Chuyến bay đến Hồng Kông của họ đã hạ cánh, hai người tiện đó tìm một quán ăn ở sân bay Hồng Kông để ăn trưa.

Đây là lần đầu tiên Đồ Tiểu Ninh đến Hồng Kông, lúc được ăn cái bánh dứa được nhắc đến trong bộ phim truyền hình Hồng Kông, cô cảm thấy nó ngon đến mức muốn bùng nổ, “Em có thể mua một cái nữa mang lên máy bay không?” Cô không nhịn được mà hỏi Kỷ Dục Hằng.

Anh cầm khăn giấy lau khóe miệng cho cô, “Nếu em thích thì sau khi đi từ đảo Bali về có thể ở Hồng Kông chơi hai ngày.”

“Có đủ thời gian không?”

“Đủ, đảo Bali cũng chỉ có vài chỗ tham quan.”

Đồ Tiểu Ninh cắn thêm một miếng bánh dứa, “Anh sao vẫn có thời gian lên kế hoạch được vậy?” Anh ấy bận như vậy, ở nhà cũng không thấy nghiên cứu hành trình gì cả.

“Cần phải lên kế hoạch à?”

“Không cần sao?” Cô cố ý hỏi ngược lại, “Lỡ như anh bán em đi thì phải làm sao.”

Anh nhếch khóe miệng cười, “Hộ chiếu còn làm mất được, anh còn phải sợ em tự bán mình đi ấy.”

Nói đến hộ chiếu, về sau toàn bộ giấy tờ của Đồ Tiểu Ninh đều được anh cầm cất đi cẩn thận.

Đồ Tiểu Ninh trừng mắt nhìn anh, uống một ngụm trà chanh, lúc này mới nhận ra anh uống cà phê, trên cốc còn in chữ “Americano.”

Ngồi một lúc sau, cô nói ăn no rồi, đứng dậy chuẩn bị đi.

“Không phải còn muốn mua bánh dứa nữa à?” Kỷ Dục Hằng hỏi.

Cô không thèm quay đầu, “No rồi không muốn ăn nữa.”

Mất năm tiếng để bay từ Hồng Kông đến đảo Bali, dù trên máy bay có thể ngủ, nhưng Đồ Tiểu Ninh không nỡ ngủ, rạng sáng đến đảo Bali rất mệt mỏi, đi theo Kỷ Dục Hằng một cách máy móc, cho dù bây giờ anh có bán cô đi thật thì cô cũng chẳng còn sức lực để phản kháng.

Cũng may anh đặt trước dịch vụ đưa đón của khách sạn, về đến khách sạn cô chỉ cảm thấy xe đã chạy rất lâu rồi mới đến được nơi, cuối cùng thì đã qua bao lâu?

Nhân viên phục vụ thấy bọn họ tới thì tươi cười tặng bọn họ vòng hoa, Đồ Tiểu Ninh mệt mỏi nói “Thank you.” Cô nghĩ làm phục vụ ở khách sạn thật sự không dễ dàng, nửa đêm rồi mà vẫn còn phải mở cửa thế này.

Nhìn Kỷ Dục Hằng làm thủ tục nhận phòng, sau đó đi theo hướng dẫn về phòng.

Vừa vào phòng, Đồ Tiểu Ninh đã nằm nhoài lên trên giường, “Bà đây buồn ngủ chết rồi.” Còn chưa đi du lịch mà cô đã mệt mỏi thế này.

“Không phải trên máy bay em toàn ngủ thôi sao?” Kỷ Dục Hằng đặt hành lý xuống.

“Không giống với cảm giác được ngủ trên giường.”

“Vậy trên giường có cảm giác gì?” Vừa nói xong anh đi tới bên giường.

Đồ Tiểu Ninh sợ anh sẽ làm gì lung tung, nhảy phắt dậy, “Em đi tắm đây.”

Vừa bước vào phòng tắm, cô lập tức tỉnh ngủ, mẹ ơi, cách bài trí này, có chút xa xỉ quá.

Nhìn cái bồn tắm hình tròn to đùng này, cô lại tiếc vì không mang theo cái túi ngâm bồn, không thì vẫn có thể ngâm mình thư giãn.

Trong cái phòng tắm tinh tế này thì việc đi tắm thôi cũng trở nên đầy cảm xúc, cô thiếu chút nữa là rửa sạch đến từng lớp da một. Lúc vào tắm quên mất không cầm đồ ngủ, cô tiện tay quấn khăn tắm đi ra.

Thấy Kỷ Dục Hằng đã xếp hành lí một cách gọn gàng, cô hỏi, “Phòng ở khách sạn này một đêm bao nhiêu tiền vậy?”

“Hơn hai nghìn tệ.”

“Cái gì cơ?” Đồ Tiểu Ninh tí nữa thì nhảy dựng lên, “Sao, sao lại đắt thế?” Giọng cô líu vào với nhau.

“Tháng mười một là mùa cao điểm, cơ bản thì khách sạn nào cũng ở mức giá này.”

Đồ Tiểu Ninh mà biết sớm hơn thì sẽ tắm lâu một chút, tốt nhất là tắm đến lúc ngất thì thôi.

“Biết trước đắt thế này thì đã chẳng đi nữa.” Cô lầm bầm rồi leo lên giường, một tháng lương của cô cũng mới gần bằng con số để thuê phòng này một đêm thôi, ở cái khách sạn xa xỉ như vậy, cô không xứng đâu.

Kỷ Dục Hằng không nói nữa, đi vào phòng tắm luôn.

Nhân lúc anh đi tắm Đồ Tiểu Ninh lăn qua lăn lại trên cái giường lớn, lại đi tham quan cái phòng này một chút, rộng thật đó, có phòng thay đồ lại còn có bàn trang điểm, ban công thì độc lập, còn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào ở xa xa.

Mặc dù thoải mái dễ chịu nhưng mà cô vẫn phải phàn nàn, cái người này tiêu tiền cũng chẳng bàn bạc với cô một chút, lúc nào cũng vung tay quá trán.

Kỷ Dục Hằng tắm xong, thấy Đồ Tiểu Ninh vẫn chưa ngủ.

“Không phải em nói buồn ngủ sao?”

“Em vừa nghĩ, chúng ta vẫn nên tiết kiệm một chút.” Vẻ mặt của Đồ Tiểu Ninh rất nghiêm túc, cô ngẩng đầu nhìn anh, bắt đầu tính toán, “Mẹ tuần sau còn phải xạ trị, mời y tá chăm sóc cũng cần đến tiền, mấy khoản to nhỏ trong nhà cũng cần phải dùng đến, lương một tháng của em còn không đủ sống ở đây một đêm, anh là lãnh đạo, nhưng tiền cũng không phải gió Đông Bắc thổi đến, mua xe cho em đã tốn rất nhiều tiền rồi, bây giờ lại còn ở phòng đắt thế này, đây là vẫn chưa tính đến việc đi chơi nữa, em sợ đến lúc cần dùng đến tiền thì chúng ta lại không có.”

Lúc ấy anh cũng đã nói, anh chuyển sang DR chính là để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, bây giờ vất vả lắm mới có chút thành tích, nên dùng tiền vào những nơi cần dùng.

Kỷ Dục Hằng vén chăn lên ngồi xuống giường, “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, hơn số tiền nên dùng cho đám cưới, tiền khách sạn thì không tính là gì cả, mà mua xe là cần thiết, dù giờ không mua thì sau này cũng phải mua thôi.” Anh vuốt nhẹ tóc cô, “Còn nữa, em là vợ anh, anh kiếm tiền là để cho em tiêu, em đừng tự đánh giá thấp bản thân như vậy.”

Đồ Tiểu Ninh nhìn anh dưới ánh sáng lờ mờ của ánh đèn màu cam trên đầu giường, ánh mắt lấp lánh.

Anh vẫn luôn thế này, vừa gần lại vừa xa, khiến cô không thể nắm bắt được, nghe những lời này thì cô nên cảm động, nhưng cô không biết sau này anh có lại dội cho cô một chậu nước lạnh, lại nói với cô mấy lời xa cách hay không.

“Ừm, em biết rồi.” Không nói nhiều nữa, cô nằm xuống nhắm mắt lại.

Anh cũng tắt đèn đi, giống như lúc ở nhà, hai người yên lặng nằm ngủ.

Một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng hít thở đều của anh, cô mới mở mắt, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ đang say giấc của anh, lần đầu tiên không ngủ được, cô trở mình tự nhủ, bọn cô chỉ bởi vì hai bên gia đình quý nhau, hợp nhau nên mới kết hôn, không được nghĩ quá nhiều, nếu không thì chỉ thêm đau đầu, sau đó vô thức chìm vào giấc ngủ.

Cô ngủ một mạch đến mười giờ, Kỷ Dục Hành cũng không gọi cô dậy, lúc cô tỉnh đã thấy anh đang ngồi trên ghế mây ngoài ban công đọc sách rồi.

Đồ Tiểu Ninh choàng khăn tắm đi tới ban công, lúc này mới nhận ra ngoài ban công có một bể bơi riêng, trải đầy cánh hoa hồng, ở phía xa xa nhìn thấy biển xanh đến mênh mông vô tận, đẹp vô cùng.

Hóa ra đây là một khách sạn trên vách đá, phòng của bọn họ hướng ra biển.

“Dậy rồi à?” Kỷ Dục Hằng hướng mắt lên.

“Vầng.”

“Tí nữa nhân viên phục vụ sẽ mang bữa sáng đến, em có thể ăn trong hồ bơi.”

Đồ Tiểu Ninh trước giờ vẫn chỉ thấy trên mạng, những người nổi tiếng mới ăn sáng như vậy, không ngờ mình cũng có ngày được trải nghiệm như vậy.

“Rất đắt phải không?” Cô lại không nhịn được mà hỏi.

“Đây chỉ là dịch vụ đi kèm thôi.”

Hai người đang nói chuyện, điện thoại phòng bỗng reo lên, Kỷ Dục Hằng nhấc máy, dù sao cũng toàn tiếng Anh, cô nghe cũng không hiểu.

Vừa ngắt máy không lâu, thì chuông cửa vang lên, mở cửa ra, hai nhân viên bê vào một bàn ăn, bữa sáng thịnh soạn nằm trên chiếc bàn bằng gỗ hình chữ nhật.

Nhân viên phục vụ hỏi cô có muốn ăn trong bể bơi không? Anh vừa nhìn cô vừa giúp cô phiên dịch.

Đồ Tiểu Ninh cuối cùng vẫn lắc đầu, cảm thấy việc này hơi thái quá, vậy nên anh bảo nhân viên phục vụ để ở bàn trà ngoài ban công là được.

Sau khi bọn họ đi rồi, hai người ngồi xuống ăn sáng, Đồ Tiểu Ninh thấy anh cầm cốc cà phê lên, nhưng chỉ ngửi một chút chứ không uống.

Đồ Tiểu Ninh cầm lấy cốc của mình nhấp ngụm nhỏ, là cappuccino, hơi ngọt một chút.

“Nghe nói cà phê ở Indonesia rất nổi tiếng, có thể mua một ít về làm quà.” Cô đặt cốc xuống rồi nói.

“Anh thuê xe rồi, mỗi ngày đều có tài xế đến đưa đón, em có thể đi đâu cũng được trong vòng tám tiếng, lúc đó có thể hỏi anh ta xem mua cà phê chỗ nào ngon hơn.” Có lẽ do không thích đồ ngọt, nên anh chỉ ăn vài miếng rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Đồ Tiểu Ninh liếc nhìn đĩa đồ ăn, nói là bữa sáng, nhưng thực ra lại giống trà chiều hơn.

Cô ăn hết mấy món ngọt, “Chút nữa chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi đền Tirta Empul trước, sau đó đi thăm ruộng bậc thang Tegalalang, buổi chiều sẽ đi cung điện Ubud, nếu như vẫn còn thời gian có thể đi thăm Rừng khỉ Ubud.”

Cô nghe muốn rối cả não, mà anh vẫn đọc một mạch đến hết.

“Em hôm nay nên mặc váy dài là tốt nhất, bởi vì ở đền thờ Tirta Empul không được để lộ chân.” Anh nhắc nhở.

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, nhấp thêm một ngụm cà phê rồi đi tìm đồ trong cái vali của mình.

Lúc này cô mới nhận ra đồ mà Lăng Duy Y cho cô mượn đều hở rất bạo, không hở eo thì cũng lộ chân, váy đơn giản nhất cũng lộ cánh tay.

Quả nhiên người gầy muốn mặc gì cũng được mà, cô chỉ đành chọn một cái váy hoa sáng màu, cũng may cô có chuẩn bị trước mang theo một cái khăn lụa to màu xanh nhạt, có thể choàng lên vai, đáng lẽ dùng để che nắng, giờ có thể che được cả cánh tay đi.

Sau khi thay quần áo xong,cô đeo thêm cặp kính áp tròng, rồi mở cái túi đồ mà cô mua ở cửa hàng miễn thuế ra, cô chỉ thoa một ít kem chống nắng và một ít kem nền để làm sáng da lên một chút, sau khi đánh phấn phủ xong cô dùng cây son mà Nhiêu Tĩnh tặng đánh một chút, cuối cùng chải tóc kiểu công chúa mà cô vẫn hay buộc thời đại học.

Thực ra không phải cô không biết trang điểm, chỉ là do công việc sau này nên cô dần quên đi kĩ năng trang điểm.

“Có thể đi chưa?” Cô đi ra khỏi phòng trang điểm đúng lúc Kỷ Dục Hằng vừa thay xong quần áo, trừ quần thể thao đổi thành quần jean, áo phông đổi từ màu trắng sang màu xám nhạt, hôm nay với hôm qua anh cũng chả khác quá nhiều.

Ánh mắt của anh nhìn lên người cô một chút và rời đi nhanh chóng không chút dấu vết, “Vậy thì đi thôi.”

Đất nước ở vùng nhiệt đới này rất nóng, cái mũ rơm xinh xắn của Đồ Tiểu Ninh cũng không thể che được hết ánh mặt trời.

Xe đã đợi ở cửa rồi, lái xe là người bản xứ, nhìn thấy hai người thì vô cùng nhiệt tình, chỉ là Đồ Tiểu Ninh càng nghe càng không hiểu cái tiếng Anh xen lẫn giọng địa phương này, mà Kỷ Dục Hằng không những hiểu mà còn tự mình nói chuyện được, Đồ Tiểu Ninh không khỏi hâm mộ anh.

Lái xe nói khá nhiều, trên dọc đường đều nói, Đồ Tiểu Ninh thì chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không quá để ý đến nội dung cuộc trò chuyện của họ, cho đến tận khi cô ấy nghe Kỷ Dục Hằng nói, “My wife.”

Cô mới ngoái lại nhìn thoáng qua, hóa ra là tài xế đang hỏi về mối quan hệ của họ, nghe thấy câu trả lời của anh, tài xế lại hỏi vợ anh tên là gì.

Kỷ Dục Hằng cũng liếc nhìn thoáng qua cô, sau đó nói cho tài xế “Ninh.”

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu chào Đồ Tiểu Nịnh, “Hi, Ninh!”

Đồ Tiểu Ninh cười lịch sự chào lại “Hi.”

“You are so beautiful!”

“Thank you.”

Rõ ràng biết người ta chỉ là khách sáo, Đồ Tiểu Ninh vẫn coi đó như là một lời khen.

Điểm dừng thứ nhất là đền Tirta Empul, đi vào mới biết toàn là người, đi được mấy bước là nhìn thấy một hồ nước lớn, trong hồ có những con cá chép rất đẹp, gợi cô nhớ về một câu thơ: “Trong hồ có thể đến hàng trăm con cá, chúng bơi như đang lơ lửng trong không trung.” Rất nhiều người bản địa ngồi khoanh chân bên cạnh hồ, tĩnh lặng nhìn xuống hồ, cũng có rất nhiều du khách đứng chụp ảnh ngắm nhìn cảnh hồ.

“Mấy con cá ở đây mập hơn một chút so với mấy con ở Trung Quốc.” Đồ Tiểu Ninh không nhịn được mà nói.

Kỷ Dục Hằng nhìn mặt hồ tĩnh mịch, kéo cô ra xa một chút, “Nhưng đều là bị nuôi trong hồ để ngắm thôi.”

“Đây không phải là suối tiên sao?” Cảm thấy anh nói chuyện hơi thâm trầm, Đồ Tiểu Ninh đành chuyển chủ đề.

Kỷ Dục Hằng vẫn đi về phía trước, “Còn ở bên trong.”

Lúc này có mấy nhóm người đi tới tách cô ra khỏi anh, Kỷ Dục Hằng ngoái lại đã không thấy cô đâu, anh đứng lại.

Đồ Tiểu Ninh tưởng Kỷ Dục Hằng đi xa rồi, khi mọi người đi hết rồi thấy anh vẫn đứng lại chỗ đó, cô lập tức đi tới.

Anh đưa tay cho cô, “Sao đi chậm thế?” Giọng nói có chút trách móc.

“Tại bọn họ cứ chen vào.” Cô cảm thấy có chút oan ức.

Anh nắm lấy tay cô, “Đi sát vào anh.”

Đồ Tiểu Ninh nhìn bàn tay mình nằm gọn trong tay anh, cô thất thần một chút, sau đó cúi đầu đi theo anh.

Rất nhanh, cô đã nhìn thấy suối tiên thật, nước suối trong thấy tận đáy, cát đen đá mịn, nước suối chảy nhẹ nhàng.

Cô cầm điện thoại lên tìm một số thông tin về suối tiên: Theo truyền thuyết có một vị thần vô cùng vĩ đại là Indra đã cắm thanh gươm của mình xuống đây và dòng suối vô tận này đã được sinh ra, chữa được mọi bệnh, nước thánh ở những chỗ khác nhau sẽ có tác dụng chữa trị khác nhau, thu hút các tín đồ nam nữ từ mọi nơi đến đây quỳ bái, gội rửa, để cầu bình an.

Đồ Tiểu Ninh dùng điện thoại chụp mấy kiểu ảnh, Kỷ Dục Hằng lại đi về trước, cô thật sự nhìn thấy rất nhiều người dân bản địa gội rửa cúng bái ở chỗ cửa suối.

“Mỗi quốc gia lại có một văn hóa phong tục của riêng họ.” Cô cảm thấy thật kì diệu, vô cùng cảm thán.

Anh vẫn nắm lấy tay cô, hỏi cô muốn đi dạo thêm một chút nữa hay muốn đi tới điểm tiếp theo luôn.

Đồ Tiểu Nịnh nói muốn ngắm ruộng bậc thang, bọn họ đi khỏi đền Tirta Empul, đón xe đi đến ruộng bậc thang.

Đến ruộng bậc thang Đồ Tiểu Ninh còn hào hứng hơn cả khi đến đền Tirta Empul, cô mới chỉ nhìn thấy ruộng bậc thang trên ti vi, đây là lần đầu tiên cô được ngắm nhìn trực tiếp.

Cô nhanh chóng tìm được một vị trí đẹp, cầm điện thoại lên chụp, chụp xong ảnh cô mới nhớ ra phải tìm Kỷ Dục Hằng, vừa quay lưng lại đã thấy anh ở phía sau.

Xung quanh cũng toàn là du khách Trung Quốc đến tham quan, vài cô gái ăn mặc rất sành điệu đi cùng với nhau, có vẻ là sinh viên, tạo dáng chụp ảnh với máy ảnh, bỗng nhiên thấy chỗ Đồ Tiểu Nịnh rất đẹp, họ đi đến hỏi cô chụp xong chưa, có thể cho bọn họ chụp nhờ không.

Đồ Tiểu Ninh đồng ý, đứng ra chỗ khác, mấy em gái đó hỏi cô có thể giúp bọn họ chụp một tấm được không, rồi họ đưa máy ảnh cho cô.

Đồ Tiểu Ninh không biết cách dùng máy DSL, đành phải gọi Kỷ Dục Hằng tới.

Vừa thấy Kỷ Dục Hằng, mắt mấy em gái đó đều sáng lên, cũng chẳng còn tâm tư đâu chụp ảnh, một trong những em gái đó hỏi, “Chúng em có thể chụp chung với anh đẹp trai này một bức với ruộng bậc thang không ạ?”

Kỷ Dục Hằng lịch sự từ chối, “Xin lỗi, không thể.”

Mấy em gái thất vọng.

Đồ Tiểu Ninh cười ngượng, hỏi bọn họ, “Còn chụp ảnh nữa không?”

“Có chứ ạ.” Ánh mắt của mấy em gái vẫn dính lên người Kỷ Dục Hằng.

Kỷ Dục Hằng quay lưng lại đứng xa ra một chút.

Đồ Tiểu Ninh muốn chụp cho bọn họ một tấm ảnh nhóm thật đẹp nên cẩn thận từng chút một.

Không biết có phải cô bị bọn họ ảnh hưởng tới không, đột nhiên cô cũng muốn chụp ảnh.

Kỷ Dục Hằng thấy cô vẫn đứng đó, đi lại gần hỏi, “Muốn leo ruộng bậc thang sao?”

Đồ Tiểu Nịnh nhìn anh, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Em cũng muốn chụp ảnh.”

Anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ đưa tay ra, “Đưa điện thoại cho anh, anh chụp cho em.”

Dưới ánh mặt trời chói chang, anh càng như thêm phần thu hút, đầu của Đồ Tiểu Ninh như bị đứng hình: “Hay là, chúng ta chụp chung đi?” Nhưng vừa nói ra cô lại thấy hối hận rồi.

Liệu anh ấy có từ chối cô giống như đã từ chối mấy em gái kia không.