Hiện thực năm 2018

‘Bà nội, sao ba mẹ không dậy chơi với con?’

‘Ba mẹ con đang buồn ngủ, chờ họ ngủ dậy là có thể cùng con chơi.’

‘Đạo trưởng, ông xem tình huống này là thế nào?’

‘Lần trước cảm xúc của Ngôn tiên sinh cùng vợ có dao động chứng tỏ cảnh trong mơ của cô ấy đã sụp đổ. Nhưng cảm xúc dao động ổn định đi xuống có thể do bên trong Ngôn tiên sinh có tiến triển, bây giờ việc chúng ta cần làm là chỉ có thể chờ.’

‘Cũng đã một tháng rồi, còn phải chờ bao lâu.’

‘Việc đó còn phải xem cậu ấy thế nào.’

Cảnh trong mơ

Ngôn Dục ở bên Tạ Vân Sanh cùng nhau lớn lên, Tạ Vân Sanh cũng có rất nhiều bạn tốt.

‘Thế giới này có ác ý nhưng nhiều hơn là thiện ý, em không thể nhìn thấy ác ý mà bỏ qua thiện ý. Vân Sanh, em nhìn mọi người phía sau đều là bạn tốt của em, họ đều mong em hạnh phúc.’

Tạ Vân Sanh quay đầu nhìn lại, cô thấy Lý Sơ Đồng, Hồ Tuyết Nịnh, Lục Phỉ Phỉ, Cố Cẩn, Trương Tinh Duy…….. Rất nhiều rất nhiều bạn của cô nhìn cô mỉm cười.

‘Tạ Vân Sanh, anh yêu em.’

‘Cảm ơn anh Ngôn Dục, em cũng yêu anh.’

Lúc Ngôn Dục hôn cô, cô có thể nghe thấy có giọng nói bên tai.

‘Vân Sanh, cậu biết không? Tôi rất hận cậu.’

‘Nhưng mà tôi càng hy vọng cậu có thể hạnh phúc.’

‘Cho nên cậu nhất định phải sống thật tốt.’

Tạ Vân Sanh giật mình tỉnh dậy.

‘Vân Sanh——–’

‘Con gái, con tỉnh rồi!’

‘Mẹ———’

Ngôn Dục chạy nhanh xuống giường cầm tay mẹ Ngôn hỏi: ‘Vân Sanh đâu? Cô ấy thế nào rồi.’

‘Vân Sanh tỉnh rồi, đang đi làm kiểm tra tổng quát.’

‘Con đi tìm cô ấy.’

‘Con chậm một chút, con vừa mới tỉnh xong còn rất yếu.’

‘Viện trưởng, đây là kết quả kiểm tra bước đầu, còn lại buổi chiều sẽ có.’

‘Kiểm tra cho thấy, cô ấy không có vấn đề gì lớn…..’

Một đám người đi đến.

‘Ba, ba đừng khẩn trương như vậy con không sao.’

Ngôn Dục nhìn Tạ Vân Sanh ngồi trên xe lăn thoáng cái hai mắt đỏ lên.

‘Vân Sanh……’

Tạ Vân Sanh nhìn Ngôn Dục mỉm cười.

‘Ngôn Dục, em đã trở về.’

Ngôn Dục lảo đảo đi đến xe lăn ôm cô.

‘Trở về là tốt……..trở về là tốt……’

‘Vân Sanh, anh rất nhớ em.’

‘Ngôn Dục, anh đừng khóc.’

Mọi người xung quanh không nhịn được nước mắt đỏ lên. Cùng nhau ra ngoài, để lại không gian cho hai người.

‘Ngôn Dục, em mơ thấy anh, em mơ thấy lúc trước từng gặp anh, anh còn nói tương lai em sẽ làm vợ anh.’

‘Sau đó, em thật sự trở thành vợ anh.’

Ngôn Dục vùi đầu cô vào trong ngực, giọng nói có chút nghẹn ngào nói ‘Vân Sanh, em không được lại bỏ anh mà đi.’

‘Được’

Tạ Vân Sanh dịu dàng vuốt đầu anh đồng ý.

**

Vào buổi chiều Tạ Vân Sanh đi đón con gái tan học.

Một chiếc ô tô không kiểm soát được đâm vào cô làm cô không có thời gian để né.

Nằm trong vũng máu chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai xung quanh.

Còn có một giọng nói hoảng hốt.

‘Vân Sanh, cậu biết không? Tôi rất hận cậu.’

Tuyết Nịnh……

Đã rất lâu cô chưa nghĩ đến cô ấy.

Đây là báo ứng sao?

Ba Tuyết Nịnh cũng chết như vậy.

Cô nhìn thấy có người chạy đến, có người báo cảnh sát, có người gọi xe cứu thương…..

Thiến Thiến……

Ba………

Ngôn Dục, tạm biệt…….!!

**

Hồ Tuyết Nịnh khéo léo tinh tế ngồi trước mặt Tạ Vân Sanh.

Cả người toát ra khí thế người trưởng thành, tài giỏi. Dáng người rất tốt được bao bọc bởi bộ quần áo vét.

‘Đã lâu không gặp.’

‘Đã lâu không gặp.’

‘………’

‘………’

Hai người đều không biết phải nói gì.

Không khí rơi vào trầm mặc, xấu hổ.

Một lúc sau, Hồ Tuyết Nịnh mới mở miệng ‘Vân Sanh, đến bây giờ mình cũng không quá hận cậu.’

‘Mình là hận chính mình. Bởi vì mình nên ba mới chết.’

‘Mình……..’

‘Cậu hãy nghe mình nói.’

‘Khi đó mình rất yếu đuối, bị bắt nạt cũng không dám phản kháng. Sau khi ba mình chết, mình đều tự trách chính mình. Bởi vì mình yếu đuối nên không dám tìm bọn họ trả thù. Nhưng mình rất muốn phát tiết ra, muốn nói nhiều thứ nên mới đem cậu làm đối tượng trút giận…..’

‘Cậu không hề làm sai cái gì, cũng không thể trách cậu. Mình vẫn cho rằng ba mình bị những người đó hại chết, nhưng mà thật ra không phải đó chỉ là một tai nạn bình thường, ba mình chết là ngoài ý muốn.’

‘Qua Ngôn Dục mình mới biết những năm qua cậu đều sống trong đau khổ, mình thật sự rất áy náy. Nhiều năm như vậy cũng từng nghĩ đến đi tìm cậu nhưng mà không dám……’

‘Ngôn Dục thật sự rất yêu cậu, anh ấy tìm được mình, làm cho mình đến gặp cậu……. Mình rất vui khi có một người như thế yêu cậu, mình cũng có người yêu, là người yêu mình lúc mình còn rất mập….’

‘Vân Sanh, thực xin lỗi!’

‘Thực xin lỗi…..’

‘Tuyết Nịnh, mình mới phải là người xin lỗi! Trơ mắt nhìn cậu nhảy xuống biển mà không ngăn cản mình sợ hãi…..mình là hung thủ.’

Hồ Tuyết Nịnh ôm Tạ Vân Sanh.

‘Không phải cậu. Đó là lựa chọn của mình! Hơn nữa bây giờ mình rất tốt, chúng ta đều phải sống tốt.’

‘Oa——–’

Tạ Vân Sanh òa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, muốn đem hết những áp lực bao năm qua trút ra.

Hồ Tuyết Nịnh cũng ôm cô khóc.

Ngoài cửa, Ngôn Dục dựa vào tường cách cánh cửa nghe tiếng khóc của hai người bên trong.

Lộ Phỉ Phỉ đến đón Hồ Tuyết Nịnh.

Trước khi rời đi nhìn Vân Sanh nói

‘Tạ Vân Sanh, thực xin lỗi.

Xin lỗi vì những hành động lúc tôi còn trẻ, tôi không hề biết khi đó mình ngu xuẩn cỡ nào, nói với cô rất nhiều lời độc ác.

Tôi không hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi, nhưng nhất định phải giải thích với cô.

Thực xin lỗi!’

Chúng ta đều từng gặp phải thế giới hắc ám, nhưng sau đó sẽ có người mang đến ánh sáng cho chúng ta.

Cho nên bạn nhất định phải kiên trì bước tiếp, sẽ có một người không để ý ngoại hình của bạn, vượt mọi khó khăn để đến bên bạn.

Tạ Vân Sanh nhìn Ngôn Dục nở nụ cười.

‘Cười cái gì? Dâu tây vừa được rửa xong, có muốn ăn hay không.’

‘Muốn’

Ngôn Dục cầm một quả ô dâu đưa đến bên miệng cô, Tạ Vân Sanh cắn một miếng.

Ngôn Dục nhìn môi cô đưa tay mân mê nó. Cúi đầu hôn lên miệng nhỏ, thật mềm mại, lành lạnh mang theo chút vị ngọt của dâu tây.

Vân Sanh của hắn, hắn không thể ở bên cô 30 năm trước, những ngày tháng sau này hắn sẽ vĩnh viễn ở cạnh cô, bên cô đến khi chết.

‘Ba ba hôn mẹ, xấu hổ quá đi thật xấu hổ.’

Nghe thấy tiếng của con gái, Tạ Vân Sanh sợ đến mức vội tách ra khuôn mặt đỏ bừng.

Ngôn Dục khẽ cười nhìn con gái vẫy tay.

‘Thiến Thiến, lại đây.’

Thiến Thiến bước ngắn bước nhỏ chạy đến nhào vào trong ngực Tạ Vân Sanh.

Ngoài cửa ba mẹ Ngôn và ba Tạ nhìn một nhà ba người ấm áp nở nụ cười.

‘Mẹ, bao giờ mẹ có thể đến đón con tan học.’

‘Thiến Thiến ngoan, chờ mẹ khỏe lại ba sẽ cùng mẹ đi đón con tan học được không.’

‘Thật ạ.’

‘Thật. Cho nên Thiến Thiến phải nghe lời ông bà nội cùng ông ngoại được không.’

‘Thiến Thiến rất nghe lời, Thiến Thiến còn giúp ông ngoại làm việc.’

‘Thiến Thiến thật ngoan.’

‘Vậy con có được thưởng không? Con muốn hôn.’

Tạ Vân Sanh hôn một cái bên má phải con bé.

‘Còn ba ba nữa.’

Ngôn Dục cười cười hôn một cái bên má trái con gái.

Một tháng sau, Tạ Vân Sanh xuất viện.

Hôm nay Ngôn Dục được nghỉ làm. Mang Thiến Thiến đến giao cho ông bà nội, còn mình cùng vợ đi chơi.

Ngôn Dục và Tạ Vân Sanh gặp lại nhau xong mới ở cùng một chỗ.

Tạ Vân Sanh không ngờ tới mình sẽ cùng Ngôn Dục ở một chỗ.

Cô thích Ngôn Dục đã nhiều năm.

Cô biết mình và anh cách xa nhau giống như bầu trời và mặt đất, căn bản không có khả năng ở cùng một chỗ.

Sau khi gặp lại, hai người cho nhau phương thức liên lạc.

Nhưng cô cũng biết, anh để lại phương thức liên lạc cũng chỉ là khách sáo.

Nhìn chuỗi số điện thoại kia lưu luyến một lúc lâu mới quyết tâm xóa số. Mới vừa ấn vào ‘xác nhận’ thì có cuộc điện thoại gọi đến, chính là dãy số cô vừa mới xóa.

Ấn nút trả lời.

‘Xin chào, cô có phải là Tạ Vân Sanh không? Ngày mai chúng ta gặp lại nhau đi ……’

Bọn họ tổng cộng gặp nhau ba lần đã kết hôn.

Ngôn Dục nói cô rất phù hợp làm vợ anh, mà cô không chịu được sự hấp dẫn này đồng ý kết hôn.

Cô làm ở nhà xuất bản, anh làm ở bệnh viện.

Điều kiện của anh tốt như vậy luôn làm cho cô cảm thấy tự ti, cô kém cỏi như vậy không có tư cách yêu cầu Ngôn Dục yêu cô.

Ngôn Dục mỗi ngày đều đúng giờ tan làm, thỉnh thoảng có ca phẫu thuật đột xuất cũng sẽ gọi điện thoại cho cô báo trước, đảm nhận trách nhiệm của một người chồng tốt.

Cô cũng nên làm một người vợ tốt.

Anh nói muốn có một đứa con, vì thế bọn họ có Thiến Thiến.

Bọn họ là một đôi vợ chồng tôn trọng nhau, không có khắc khẩu, không có tình cảm, cứ thế sống cuộc sống bình thường qua mấy năm. Cho đến khi cô xảy ra tai nạn.

Tạ Vân Sanh bị Ngôn Dục lôi kéo ngồi trên đu quay ngựa gỗ.

Có chút xấu hổ vì đu quay ngựa gỗ chỉ dành cho trẻ em.

Nhưng rất nhanh cô đã không thấy xấu hổ nữa, Ngôn Dục là đàn ông còn ngồi thì cô xấu hổ cái gì.

Trong mắt Ngôn Dục đầy dịu dàng nhìn cô.

Hắn muốn mang cô đi làm những chuyện mà họ chưa bao giờ làm với nhau một lần, bọn họ còn rất nhiều thời gian để bù đắp quãng thời gian trước đây.

Lúc trước gặp cô là do nhầm lẫn, nhưng trong quá trình nói chuyện với cô hắn thấy rất tốt, đây là một cô gái rất dịu dàng.

Vì thế hắn đâm lao đành phải theo lao, hẹn gặp cô lần thứ hai.

Hắn đưa ra lời kết hôn đường đột cũng không nghĩ tới cô sẽ đồng ý.

Khi đó kết hôn với cô cũng chỉ là cảm thấy ấn tượng tốt, thấy được sau này cô sẽ là người vợ tốt.

Như vậy là đủ rồi.

Thỉnh thoảng hắn sẽ tăng ca, cô mang cơm đến bệnh viện cho hắn. Khi trời mưa, cô sẽ đem ô đưa cho hắn. Trời lạnh, cô sẽ cho hắn quần áo ấm. Cô làm trọn vẹn trách nhiệm của một người vợ.

Nhưng mà hắn cũng không vui vẻ, bọn họ tương kính như tân (1) không giống bạn bè của hắn, cùng vợ mình cãi nhau xong sẽ làm hòa thật ấm áp.

Hắn nghĩ có phải có một đứa nhỏ sẽ tốt hơn một chút.

Vì thế bọn họ có Thiến Thiến.

Nhưng tình huống hình như không có tiến triển.

Hắn có thể cảm giác được mình đối với cô càng ngày càng có tình cảm.

Hắn chưa từng nói yêu cô.

Hắn rất sợ cô không hề có cảm giác yêu hắn như hắn yêu cô.

Cho đến khi cô xảy ra tai nạn, tất cả đã không còn kịp rồi.

Cảm ơn thần linh đã có thể cho hắn có thể ôm cô lần nữa.

Ngựa gỗ xoay tròn từ thấp đến cao, Tạ Vân Sanh vui vẻ nắm tay Ngôn Dục.

Không phải là xa cách như trước kia nữa mà là gần nhau, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ từ người cô.

‘Vân Sanh!’

‘Sao?’ Tạ Vân Sanh ngẩng đầu nhìn.

Ngôn Dục nhìn cô cười tươi nói

‘Anh yêu em.’

Tạ Vân Sanh từ trước đến nay chưa từng thấy Ngôn Dục cười tươi như vậy. Anh chính là người sống nội tâm, cho dù cười, cũng là mỉm cười, không giống dáng vẻ như hiện tại cười giống như người ngốc.

Tạ Vân Sanh buồn cười, kiễng mũi chân hôn anh.

‘Em cũng yêu anh.’

 (1) Tương kính như tân: Thái độ tôn trọng, xa cách với đối phương.