Hy vọng hão huyền của Bạch thị, Phó Minh Hoa thấy nhưng cũng không vạch trần.

Nàng cùng mấy tiểu cô nương của Trang Giản công phủ trở ra cửa, lúc đầu tiểu cô nương còn cười với nàng bỗng nhiên ánh mắt lạnh lẽo, cánh tay cầm khăn che mặt thả xuống, trên mặt một chút ý cười cũng không thấy.

Mấy tiểu cô nương xoay người rời đi, Phó Minh Hà có chút hả hê nhìn qua Phó Minh Hoa, hiển nhiên là cười nhạo nàng mất mặt.

Phó Minh Hoa cũng không để ý, phong cảnh Bạch Mã tự rất đẹp, bên tai có thể nghe thấy tiếng tụng kinh niệm Phật, chóp mũi cũng ngửi được mùi đàn hương như có như không.

Nàng biết phía sau ngôi chùa này có tòa tháp cao, Phó Minh Hoa đi dọc theo phía bên phải ngôi chùa, tứ cô nương Phó Minh Thu cũng muốn đi theo, Phó Minh Hà kéo nàng ta lại, lông mày thanh tú như muốn dựng đứng lên:

"Đi đâu đó? Nơi này cũng không phải là viện của muội trong Phó phủ." Nàng ta hạ giọng cảnh cáo: "Bất cứ lúc nào tổ mẫu cũng có thể đi ra, nếu tìm không được muội, sợ rằng sẽ không vui, muội cũng đừng trách ta không nhắc nhở, ngốc nghếch chỉ biết đi theo bắt chước người khác, phải biết," Nói đến đây, Phó Minh Hà hơi lên giọng lên một chút,"Muội cũng không có mẫu thân xuất thân Tạ gia Giang Châu. "

Phó Minh Hà nói lời này rõ ràng là muốn Phó Minh Hoa nghe, Phó Minh Hoa dừng một chút, quay đầu nhìn Phó Minh Hà cười: "Ngươi cũng không có."

Một câu làm Phó Minh Hà nghẹn mặt đỏ tới mang tai, nói không nên lời.

"Phụt." Bích Lam khôn nhịn được cười: "Nhị cô nương biết rõ mỗi lần đều nói không lại người, mà cứ mở miệng nói hoài, cái này gọi là gì nhỉ?"

Tự rước lấy nhục!

Trong lòng mấy nha hoàn đều hiểu rõ, chỉ là không nói ra thôi.

Phó Minh Hoa cúi thấp đầu, một tay vịn lên lan can bên ngoài chùa, một tay cầm khăn che ý cười bên khóe miệng: "Chỉ sợ lát nữa nàng ta muốn khóc nhè."

Lời này nàng nói không đầu không đuôi, hiển nhiên mấy người Bích Vân không hiểu, ngược lại Giang ma ma lại như có điều suy nghĩ.

"Ngũ cô nương thật cũng không có lương tâm."

Khi nãy Phó Minh Hà cô lập Phó Minh Hoa, Phó Minh Sa cũng nghe theo lời Phó Minh Hà, ở lại bên ngoài Phật đường.

Bích Lam nhớ tới điều này lại có chút buồn bực không vui.

Hôm nay, váy áo Phó Minh Sa mặc trên người cũng là vải mượn của Phó Minh Hoa, ngay trước mặt các cô nương Phó gia, nàng ta lại không đứng về phía Phó Minh Hoa, thật sự khiến người ta chạnh lòng.

Phó Minh Hoa chỉ cười, cũng không lên tiếng.

Nàng đứng trên hành lang ngôi chùa ngắm phong cảnh, nhưng lại có người đang nhìn nàng từ trên ngọn tháp cách đó không xa.

Việc trọng đại như Tết Trung Nguyên này, Gia An Đế sẽ mang theo phi tử đến đây, Yến Truy cũng đến.

Bên trong chùa có rất nhiều người, hắn đi cùng với Diêu Thích, lại ngại chùa không thanh tĩnh, bởi vậy nên mới đến trong tháp nói chuyện.

Leo lên lầu hai, Yến Truy đứng yên ở cửa thông gió hình vòm. Tính cách hắn xưa giờ vẫn vậy, thích nắm giữ mọi chuyện trong tay mình.

Từ vị trí của hắn nhìn ra ngoài, hắn có thể nhìn thấy quang cảnh dưới tháp, thậm chí chính điện ở hơi xa một chút cũng có thể thấy rõ ràng.

"Hoàng thượng thích Tứ hoàng tử, kế sách hiện giờ, chi bằng điện hạ mưu một con đường khác đến Khê Kính..." thân hình Diêu Thích cao lớn, mặc trường bào tay áo hẹp màu xanh, đội khăn vấn đầu màu đen, bên hông buộc thắt lưng màu đen, lộ ra thân hình cao lớn như ngọc của ông ta.

Ông ta không mang hình tượng vũ phu, mà trông rất hào hoa phong nhã, toàn thân toát ra phong độ của người tri thức.

Mặc dù được Thôi gia Thanh Hà nhờ vả, tiến cung dạy bảo Tam hoàng tử, nhưng Diêu Thích cũng không nhận chức quan, hiện tại chỉ là môn khách của Tam hoàng tử.

Yến Truy nghe ông ta phân tích, khóe mắt liếc qua thì nhìn thấy hình như là Đại cô nương Phó phủ.

Hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên liền nhìn thấy cảnh Phó Minh Hoa đang vịn lan can, cúi đầu cầm khăn che miệng mỉm cười.

Giống như là một bức họa, điều này thực sự kỳ lạ, trước kia sao lại cảm thấy Phó Đại cô nương chỉ là cung kính mềm mại, tư sắc chỉ tạm được thôi nhỉ?

Lông mày Yến Truy khẽ nhíu lại, Diêu Thích nhanh chóng nhận ra khoảnh khắc hắn ngẩn ngơ.

Theo ánh mắt của hắn nhìn sang, thì nhìn thấy một đám thiếu nữ đang chơi đùa ở bên ngoài chùa, xem ra là tiểu cô nương nhà ai đó.

"Điện hạ quen biết sao?"

Diêu Thích hỏi một tiếng, Yến Truy lắc đầu thu hồi ánh mắt lại. Ánh mắt Diêu Thích lóe lên, hơi cong môi một cái nhưng không nói lời nào.

Hai người nói vài câu thì đi xuống tháp, ánh mắt Yến Truy lại nhìn thoáng qua vị trí Phó Minh Hoa, nhưng đã không thấy người.

Hắn nhanh chóng xoay đầu, vẻ mặt lãnh đạm mang theo Diêu Thích vội vàng rời đi.

Phó Minh Hoa không biết bị người ta quan sát một hồi, nha hoàn bên cạnh Bạch thị liền tới gọi nàng.

Như Phó Minh Hoa nói, vành mắt Phó Minh Hà đỏ bừng, dáng vẻ giống như oan ức nhưng lại không thể nói ra.

Bích Thanh có chút kính nể nhìn Phó Minh Hoa, lại thấy Bạch thị cố nén cơn giận: "Sắc trời còn sớm, các con có thể đi dạo quanh chùa, sương phòng cũng đã chuẩn bị xong, buổi trưa có thể nghỉ ngơi."

Bà ta còn có chuyện phải làm, tạm thời không để ý tới mấy đứa tiểu bối này.

Phó Minh Hoa đáp một tiếng, lúc từ trong điện đi ra, Phó Minh Hà trong điện cũng đi ra theo, hiển nhiên là vừa nãy ở chỗ Bạch thị bị quát mắng. Phó Minh Hoa cũng không vạch trần, phía sau ngôi chùa này có một hồ sen rất lớn, ánh lên tháp cao ở phía sau, trên hồ có đình, có thể đi vào trong đó ngồi.

Những người có cùng ý nghĩ với nàng cũng không ít, trong đình đã ngồi rất nhiều người, không chỉ có Đan Dương Quận chúa, mà còn có cả mấy tiểu cô nương vô cùng kiêu ngạo, khó mà thân thiết của Trang Giản công phủ cũng đều ngồi ở trong đình.

Nhìn thấy mấy người Phó Minh Hoa, Đan Dương Quận chúa đứng lên vẫy tay với nàng: "Nguyên Nương, mau đến đây."

Giọng nói nàng ấy trong trẻo, làn váy nhẹ nhàng theo gió bay lên, Phó Minh Hoa híp híp mắt, nhìn thấy ở phía bên kia cũng có người đi tới bên này.

Trong đình cũng không lớn, nàng không muốn chen lấn với mọi người, đang muốn từ chối, người phía bên kia càng lúc càng đi tới gần, là Vân Dương công chúa Yến Vĩ.

Vân Dương công chúa dẫn theo một đám cung nhân nội thị, nhìn các cô nương Phó gia một cái rồi xoay đầu đi qua chỗ khác.

Phó Minh Hoa nhớ đến lần trước gặp Tam công chúa ở Mẫu Đơn đình, có lẽ Yến Vĩ đã quên, nhưng Phó Minh Hoa vẫn còn nhớ rõ.

Nàng híp híp mắt, mấy người trong đình thấy Vân Dương công chúa liền vội vàng ra chào.

Mấy tiểu cô nương Trang Giản công phủ lúc này cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa, mà ai cũng dịu dàng ngoan ngoãn nịnh nọt.

Vân Dương công chúa không muốn vào đình, liền có tiểu cô nương xung phong nhận việc: "Phía trước cách đây không xa, có một khu rừng trúc, thanh nhã sạch sẽ, có ghế đá, có chỗ cho người ngồi, nếu công chúa muốn đi thì thần nữ có thể dẫn dường."

Bên ngoài trời cực kỳ nóng, Yến Vĩ khẽ gật đầu, Phó Minh Hà biết thân phận của Vân Dương công chúa nên cũng muốn đi theo.

Mấy tiểu cô nương Phó gia cũng có ý nghĩ giống Phó Minh Hà, không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này để được thân cận với quý nhân.

Đi một đoạn đường, quả nhiên liền nhìn thấy một rừng trúc vô cùng yên tĩnh.

Vừa vào khu rừng, ánh mặt trời trên đỉnh đầu đã bị rừng trúc ngăn hơn phân nửa, cho nên nhẹ nhàng mát mẻ hơn nhiều.

Nhưng không khéo chính là còn chưa đến gần, đã nghe thấy trong rừng trúc có tiếng thiếu niên cười nói truyền đến, vị trí mà tiểu cô nương kia nhắc tới dường như đã bị một nhóm lang quân chiếm lấy.