Đã vào kỳ nghỉ đông, dĩ nhiên Diệp Từ và Bạch Mạch không thể lấy cớ đi học để tiếp tục ở lại phòng thuê bên ngoài, thế là cả hai dưới sự hối thúc của ông bà Diệp, cùng dọn dẹp đồ đạc khăn gói về nhà. Trước đấy một tháng, Diệp Từ đã sử dụng hệ thống chuyển đổi tiền tệ, đổi 50 vạn tiền thật gửi về cho ba mẹ, tuy với số tiền này e là không đủ để mua nhà mới nhưng nếu chỉ để sửa chữa thì quả thực khá dư dả.

Thật may nhà Diệp Từ vẫn còn phòng trống, nên lúc cô bảo về nhà, Bạch Mạch cũng theo cùng, hai người cơm nước xong xuôi liền cùng vào trò chơi.

Các hội viên của Thiên Thiên Hướng Thượng thấy Diệp Từ xuất hiện ai nấy cũng vui vẻ lên tiếng chào. Bọn họ gần đây lúc nào cũng trong trạng thái bận rộn đủ thứ chuyện, nào là rèn luyện kinh nghiệm đánh phó bản, rồi còn phải luyện kỹ thuật trên lôi đài nữa, thậm chí có không ít người chuyên luyện kỹ năng sống cũng tham gia trong đó.

Hôm nay lúc Diệp Từ vừa vào game đến nơi đóng quân của công hội lại tình cờ nhìn thấy trên lôi đài có người đang tỉ thí, Bánh Đậu tay cầm một thứ hết sức kỳ lạ quơ qua quơ lại, đấu với cậu ta là một hiệp sĩ, anh chàng kia ở trên lôi đài liên tục di chuyển qua qua lại lại. Từ khi Diệp Từ đứng lại nhìn đến giờ cũng được một lúc rồi, vậy mà Bánh Đậu vẫn chưa thua, thậm chí hiệp sĩ kia còn không chiếm được tiện nghi gì.

Thật ra Diệp Từ cảm thấy hứng thú với thứ trên tay Bánh Đậu hơn, chẳng qua thứ ấy xoay nhanh quá, cô vẫn chưa thể nhìn được rõ ràng hình dạng của nó. Lại thêm một lát nữa, hiệp sĩ kia đứng lại, gào to: Bánh Đậu, cậu là đồ đểu, không cho bọn mình sử dụng kỹ năng, còn cậu thì cầm vũ khí hành hạ bọn mình.

Bánh Đậu cười ha hả đáp: Thì sao? Mình đang làm nghiên cứu thí nghiệm phục vụ công hội mà. Lúc cậu ta nói xong ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Diệp Từ đứng cạnh lôi đài liền cười nói tiếp: Hội trưởng, cậu có muốn lên thử vài chiêu với mình không? Nếu cậu thắng mình tặng cậu hai món đồ chơi này.

Diệp Từ bật cười, nhảy lên lôi đài: Mình không được dùng vũ khí?

Đúng.

Không được dùng cả kỹ năng?

Đúng, chỉ được đánh tay không thôi. Bánh Đậu cười nói, vẻ mặt thật khiến người ta không kiềm được mà nhào đến đập cho mấy cái.

Diệp Từ gật đầu: Không thành vấn đề.

Chuẩn bị xong chưa? Ước mơ cao 1m7 đứng ở trên một cái bục cao cao, tay cầm một lá cờ nhỏ, hô to: Bắt đầu.

Có lẽ Bánh Đậu do đã đánh khá nhiều trận nên ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm, vừa nghe thấy Ước mơ cao 1m7 hô bắt đầu, thứ đồ chơi trên tay hắn liền chuyển động bay phần phật về phía Diệp Từ. Diệp Từ phản ứng nhanh nhạy lách người tránh sang một bên, cô nhìn thoáng qua được ở trên đầu vật ấy có một thứ như cái móc câu, nhưng cụ thể thế nào vẫn chưa nhìn rõ được.

Lại tránh thêm vài lần nữa, Bánh Đậu thấy Diệp Từ vẫn chưa có ý ra tay, cười cười nói: Hội trưởng à, cậu nói quả thật không sai, thợ săn bị giam ở bán kính 8m là không làm ăn được gì, giờ cậu nhìn cậu đi, không có vũ khí thì đến cả mình cũng không làm gì được.

Diệp Từ bị anh chàng trêu, lòng quyết định cho cậu ta một bài học: Bánh Đậu, cậu có từng nghe qua câu kiêu binh tất bại chưa?

Dĩ nhiên đã từng. Bánh Đậu gật đầu đáp, kế đó còn định trêu chọc tiếp nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Diệp Từ huýt sáo một tiếng, một con báo nhỏ đen như mực từ đâu vọt đến, gầm gừ nhào về phía hắn.

Bánh Đậu là người điển hình cho dạng trước mặt người quen thì ra vẻ ta đây giỏi lắm nhưng đụng phải cái gọi là PK thực sự liền run rẩy tay chân, hắn nhìn thấy con báo vừa chạy về phía mình vừa gào lên dữ tợn, sợ đến mức la ầm lên, xoay người bỏ chạy. Có điều lúc này trận đấu vẫn chưa chấp dứt nên anh chàng không thể rời khỏi lôi đài, cứ như thế bị lão Tam đè ngã xuống đất, vừa dẫm vừa cạp cho một trận.

Mình chịu thua, mình chịu thua. Bánh Đậu đại khái là không chịu đựng nổi chuyện 'được' lão Tam đối xử một cách thân thiết ở cự ly gần, miệng liên tục gào to đầu hàng. Thấy hắn nhận thua, Diệp Từ cũng không làm khó nữa, gọi lão Tam trở về.

Hội trưởng thật bỉ ổi. Bánh Đậu lồm cồm bò dậy, đầu tóc quần áo đều rối bù một cách thảm hại, các hội viên đứng bên ngoài nhìn thấy anh chàng như vậy không khỏi ôm bụng cười to, anh chàng vừa vuốt lại tóc, chỉnh lại quần áo, vừa bước xuống lôi đài: Đã bảo là đánh tay không mà, hội trưởng bắt nạt người chơi chân yếu tay mềm.

Lão tam cũng có phải đao kiếm gì đâu? Diệp Từ nheo mắt nói.

Bánh Đậu chật vật một lúc cuối cùng cũng trèo xuống được khỏi lôi đài, hắn thấy lão Tam đang vươn vai ngoe nguẩy đuôi bên chân Diệp Từ lại rùng mình thêm mấy cái. Thú thật là từ trước đến nay hắn thăng cấp toàn bộ đều nhờ vào luyện kỹ năng sống, chưa từng tiếp xúc với những sinh vật như thế này, cộng thêm chế độ mô phỏng Vận Mệnh vô cùng chân thật, lúc nãy hắn thật sự có cảm giác chỉ chút nữa thôi sẽ bị lão Tam làm thịt.

Của cậu. Vì không dám đến gần Diệp Từ nên Bánh Đậu chỉ có thể đứng ở xa ném cái thứ cậu chơi đùa nãy giờ về phía Diệp Từ: Mình mới làm xong.

Diệp Từ đưa tay bắt lấy, lúc này nhìn kỹ lại mới nhận ra đây là thứ tựa như móng vuốt, thứ đồ này dùng để trèo tường thì tuyệt cú mèo. Có điều cấp bậc nghề của Bánh Đậu còn thấp nên độ bền của nó hơi đáng lo ngại.

Bánh Đậu dĩ nhiên cũng hiểu điểm này, hắn nói với Diệp Từ: Lần trước công hội đánh Phế Tích Rét Lạnh nhặt được bản thiết kế này, mọi người đưa cho mình học, nhưng hiện giờ công trình học của mình chỉ mới bậc sơ cấp, sản phẩm làm ra vẫn còn hạn chế, vậy nên mình vẫn chưa dám đưa ai dùng thử nghiệm, nếu chẳng may đang leo núi lại hỏng rồi ngã thì làm sao đây? Do đó, gửi hội trưởng ngài đây thử nghiệm một chút mới là quốc sách. Anh chàng một hơi nói hết cả câu, ý như Diệp Từ khác người, có bị gì cũng chắc chắn không chết.

Diệp Từ nghe xong ngẩng đầu nhìn mấy người nhiều chuyện đứng cạnh lôi đài vẫn chưa chịu đi, vẻ mặt ai cũng chắc nịch như kiểu Bánh Đậu vừa nói những lời hiển nhiên là đúng, không ai có ý kiến gì cả, Diệp Từ đen mặt nói: Đừng bảo các cậu cũng cho là mình ngã không chết nhé?

Vừa hỏi xong, bản thân Diệp Từ cũng tự cảm thấy mình quá ngốc, vì ngốc nên mới đi hỏi một câu thiếu muối như vậy, đáp án hiển nhiên là mọi người tiếp tục đồng lòng gật đầu một cái, điều này làm mặt cô đã đen nay còn sậm thêm nữa, không còn gì để nói.

Thật hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi, các hội viên sau khi hóng chuyện xong đều tản đi làm việc của mình, Diệp Từ cũng về thành Hồng Hồ bắt đầu làm nhiệm vụ hàng ngày, lúc chờ nhận nhiệm vụ bất ngờ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bên cạnh quan quản lý hành chính xuất hiện thêm một NPC bình thường khá ít thấy, ngài thị trưởng của thành Hồng Hồ.

Hắn bê thân hình nặng trịch của mình bước từng bước nặng nhọc, cầm chiếc khăn lụa trên tay không ngừng thấm mồ hôi trên trán, thấy Diệp Từ liền tăng tốc, thân hình to tướng của hắn di chuyển nhanh trông cứ như có một quả bóng cao su đang lăn về phía Diệp Từ vậy.

Ái chà chà, Công Tử U, ngài đã trở về rồi sao, ôi ta xem xem nào, chúng ta đã lâu không gặp ta thật sự nhắc đến ngươi suốt.

Vị thị trưởng mở lời bằng giọng nịnh hót, Diệp Từ thờ ơ đáp: Có chuyện gì? Cô nói xong cũng không đợi hắn nói mà đi thẳng sang chỗ quan quản lý hành chính nhận nhiệm vụ, vị thị trưởng kia từ lúc bắt chuyện liền đi sát theo sau Diệp Từ nói dong nói dài, chủ yếu toàn lời nịnh bợ, cuối cùng khiến Diệp Từ bực bội nói: Rốt cuộc lão có chuyện gì? Nếu không có gì thì đừng làm phiền ta.

Có có có. Thị trưởng đáp liên tục, tay vẫn không ngừng lau mồ hôi, Thành chủ đại nhân tìm ngài.

Thành chủ thành Hồng Hồ - Sake Gaer là nhân vật còn thần bí hơn cả Fante Lopher. Từ khi Diệp Từ gia nhập thành Hồng Hồ đến nay chỉ được thấy người nọ qua một bức họa treo trên tường đại sảnh tòa thị chính, chứ người thật thì chưa từng gặp bao giờ. Nghe đâu hắn luôn ở trong tòa thành cao cao phía xa kia, không thích gặp người lạ, đương nhiên cũng có tin đồn hắn đã chết cho nên đến nay chưa ai được gặp cả. Nếu cần lập một bảng xếp hạng mười vị NPC bí ẩn nhất trong game Vận Mệnh, vậy thì cái tên Sake Gaer tuyệt đối đủ tư cách lọt vào.

Cũng vì nguyên nhân này mà khi nghe thấy thị trưởng thành Hồng Hồ bảo Sake Gaer muốn gặp mình, Diệp Từ lặng người một lúc lâu, kế đó mới bước theo ông lão béo ú kia đi về phía tòa thành vừa cao vừa bí ẩn ở phía đông thành Hồng Hồ ấy.

Trên đường đi, Diệp Từ chạm mặt khá nhiều NPC người hầu, cô lặng lẽ quan sát cấp bậc của họ, bọn họ đều cấp bậc tương đương với quái tinh anh cấp 100, những vệ binh xung quanh nơi này cấp bậc lại càng cao hơn, không có ai dưới cấp 120 cả.

Trong thư viện của tòa thành kia, Diệp Từ nhìn thấy Sake Gaer đang ngồi đọc sách bên bàn, hắn không có cao to như Fante Lopher, ngược lại còn có chút gầy yếu. Hắn nghe thấy thị trưởng nhỏ giọng thông báo mới ngẩng đầu nhìn Diệp Từ nói với giọng điệu ôn hòa: Thì ra Công Tử U là cô.

Chào thành chủ đại nhân, hôm nay được gặp mặt ngài quả là vinh dự và may mắn của ta. Diệp Từ kính cẩn hành lễ, dù sao sau này người kia rất có thể là sếp của mình.

Ta nhận được thư của Fante Lopher, trong thư hắn bày tỏ rất kính trọng và cảm tạ người, điều này thật sự làm ta vô cùng vui mừng. Ta và Fante Lopher là huynh đệ từ rất lâu rồi, ngày xưa lúc hắn bị bọn lâu la của Naga đe dọa ta cũng cùng dân chúng thành Hồng Hồ đến giúp đỡ hắn, nói đến đây, Sake Gaer đứng dậy khẽ gật đầu với Diệp Từ: Vì hành động cao đẹp này của ngươi, ta quyết định cần phải ban thưởng.

Tuy sự kiện ở thành Lục Châu đến nay đã hơn một tháng, lúc này mới thưởng có vẻ hơi bị muộn nhưng Diệp Từ vẫn rất vui mừng, chưa từng nghe câu dù ít hay nhiều, có còn hơn không à.

Một gói quà được đưa đến trước mặt Diệp Từ, cô cầm lên mở ra xem, hóa ra là quà tặng danh vọng, danh vọng của cô ở thành Hồng Hồ tăng mạnh đến bậc Kính Trọng. Tuy cấp bậc này còn kém xa bậc Tôn Tính của thành Lục Châu nhưng vẫn dư sức làm Diệp Từ vui đến nỗi cười không khép miệng.

Phần thưởng đã trao xong, hiển nhiên Sake Gaer không còn hứng thú trò chuyện với Diệp Từ nữa, liền lệnh thị trưởng tiễn Diệp Từ rời khỏi tòa thành. Về đến đại sảnh của tòa thị chính, Diệp Từ lập tức đưa ra yêu cầu mua nhà đất với thị trưởng.

Trong vận mệnh, người chơi muốn mua đất ở trong thành phố thì nhất định phải có danh vọng đạt từ bậc kính trọng trở lên. Bởi vì yêu cầu hà khắc này mà đến giờ trên bốn đại lục vẫn chưa có người chơi nào mua được đất thổ cư trong thành.

Ngài muốn mua bao nhiêu mảnh? Thị trưởng thành Hồng Hồ có vẻ là một bậc thầy nịnh nọt, đấy là điểm Diệp Từ không thích nhất ở lão, nhưng về mặt giải quyết công việc hắn lại làm rất lưu loát, thế nên Diệp Từ chỉ có thể tự an ủi rằng con người chẳng có ai hoàn mỹ cả.

Nhìn tấm bảng đồ thành Hồng Hồ thật lớn mà lão thị trưởng vừa lấy ra, ánh mắt Diệp Từ nhìn thẳng về phía tây của thành. Phía tây thành Hồng Hồ là một khu vực khá ít dân cư và NPC, mỗi ngày chỉ có binh lính tuần tra qua lại, căn bản không có người lui đến.

Ngài đừng chọn phía Tây, nơi đó không tốt đâu, ngài xem xem này, phía đông rất tốt, cửa hàng cũng nhiều, chọn nơi này nhất định không sai đâu.