Qua Tết Âm Lịch, Hà Tư Nguyên đón nhận gameshow đầu tiên.

Gameshow này được đề cử từ nước ngoài, đây là lần đầu tiên được quay ở trong nước.

Hà Tư Nguyên là khách mời đặc biệt, sau hai tháng ký hợp đồng với đài truyền hình, liền bắt đầu công việc.

Xe tổ đạo diễn chạy một mạch đến núi sâu và thôn làng nhỏ, Hà Tư Nguyên xuống xe, nhân viên công tác trợ giúp xách hành lý rồi lái xe rời đi.

Hà Tư Nguyên đang khó hiểu, lúc này, phía sau lưng vang lên tiếng ô tô, dừng giữa tro bụi, vài tuấn nam mỹ nữ cùng xuống, đều là những người xuất hiện trên màn huỳnh quang, vẻ mặt mọi người cũng đều tỏ ra khó hiểu.

Tất cả ô tô của tổ đạo diễn đều nhanh chóng lái đi, đoàn người cùng đi tới, đứng ở khu đất trống ở lối vào của thôn làng cùng với Hà Tư Nguyên.

Hà Tư Nguyên nhìn thoáng qua, thì phát hiện, mình quen vài người trong đó.

Một thanh niên dáng người cao ráo, mày kiếm mắt sáng dường như đã nhận ra ánh mắt anh, bỗng dưng quay mặt lại, ánh mắt của Hà Tư Nguyên và y chạm nhau, anh lập tức cười tủm tỉm mà chào hỏi: "Hứa ảnh đế, đã lâu không gặp."

Khí chất Hứa Tinh Châu vẫn lạnh nhạt tựa như sương tuyết, y xỏ một tay ở túi quần, khẽ gật đầu với anh.

Đứng bên cạnh y là một mỹ nữ cao quý lãnh diễm, Hà Tư Nguyên có biết cô, đây là Tưởng Văn từng đạt giải ảnh hậu Kim Mã, tuy đã 30 tuổi, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, nên nhìn qua ngỡ gái đôi mươi, trông cô rất lạnh lùng, nhưng lại có vẻ thân thiết với Hứa Tinh Châu, thường hay nghiêng đầu nói chuyện với nhau vài câu.

Tưởng Văn liếc nhìn huy hiệu ghim trên ngực Hà Tư Nguyên, sau đó chỉ vào mình nói với Hứa Tinh Châu: "Chúng ta chung một nhóm.

Người còn lại đâu nhỉ?"

Hà Tư Nguyên cúi đầu nhìn huy hiệu đại bàng trước ngực, lúc sáng ngồi trên xe tổ đạo diễn, anh nhận được thẻ nhiệm vụ, phía trên ghi rõ thân phận của anh.

Tiết mục này có bốn khách mời cố định, đóng vai trò là thành viên của nhóm thám tử, còn ba người còn lại là khách mời tạm thời, đóng vai sinh viên bị lạc đường trong chuyến du lịch.

"Làm trò gì không biết, một gameshow thôi mà cũng bày đặt thần bí!" Phía đối diện truyền đến tiếng oán giận của một cô gái.

Ba người đồng loạt ngước mắt lên nhìn, đó là một cô gái trẻ đẹp, trang điểm tươi tắn, một tay chống nạnh, tay kia kéo vali màu đỏ rực, không ngừng oán giận: "Người ta tham gia gameshow đều chơi trò chơi, chúng ta thì ngược lại phải tới nơi chim không thèm ỉa này? Còn thu cả điện thoại, làm cái quỷ gì vậy!"

Hà Tư Nguyên nhíu mày, cô gái này còn không phải chính là Hàn Vưu Gia giơ tay đánh người ở thị trấn cổ đó sao? Đảo mắt nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy cả Tô Điềm Ảnh mặc váy liền trắng.

Bầu không khí giữa hai cô gái này rất lạ, đứng cách nhau đoạn dài.

Tưởng Văn đi tới nói: "Được rồi, nếu đã ký hợp đồng, thì phải có tinh thần chuyên nghiệp hiểu không?"

Hàn Vưu Gia khó chịu mà quay lại, vốn định đáp trả, nhưng vừa thấy là tiền bối trong giới, khí thế giảm xuống vài phần, nói: "Chị Văn, chuyện của em không cần chị quản nhiều."

Tưởng Văn chỉ vào huy hiệu trước ngực cô: "Nếu không phải cô cùng nhóm với tôi, tôi còn lười đến quản cô."

Hàn Vưu Gia đi theo Tưởng Văn, vừa thấy Hà Tư Nguyên cũng là khách mời, giống như nhớ tới gì đó, lập tức hung hăng trừng mắt anh một cái.

Hà Tư Nguyên sờ sờ cái mũi, không thèm so đo với cô, Hứa Tinh Châu tựa như phát hiện ra không khí bất thường giữa hai người, như suy tư gì đó mà liếc nhìn Hà Tư Nguyên.

Thành viên nhóm thám tử tổng cộng bốn người, khách mời tạm thời chỉ có ba người, là Tô Điềm Ảnh và hai thanh niên khác, đều là người mới giới giải trí.

Sau khi nhận nhóm xong, đang lúc mọi người cảm thấy hoang mang, thì một ông bác trung niên mặc bộ quần áo của thế kỷ trước bước ra từ trong thôn.

Ông bác tự xưng là trưởng thôn, trên tay cầm bản đồ thôn làng, mỉm cười hiền từ mà nói cho bọn họ, nhiệm vụ trong bảy ngày tới sẽ do ông tuyên bố.

Mọi người chưa từng tham gia gameshow như vậy, có chút tò mò, lại có chút chờ mong.

Trưởng thôn dứt lời, rồi dẫn họ đi vào trong thôn, trước khi vào thôn, Hà Tư Nguyên liếc nhìn tấm biển gỗ tên thôn rách nát, phủ kín đầy mạng nhện và tro bụi, mơ hồ nhìn ra được mấy chữ "thôn Vương gia."

Trưởng thôn đưa mọi người đến một khu nhà nhỏ đã được quét dọn sạch sẽ, xung quanh là những bức tường gạch đá xanh vuông vức, trưởng thôn cảnh báo bọn họ rằng buổi tối trong thôn thường có thú dữ, trời tối đừng tùy tiện ra ngoài, có chuyện gì có thể đến phía đông của thôn tìm ông, ông để lại một thẻ nhiệm vụ rồi rời đi.

"Thời đại nào rồi còn có thú dữ nữa, lời kịch cũ quá đó." Hàn Vưu Gia liếc nhìn khu nhà, có thể xem như là sạch sẽ, tiếng than vãn mới ngưng.

Tưởng Văn là một vị "lão làng" có kinh nghiệm nhất trong đám người, cô cầm lấy thẻ nhiệm vụ đặt lên bàn, mở ra nhìn, thấy phía trên viết: Các thành viên chia thành ba nhóm hành động, đi xin gạo, rau, thịt từ các dân làng, giữa trưa ăn liên hoan với nhau và trao đổi tin tức.

Cô nói nhiệm vụ cho mọi người: "Tôi với Tinh Châu một nhóm, Hàn Vưu Gia và Hà Tư Nguyên một nhóm, những người còn lại một nhóm, bây giờ sắp đến giữa trưa, nhanh chóng hành động thôi."

Hàn Vưu Gia không hài lòng quyết định của cô: "Dựa vào cái gì mà em lại chung nhóm với anh ta, em không muốn!"

"Tôi với cô đổi đi." Hứa Tinh Châu liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt mà nói.

Hàn Vưu Gia vẫn không vui vẻ, đôi môi kiều diễm mím lại, đáp: "Dựa vào cái gì mà anh muốn đổi là đổi? Thôi, em miễn cưỡng chung nhóm với anh ta."

Mọi người đều không thèm quan tâm sự gây rối của cô, sau khi chia nhóm xong, từng người đi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ.

Trước khi đi, Tô Điềm Ảnh có ngoái lại nhìn thoáng qua Hà Tư Nguyên, ánh mắt lập loè cảm xúc không thể nói rõ.

Hà Tư Nguyên và Hàn Vưu Gia cùng đi về phía đông.

Những tòa nhà ở thôn làng nhỏ này đều rất cổ kính, dù là nhà cửa, hay đường xá, đều được làm bằng vật liệu địa phương, dùng những viên đá được lấy từ trên núi xuống, những con hẻm nhỏ quanh co như một mê cung cổ, có những lối đi nhỏ hẹp, chỉ đủ cho hai người lớn đi cạnh nhau.

Hàn Vưu Gia vừa đi vừa nói thầm: "Cái gì mà《 thần quái trinh thám 》? Còn phải đi mượn đồ để nấu cơm, hừ thật hài hước, tôi còn tưởng là《 nông trại đồng quê 》cơ......!Này, sao anh không để ý đến tôi?"

Hà Tư Nguyên dừng bước chân lại, đưa mắt nhìn xung quanh: "Hàn đại tiểu thư, nơi này có rất nhiều cameras ẩn, có vài câu không nên nói ra."

Hàn Vưu Gia nghe vậy mím môi, đôi mắt sáng đảo quanh một vòng, tất nhiên cô không muốn đắc tội tổ đạo diễn, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Vậy thì sao? Dù sao sau khi edit vẫn phải cho chúng ta xem qua một lần, nếu không hài lòng thì bảo họ cắt là ok."

Hà Tư Nguyên không để ý đến cô, xoay người rời đi, Hàn Vưu Gia không cam lòng mà đuổi theo vài bước: "Anh có ý gì? Hừ, lúc gặp nhỏ bạch liên hoa thì vui vẻ chào đón, gặp tôi thì là thái độ xa lánh.

Hà Tư Nguyên, anh cũng đừng hối hận......"

Hà Tư Nguyên cảm thấy cô giống như một con chim sẻ ríu rít, ồn ào khiến người ta đau đầu, vì thế sải bước nhanh hơn, chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Dò hỏi vài nhà dân, cuối cùng Hà Tư Nguyên cũng tìm được ngôi nhà mà tổ đạo diễn chỉ định, đối phương đồng ý cho mượn gạo, nhưng yêu cầu bọn họ phải giúp cấy mạ vào buổi chiều.

Hà Tư Nguyên đồng ý yêu cầu, dùng thẻ nhiệm vụ đổi lấy gạo, sau khi về khu nhà, những người còn lại cũng lần lượt trở về.

Hứa Tinh Châu và những người khác mang về một giỏ hạt và một giỏ rau, nhiệm vụ của họ vào buổi chiều là làm thủ công, còn nhóm của Tô Điềm Ảnh sẽ đến cánh đồng ngô để bẻ ngô.

Hàn Vưu Gia bất mãn kêu lên: "Nhiệm vụ quỷ quái gì đây! Làm sao tôi biết cấy mạ chứ!" Tổ đạo diễn đương nhiên sẽ không trông cậy vào cây giống bọn họ trồng có thể phát triển, nhưng vẫn phải quay, Hàn Vưu Gia nhìn mặt trời, kiên quyết mà từ chối.

Vì thế Hứa Tinh Châu kiến nghị: "Tôi với cô đổi cho nhau chút đi.

Cô ở lại cùng nhóm nữ kia làm đồ thủ công."

Hàn Vưu Gia nghe xong nửa câu trước thì tương đối vừa lòng, nhưng vừa nghe Tô Điềm Ảnh cũng ở lại, nửa châm chọc nửa cười khẩy: "Hứa ảnh đế thật đúng là thương hương tiếc ngọc.

Nhưng anh không cần lo lắng cho cô ta, trước khi cô ta debut còn không phải là đến từ nơi như này sao, hẳn là không thiếu kinh nghiệm làm việc nhà nông nhỉ."

Nét mặt Tô Điềm Ảnh bằng mắt thường có thể thấy được sự vặn vẹo, nhưng rất nhanh khôi phục lại, mềm yếu nói: "Cảm ơn Hứa lão sư, nhưng anh yên tâm, em không có yếu đuối như vậy."

Hàn Vưu Gia cười nhạo mà trợn trắng mắt.

Nhà bếp của khu nhà được thiết kế ngoài trời, với tấm vải che màu đen bên trên, bàn ăn ở giữa, củi khô ở góc và bếp than đặc trưng của nhà nông ở gần tường.

Các chàng trai phụ trách đốn củi nhóm lửa, các cô gái phụ trách rửa rau, dưới sự đồng tâm hiệp lực, tất cả mọi người chưa từng ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy (*) miễn cưỡng làm một bữa có thể ăn.

(*) chưa từng ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy = chưa từng thử (làm gì đó) nhưng cũng từng nghe nói qua.

Vây xung quanh bàn ăn, mọi người bắt đầu làm quen, còn trao đổi thông tin có được từ thẻ nhiệm vụ.

Hứa Tinh Châu đại diện nhóm thám tử nói: "Bốn người chúng tôi đến từ một cơ quan thám tử ở thủ đô.

Năm ngày trước, chúng tôi đã nhận được một ủy thác bí ẩn để điều tra một nhóm du khách vô tội mất tích."

Tô Điềm Ảnh giới thiệu tình huống nhóm bọn cô: "Ba người bọn tôi đều là sinh viên trường đại học Z, nhân dịp nghỉ lễ nên ra ngoài kết bạn du chơi, kết quả lạc đường ở trong núi, không biết sao lại đến thôn này."

Cô vừa mới dứt lời, Hàn Vưu Gia đã nói với vẻ kì quái: "Tiết mục nhóm này thật sự rất hài hước.

Thần quái trinh thám lại quay về đời sống ở nông thôn, người chưa từng học đại học cũng lại được quay thành sinh viên trường danh tiếng."

Sắc mặt Tô Điềm Ảnh trắng bệch, giọng run run: "Cô đừng nhắm vào tôi mãi!"

Hàn Vưu Gia nói: "Tôi nói ra họ và tên sao? Cô đừng tự nhột chứ?"

Hai người dần sặc mùi thuốc súng, khi đang cãi vã chạm phát là bùng nổ, bỗng một tiếng cười khẽ truyền đến.

Quay đầu lại, thì thấy người trẻ tuổi tuấn mỹ vẫn luôn trầm mặc kia cong môi, nụ cười chế nhạo mà ý vị sâu xa.

Hàn Vưu Gia khó hiểu nói: "Anh cười cái gì?"

Hà Tư Nguyên cười nói: "Cô nói không sai, đúng là rất hài hước.

Chỉ số thông minh thấp mà cũng được quay thành thám tử."

Trực giác Hàn Vưu Gia cho biết lời nói của anh có ẩn ý, liền chất vấn: "Anh có ý gì?"

Hà Tư Nguyên đáp: "Hàn đại tiểu thư, nếu nhớ không lầm, tác phẩm cô debut là 《 ba nữ nhân cung đấu 》 nhỉ, cô diễn nhân vật nào?"

Hàn Vưu Gia không chút suy nghĩ trả lời: "Nữ phụ số 4."

Hà Tư Nguyên ồ một tiếng thật dài, nói: "Ý tôi chính là như vậy."

Hàn Vưu Gia ngẩn người, ngay sau đó nghĩ đến nhân vật mình diễn trong phim quá ngu xuẩn, không đến ba tập đã nhận cơm hộp, không khỏi phẫn nộ mà đập bàn: "Anh khịa ai đó!"

Hà Tư Nguyên chậc một tiếng, liếc nhìn cô, lãnh đạm nói: "Đừng tức giận, đều là đóng phim mà thôi, hà tất nhập vai quá sâu làm chi."

Hàn Vưu Gia còn muốn đáp trả, Tưởng Văn hơi suy tư mà nhìn Hà Tư Nguyên, rồi nhìn cô nói: "Được rồi, mọi người đều là đồng nghiệp, hòa thuận với nhau không được sao?"

Hàn Vưu Gia dù tức giận, nhưng cũng muốn cho tiền bối ảnh hậu mặt mũi, vì thế việc này tạm thời bỏ qua.

Hà Tư Nguyên cầm lấy chiếc đũa, qua đuôi mắt còn có thể nhìn thấy cô gái này tỏ ra vẻ coi thường, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Thật ra anh cũng không muốn nói giúp Tô Điềm Ảnh, chỉ là do anh đói bụng, nếu hai cô gái này cãi vã không dứt, thì đồ ăn sẽ nguội mất.

Hai chàng trai cùng nhóm Tô Điềm Ảnh tên là Tiết Giai và Vương Dị, đều là người mới trong giới.

Người tên Tiết Giai rất dễ khiến người ta động lòng, giọng điệu nhẹ nhàng mà khuyên Hàn Vưu Gia đừng nóng giận, khi ăn cơm còn không ngừng gắp đồ ăn thức uống cho Tưởng Văn và Hứa Tinh Châu, ý lấy lòng rất rõ ràng.

Sau khi ăn trưa xong, mọi người bắt đầu lần lượt về phòng nghỉ ngơi.

Khu nhà chỉ có 3 phòng, phòng lớn nhất dành cho ba cô gái, còn bốn chàng trai còn lại thì hai người một phòng.

Hàn Vưu Gia cực kỳ khinh thường ở chung phòng với Tô Điềm Ảnh, nhưng liếc nhìn không gian chật hẹp của khu nhà, cùng với Tưởng Văn lộ ra sự bất mãn với mình, cô chỉ có thể nén giận mà nuốt cảm xúc vào trong.

Hà Tư Nguyên chung phòng với Hứa Tinh Châu.

Cũng may bên trong có hai giường, hai người không cần chen chúc nằm cùng nhau.

Hà Tư Nguyên lấy ra vài món đơn giản trong vali, rồi nằm lên trên giường nghỉ trưa.

Chiếc giường này được làm từ những phiến đá cứng và lạnh, Hà Tư Nguyên chưa bao giờ ngủ như thế này, lăn qua lộn lại một lúc vẫn không chợp mắt được.

Anh trở mình, nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ sườn mặt Hứa Tinh Châu.

Y an tĩnh mà nằm thẳng, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở.

Gương mặt trắng nõn, sống mũi thẳng đẹp như núi xa, lông mi đen dài rậm rạp nhẹ nhàng khép lại, vẻ mặt lạnh lùng trầm mặc.

Không biết vì sao, Hà Tư Nguyên bỗng nhiên nhớ tới gương mặt Mục Dĩ Thâm, hắn cũng đẹp tựa như thiên nhiên điêu khắc.

Lúc này, Hứa Tinh Châu từ từ mở bừng mắt, nhìn chằm chằm xà gỗ phía trên, mở miệng hỏi: "Cậu không ngủ được à?"

Hà Tư Nguyên trở mình, sờ sờ cái mũi nói: "Không ngủ được."

Hứa Tinh Châu trầm mặc một lát, đáp: "Mau nghỉ ngơi đi.

Lát tỉnh dậy còn phải đi cấy mạ nữa."

Hà Tư Nguyên: "......!Ừm."

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Dĩ Thâm:......!Bỗng nhiên có cảm giác chẳng lành.

Tác giả: Anh thấy rùi đó! Hứa Tinh Châu còn thảm hại hơn nhiều, Hà thiếu nhìn mặt y mà trong lòng lại nhớ đến người đàn ông khác.

Thương thay ngôi sao nhỏ (Tiểu Tinh) một giây.......