Editor: LuciferVadden

“Cô về trước thương lượng với thân thích của cô đi, thương lượng xong buổi sáng ngày mai đến trước cửa hàng kia chờ tôi.” Tiêu Phong nói xong, liền nhấc chân muốn vào cao ốc.

“Cái kia, còn tang thi…” Vạn Tư Di nhỏ giọng nói.

“Muốn theo tôi, bước đầu tiên là tự mình về nhà.” Tiêu Phong rất chân thành nói với cô bé. Người có thể sống đến cuối tận thế, đặc biệt là người sinh hoạt dưới đáy, dường như đều từng giết tang thi.

Vạn Tư Di cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, Tiêu Phong không chờ quá lâu, xoay người tiến vào cao ốc. Cửa ải này, dù sao cũng phải qua.

【Tinh hạch tang thi ngươi có cầm không meo?】Hắc Miêu đột nhiên nói.

【…Không có!】Tiêu Phong đột nhiên nhớ tới, dùng dây leo giết tang thi đến quá sướng, đến mức…quên mất tiêu!

【Ngươi sao có thể quên đó chính là năng lượng ôi năng lượng… CMN! Ngươi nhìn phía sau kìa!】Hắc Miêu đột nhiên rất kích động.

Tiêu Phong bị Hắc Miêu líu lo không dứt nói đến đau đầu, bây giờ Hắc Miêu đột nhiên hét to một tiếng, nghi hoặc quay đầu.

“Thỏ?” Tiêu Phong kinh ngạc mở miệng, sau đó nhìn thấy con thỏ chân trước lôi kéo bao tải, nghe thấy bên trong vì con thỏ nhảy nhót mà tạo ra tiếng va chạm thanh thúy, lập tức mặt mày hớn hở đón lấy.

Nếu như con thỏ biết nói chuyện, nhất định sẽ nói, thấy tinh hạch sáng mắt.

“Thỏ ~ tới đây, tới đây.” Tiêu Phong cười hét. Con thỏ dùng con ngươi màu đỏ ngòm nhìn Tiêu Phong, sau đó hơi nghiêng đầu, bất động, chân trước buông bao tải xuống.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vạn Tư Di, Tiêu Phong tươi cười nhìn chỗ đất trống, hơn nữa còn lẩm bẩm, còn rất vui vẻ, Vạn Tư Di không khỏi hoài nghi thanh niên vẻ ngoài tuấn mỹ trước mắt này có phải có bệnh gì đó hay không…Nếu không sao lại thế…

“Có chuyện?” Tiêu Phong thu hồi khuôn mặt tươi cười ngốc ngốc kia, hỏi Vạn Tư Di.

Vạn Tư Di vội vàng lắc đầu, không do dự như nãy, lập tức chạy xa.

【Cô ta sao lại có biểu lộ kỳ quái vậy?】Tiêu Phong nghi hoặc, với lại, giống như đang nhìn người bị bệnh tâm thần…

【Con thỏ gần đó có một chút sóng năng lượng, có lẽ là con thỏ này làm huyễn thuật. Ta không chú ý lắm sóng của con thỏ này, khó trách trên đường đi chúng ta không nhìn thấy nó.】Hắc Miêu nói.

【Cô bé mới nãy kia, nhìn thấy chính là ta một thằng bệnh tâm thần nói chuyện với mặt đất rồi còn cười ngu?】Tiêu Phong khóe miệng co giật, hình tượng của hắn đã không còn…

【Hình như vậy.】Hắc Miêu thấy hơi hả hê cười nói.

“Con thỏ này” Tiêu Phong ngồi xổm người xuống nói “Tao mỗi ngày cho mày cà rốt, mày theo tao đi có được không? Cái túi tinh hạch cho tao nhá?” Giọng điệu này, hiển nhiên giống đại thúc dụ dỗ trẻ con.

Con thỏ bất động như cũ, chớp chớp đôi mắt giống bảo thạch đỏ kia.

“Mày đồng ý đúng không” Tiêu Phong vui cười hớn hở nói “Vậy tao lấy tinh hạch trước” Nói xong, một túi lớn tinh hạch trên mặt đất lập tức biến mất, vào trong không gian Tiêu Phong. Sau đó, Tiêu Phong lấy ra một củ cà rốt từ trong không gian đưa cho con thỏ.

“Rột ~ rột ~ rột ~” Con thỏ duỗi hai chân trước, nhận lấy cà rốt gặm rất có tiết tấu.

【Cái này cũng chịu… Con thỏ này không phải đầu óc ngu ngốc chứ?】Hắc Miêu trợn mắt hốc mồm.

Tiêu Phong không để ý đến lời Hắc Miêu, cười híp mắt nói với con thỏ: “Thỏ, mày giúp tao đem tinh hạch trong cửa hàng móc ra hết có được không? Cho ngươi rau củ.” Tiêu Phong lấy ra cải trắng, lắc lư trước mặt con thỏ, thuận tiện lấy ra cái bao tải vừa này cho con thỏ.

Sau đó, con thỏ hơi nghiêng đầu, biến mất, đồng thời biến mất còn có bao tải.

“Thất đúng là không quen con thỏ này xuất quỷ nhập thần.” Tiêu Phong cười nói.

【Con thỏ này thật dễ lừa gạt…】Hắc Miêu ngoại trừ cái này, thực sự chẳng biết phải nói gì.

Con thỏ này quá ngốc, ngốc manh cùng ngốc xuẩn (con thỏ sẽ đập chết ngươi Hắc Miêu) đầy một thân.

Chờ nửa giờ, con thỏ quay lại, mang theo một bao tải to tràn đầy tinh hạch tang thi. Tiêu Phong mở bao tải ra nhìn, tinh hạch không màu, dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, suýt nữa bị lóe mù mắt.

Tiêu Phong kích động ôm lấy con thỏ tiến vào cao ốc. Đây là một con thỏ bảo bối, Tiêu Phong ra kết luận, không thể làm mất.

“Rột ~ rột ~ rột…” Mắt to đỏ ngòm, không hề động đậy, nhưng miệng lại luôn động đậy không ngừng, miệng tuy nhỏ, tốc độ ăn cà rốt lại không chậm.

“Đứng lại! Cậu là ai?” Lúc Tiêu Phong đi đến lầu hai, liền nhìn thấy hai người đi tới.

“Tôi tới tìm người phụ trách đội xe của các anh, tôi cũng muốn đi thành phố S, tôi có thù lao.” Tiêu Phong nói, sờ đầu con thỏ ngốc trong ngực.

“Trần tiên sinh không phải cậu muốn gặp thì gặp, bây giờ anh ấy đang tu luyện, không rảnh.” Một người trong đó còn định trực tiếp đuổi Tiêu Phong ra ngoài, nhưng nhìn thấy Tiêu Phong quần áo sạch sẽ, trên tay còn ôm một con thỏ được nuôi rất khá, lời đến bên miệng lại thay đổi.

“Từng này thành ý, đủ không?” Tiêu Phong lạnh lùng nói, Cao lão đã nói với hắn, cùng người xa lạ giao dịch, mở đầu tốt nhất không nên tự hạ mình, thoạt nhìn phải cao lãnh một chút, kiểu này người khác mới không sẽ khinh thường con, bởi vì ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất.

Vì thế Tiêu Phong vung tay lên, lấy ra mấy túi gạo từ trong không gian. Gạo không phải mấu chốt, Tiêu Phong xuất ra năng lực mới là mấu chốt, hiện tại bại lộ dị năng không gian, cũng sẽ không không có năng lực tự vệ, dây leo và hỏa diễm của hắn đâu phải ăn chay.

“Không gian!” Hai người kia mở miệng kinh hô, người nói chuyện vừa nãy cảm thấy may mắn lời nói của mình khá khéo léo.

“Không phải chúng tôi không cho gặp, thật sự là Trần tiên sinh anh ta đang tu luyện, chúng tôi không biết anh ta tu luyện thế nào, vì thế anh ta khi nào có thể ra chúng tôi thật sự không biết. Nếu không, trước tiên tôi hỏi phu nhân của Trần tiên sinh?”

Tiêu Phong gật đầu, muốn đóng vai cao lãnh thì cao lãnh dài dài, dù sao hắn cũng có cao lãnh của tư bản. (*^__^*).

“Vậy ngài trước tiên ở gian phòng tiếp khách lầu hai ngồi một lát, chúng tôi đi lên hỏi trước.” Hai người nói xong, chạy lên cầu thanh lên lầu.

Tiêu Phong cảm thấy hơi nhàm chán, nhàm chán đến cầm cà rốt cho thỏ ăn. Cũng không biết Nắm bây giờ ra sao, Cao lão chắc cũng chăm sắp nó thật tốt.

【Kí chủ, ngươi cảm thấy số lượng cà rốt của ngươi dựa theo tốc độ này, có thể cho thỏ ăn mấy ngày?】Hắc Miêu đột nhiên nói. Quả thật, tốc độ ăn cà rốt của con thỏ này quá nhanh, Tiêu Phong nghĩ.

Có điều thực lực của con thỏ không yếu, cũng có thể giúp hắn móc tinh hạch tang thi, không cần tự mình móc, bớt đi phần lớn thời gian của mình. Tay người cũng có móng tay nhưng không dùng tốt bằng móng vuốt động vật.

Đợi không lâu lắm, đã nghe thấy tiếng giày cao gót đạp trên đất.

Bây giờ vậy mà còn có người mang giày cao gót? Tiêu Phong kinh ngạc, nhìn về phía cầu thang bên kia.

Đầu tiên đập vào mắt là một đôi chân trắng như tuyết, phối hợp với đôi giày cao gót nhỏ dài, sau khi tận thế bùng nổ, cực kỳ hiếm gặp, hoặc là nói căn bản không gặp được.

Tự tìm cái chết cũng không thể tìm như thế, Tiêu Phong oán thầm.

“Cậu chính là vị thanh niên có dị năng không gian mà bọn họ nói? Quả thật tuấn tú lịch sự.” Âm thanh giày cao gót từ xa đến gần, cuối cùng chủ nhân của nó ngồi trên ghế đối diện Tiêu Phong.

“Phu nhân quá khen, cô cũng là một mỹ nữ đoan trang trời sinh.” Tiêu Phong cười nhạt nói. Quả nhiên hắn vẫn không thích hợp nói chuyện với loại người này, muốn nói thì phải uốn lượn mấy lần trước.

—————

LV: ni hảo, chương 39 đợi nửa đêm hen =)))