Mặt hồ bị gió thổi sóng nước gợn lăn tăn, bên bờ là nữ nhân lam y đang ngồi nghịch nước.

- Thu Họa, chúng ta xuất phủ chơi đi

- Không được đâu Vương phi, Vương gia dặn người ở yên trong phủ đợi ngài ấy mà

- Kệ hắn chứ, tại sao ta phải nghe lời hắn, muội không đi, ta đi một mình

- Thôi mà Vương phi, nô tì đi với người

- Vậy mới được chứ

Khinh Ti vội đứng dậy xỏ giày vào rồi kéo theo Thu Họa ra ngoài, đương nhiên không thể đường đường chính chính xông ra cửa rồi.

- Thu Họa, muội đi bằng cửa chính, ta đi trước ha

Nàng ngồi trên tán cây nói với xuống, tường của vương phủ khá cao, nàng để ý có một cây cổ thụ sát bờ tường nên trèo lên đó.

- Vậy Vương phi, người cẩn thận nha

- Ta biết rồi, làm sao làm khó được ta

Thu Họa nhìn nàng một cái rồi đi đến cửa chính ra ngoài, Khinh Ti trèo lên trên ngọn cây, rướn người qua bức tường.

" Ôi mình thông minh quá đi mất, Vương phủ không nhốt được mình đâu"

Đang rất đắc ý thì nàng bỗng nhìn xuống dưới, bờ tường rất cao, nàng trèo lên cây thì được rồi đó, nhưng bây giờ làm cách nào đáp đất.

- Chết thật, tính toán leo lên lại quên mất chuyện leo xuống rồi, không lẽ bây giờ quay trở lại sao?

Cho dù rất không muốn nhưng nàng còn cách nào khác ngoài quay trở lại đâu.

Lúc leo lên thì rất thuận lợi, đến lúc leo trở xuống thì lại là một quá trình gian nan.

- Ây ui!

Lần này mông chạm đất trước, nàng bị trượt chân ngã một cú đau điếng, thầm rủa tên nào lại xây tường thành cao như vậy.

Hắt xì

- Điềm Vương, con bị sao thế?

- Tạ phụ hoàng quan tâm, chắc là đêm qua nhiễm lạnh, không có gì to tát

- Ừm

Hàn Sơ đang đứng trên điện tham dự triều sớm liền theo đó hắt hơi một cái, hắn khịt khịt mũi trong lòng suy đoán xem là kẻ nào mắng hắn.

Sau khi ngã một cú thật đau, nàng quyết định không trèo tường nữa mà tìm cách khác.

- Êy, cuối cùng cũng để ta tìm ra rồi nha, lần này không sai vào đâu được

Đi vòng vòng một lúc cứ tưởng sẽ không tìm ra nhưng thật may còn có lỗ chó để chui.

- Nhưng mà nó có hơi nhỏ thì phải, không được, nhỡ đâu mắc kẹt lại đó rồi sao, bỏ đi, tìm cách khác vậy

Khinh Ti suy nghĩ một lúc liền đi thẳng đến cửa chính vương phủ, nàng không tin bọn họ cản được nàng.

- Vương phi xin dừng bước, Vương gia dặn dò bọn thuộc hạ không thể để người đi lung tung

- Chẳng phải Vương gia các ngươi đó sao?

Nàng chỉ về phía ngoài, hai tên thuộc hạ tưởng hắn về thật vội quay ra hành lễ.

- Vương phi, người đùa rồi, làm gì có!.

Vương phi đâu rồi?

Bọn họ quay lại thì nàng đã biến mất, bọn họ bị lừa rồi.

- Vương phi kìa, đuổi theo không ?

- Mau đuổi theo, nhanh lên

Hai tên thị vệ gác cổng vậy mà lại một mực đuổi theo nàng, Khinh Ti dùng hết sức mà cắm đầu chạy.

- Các người đừng đuổi nữa, một lát ta sẽ về, các ngươi đi rồi không ai canh cửa đấy!

Chạy vòng vòng mệt gần chết, nàng đứng hai tay chống hông thở phì phò.

- Này, Vương phi nói cũng đúng, người chắc sẽ không có nguy hiểm, chúng ta tự ý rời khỏi vị trí sẽ bị phạt cho mà xem

- Ờ ha, vậy chúng ta quay lại

- Bye bye!

Cuối cùng tiễn được hai tên ngốc này về, nàng đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội tốt đi tìm mỹ nam rồi.

Mọi người ở hiện đại thường nói ở cổ đại mỹ nam nhiều vô số, nếu đã có cơ duyên đến đây thì không thể lãng phí cơ hội được.

- A, ai mà không có mắt vậy, dám đụng vào lão nương?!

Nàng đang đứng bên lề đường nghĩ xem nên đi chỗ nào tìm mỹ nam thì cái tên chết tiệt nào đó đâm vào người nàng khiến nàng ngã vào bụi cây gần đó.

- Cô nương, thật xin lỗi, tại hạ sơ ý quá

Khinh Ti đang định mắng cho hắn một trận ra trò, khi ngẩng mặt lên đối mặt với hắn thì không cách nào mở miệng ra chửi được.

- Ồ, không sao, lần sau cẩn thận một chút

Tên nam nhân này trông cũng đẹp mắt đấy chứ, mũi cao, môi mỏng, nhất là đôi mắt phong lưu, đa tình của hắn không biết khiến bao nhiêu thiếu nữ si mê.

- Khinh Ti, là muội à, vậy mà ta còn tưởng cô nương nhà nào chứ

- Ngươi là! La Huân Phong

- Xem ra muội vẫn còn nhớ đến ta, không uổng công ta lo lắng cho muội nha

- Lâu rồi không gặp nhỉ

Trong kí ức của nguyên chủ có một số thứ thuộc về nam nhân này, hắn là nhi tử của La thái sư, từ nhỏ đối nàng có chút giao tình.

Có vẻ như nguyên chủ có hảo cảm với cái tên La Huân Phong này, dù gì bọn họ cũng là thanh mai trúc mã.

- Ừm, khá lâu rồi đấy, hôm nay khó có dịp, chúng ta đi uống rượu một bữa, ta mời

- Được

Mặc dù nàng không biết uống rượu nhưng vẫn đồng ý, nàng cũng muốn nếm thử rượu của người cổ nhân có gì ngon.

- Đi thôi

La Huân Phong dẫn đường, nàng đi theo sau hắn, con người này chắc cũng không tệ, nàng có hảo cảm với hắn là được rồi.

- Đây là đâu vậy, đẹp quá!

Đi qua mấy hành lang gấp khúc, phía xa xa thấp thoáng có một mái đình, gần đó trồng rất nhiều hoa tử đằng.

Cả không gian ngập trong màu tím thơ mộng, phía bên dưới còn có cả hồ nước, đây phải nói là rất hợp ý nàng.

- Đây là Tử Đằng Viên, nơi ta đặc biệt xây nên đấy, thấy sao hả ?

- Được đó nha, vậy mà huynh lại có nhã hứng đến thế

- Có là gì đâu, khi nào rảnh ta lại dẫn muội đến nhiều nơi khác, còn đẹp hơn cả nơi này.

- Thật không ?

- Thật mà, chỉ cần nàng đồng ý ta sẽ đưa nàng đến bất cứ đâu

- Ừm

Khinh Ti ngồi xuống bên bàn đá, mấy nhà hoàn ở đó nhanh chóng đem thức ăn lên.

- Muội ngồi đó chờ, ta đi lấy rượu

- Huynh đi đi

La Huân Phong chưa gì đã đi đâu mất dạng, nàng nhân lúc hắn không ở đây muốn dạo một vòng xem thử.

Con đường lát đá dẫn đến một rừng hoa tử đằng, sắc tím ngập cả bầu trời, gió thổi đến làm những chùm hoa lung lay.

- Haiz, biết muội sẽ không chịu ngồi yên mà!

- Huynh đi nhanh vậy, ta còn chưa tham quan xong đâu

- Nếu muội thích nơi này, sau này đến đây thường xuyên, Tử Đằng Viên luôn hoan nghênh muội

- Ừm, chúng ta đi uống rượu thôi.