi cách sử dụng Âm - Dương thuật, cũng có thể dạy ngươi cách kiểm soát nó. Dĩ nhiên, ngươi là Nhị đồ đệ của ta, có Đại sư huynh là Dị Viễn. Thời gian của ta sắp hết, không gian này không trụ được bao lâu... Ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở ngươi, nha đầu!"

Dứt lời, một loạt ánh sáng huyền ảo bao phủ lấy Lam Hàn Kì. Mọi thứ đều nhạt nhòa đi, Lam Hàn Kì cảm thấy bất lực, ngã xuống, thân thể đập mạnh xuống đất cằn cỗi. 

Cô ghét cảm giác này, nó thật bất lực, giống như năm đó. Chỉ có thể mặc tâm trí chìm vào giấc ngủ thiên thu nơi có ngọn lửa liệt diễm...