Nếu là trong quá khứ, e là anh sẽ giống với suy nghĩ của bà ngoại, rằng là dù mẹ anh có ngoại tình thì

bố cũng không thể đối xử với bà ấy như vậy được.

Nhưng giờ thì khác, khi Phạm Khôn chính mắt thấy Lý Hiểu Lan và Trương Quốc Đống ở bên nhau, thật sự là không một người đàn ông nào có thể nhịn nổi sự phẫn nộ đó.

Cũng may anh chỉ yêu thầm Lý Hiểu Lan, hai người không có liên hệ hay thật sự có tình cảm gì với nhau, cho nên Phạm Khôn mới chỉ ném giấy chứng nhận kết

hôn vào mặt Lý Hiểu Lan trong cơn nóng giận.

Nếu như hai người thật sự đã từng yêu nhau thì e là anh sẽ càng khó chấp nhận được nỗi đau đớn đó hơn. Nếu thật sự rơi vào tình huống đó, Phạm Khôn

cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Phạm Hồng Sinh dường như cũng không nghe bất kì lời quở trách nào của mẹ vợ cũ, ông ta chỉ luôn nhìn

Phạm Khôn với ánh mắt khẩn cầu.

Với Phạm Hồng Sinh, Phạm Khôn là đứa con trai ruột thịt duy nhất của mình. Nếu như mất đi anh,

Phạm Hồng Sinh sẽ mất di tất cả.

Cuối cùng, bà ngoại nói với Phạm Hồng Sinh: “Bây giờ anh đã thành ra thế này rồi, tôi cũng chẳng muốn nói nhiều nữa. Chuyện giữa anh và Mỹ Châu coi như đã qua, nhưng Tiểu Khôn vẫn là đứa con ruột thịt của anh. Lúc nhà của chúng tôi bị dỡ bỏ, anh lại bảo người vợ bây giờ của mình đến lấy tiền, ép hai bà cháu chúng tôi không còn nơi để về. Sao anh có thể tiếc

chút tiền nhỏ đó với con mình chứ?”

Phạm Hồng Sinh nghe vậy thì lại kêu lên “ưm ưm” hai tiếng.

Năm xưa, khi nghe tin đường Nhất Chi sẽ bị phá bỏ và di dời, Phạm Hồng Sinh dù không muốn gặp lại mẹ vợ cũ một chút nào. Nhưng nghĩ đến việc con trai mình đang ở cùng bà ấy nên ông ta liền bảo Chu Á Bình mang một trăm ngàn qua để đổi nhà cho hai bà cháu, hơn nữa còn bù thêm một trăm ngàn để họ có thể đổi sang một căn hộ lớn hơn. Mục đích chính là để sau này khi Phạm Khôn kết hôn thì vừa có phòng

riêng vừa ở chung với bà ngoại được.

Phạm Hồng Sinh có nằm mơ cũng không ngờ rằng Chu Á Bình đúng là đã mang tiền đến, nhưng bà ta không những không giúp hai bà cháu đổi sang một căn nhà to hơn mà còn ăn chặn tiền đền bù của căn nhà cũ. Sau đó, bà ta còn định không đưa một xu nào

cho hai bà cháu, nhưng vì có hàng xóm ra mặt nên bà ta mới chịu đưa cho bà ngoại của Phạm Khôn một nửa.

Bây giờ Phạm Hồng Sinh mới hiểu được vì sao

Phạm Khôn lại hận mình đến như vậy.

Ông ta muốn giải thích nhưng lại chẳng có cơ hội,

vì ông ta bây giờ đã không thể nói được.

Bà ngoại lại nói: “Thôi, anh cũng đừng kích động quá, nghỉ ngơi đi cho mau khỏe, tôi cũng đi đây. Tiểu Khôn đã đăng ký kết hôn rồi, nếu anh vẫn còn là một người bố thì sắp xếp thời gian mà tham dự hôn lễ của thằng bé đi!”

Phạm Hồng Sinh nghe tin Phạm Khôn sắp kết hôn thì cố gắng chống đỡ thân thể để ngồi dậy, lại “ưm ưm” vài tiếng, chỉ muốn nhào vào trong ngực của

Phạm Khôn.

Ông ta muốn nói cho Phạm Khôn biết mình có rất nhiều tiền. Nếu Phạm Khôn muốn kết hôn thì ông ta đều có thể chuẩn bị hết cho Phạm Khôn, từ biệt thự đến ô tô.

Nhưng Phạm Khôn lại chẳng buồn liếc ông ta lấy một cái. Thấy bà ngoại nói xong, anh lập tức đẩy xe

lăn rời khỏi phòng bệnh.

Phạm Hồng Sinh nằm trên giường, trong lòng

tuyệt vọng không thôi. Ông ta liều mạng vươn người,

ấn chuông gọi y tá đến. Sau khi y tá chạy tới, ông ta lại kêu lên, ý bảo cô y tá mau gọi Phạm Khôn quay lại, nhưng cô ta không hiểu, chỉ có thể ngơ ngác nhìn ông

ta.

Sau khi Phạm Khôn về đến phòng bệnh của bà ngoại, sau khi ôm bà ngoại đặt lên giường, anh do dự một hồi rồi mới hỏi: “Bà ngoại, mẹ cháu năm xưa thật

sự đã…”

Phạm Khôn thật sự không thể nói tiếp được cho

hết câu.

Bà ngoại thở dài: “Cháu à, chuyện đó là chuyện của bố mẹ cháu. Dù bọn họ có phạm sai lầm thế nào thì vẫn là bố mẹ của cháu, huống chi mẹ cháu đã mất, bố cháu thì lại thành ra như thế kia. Khi nào rảnh thì cháu qua đó chăm sóc cho bố một chút. Chúng ta không thèm gì tiền của người ta, nhưng dù sao thì cũng là máu mủ tình thâm”.

Lời của của bà ngoại đã chứng minh phán đoán của Phạm Khôn là đúng. Xem ra ngày xưa mẹ anh thật sự cũng đã có lỗi với Phạm Hồng Sinh.

“Bà ngoại”, Phạm Khôn do dự một hồi rồi mở

miệng hỏi: “Phạm Hồng Sinh là bố đẻ của cháu sao?“

Bà ngoại ngẩn người rồi thốt lên: “Đương nhiên rồi,

sao cháu lại hỏi câu này chứ?”

“Tại cháu nghe thấy lời bà nói…”

Bà ngoại liền thở dài: “Ngày xưa, khi bố cháu mới từ nông thôn lên thành phố thì bố mẹ cháu đã lấy nhau, tình cảm rất tốt. Cháu không phải con trai của bố cháu thì là của ai được chứ? Nhưng vào ba mươi năm trước, khi mẹ cháu bị bố cháu lạnh nhạt thì lại có một người thanh niên xuất hiện trong cuộc sống của

mẹ cháu…”

Hóa ra là vậy!

“Bà ngoại, người đó là ai, giờ ở đâu, sao cháu chưa bao giờ biết đến người đó?”

Bà ngoại lắc đầu: “Bà cũng chưa từng gặp bao giờ. Nếu bà mà gặp thì đã ngăn bọn họ lại từ lâu rồi,

nhưng mà…” “Sao cơ ạ?”

“Bà nghe thấy mẹ cháu gọi điện thoại với người đó, hình như tên là Hoàng Hán Bân thì phải. Mà mẹ cháu cũng từng nói hai người bọn họ quen nhau chưa được lâu. Nhưng không hiểu vì sao mà bố cháu lại phát hiện ra được. Sau đó, có lẽ là mẹ cháu nhận ra rằng bố cháu đã cố tình gài bẫy để cho người họ

Hoàng kia tới, thế nên mẹ cháu mới…”

Phạm Khôn cuối cùng cũng hiểu được nguồn cơn

mọi chuyện. Bất kể có phải bố anh đã sắp xếp cho

Hoàng Hán Bân xuất hiện hay không, thì chuyện mẹ anh phạm sai lầm cũng là thật. Mà nhân vật chính khiến cho gia đình nhà anh ly tán chính là cái người

tên Hoàng Hán Bân đó. Phạm Khôn thề phải tìm ra ông ta bằng được.

Lúc này, y tá vội vã chạy tới, hốt hoảng nói với Phạm Khôn: “Anh Phạm, bố anh đang làm ầm lên trong phòng bệnh, thậm chí còn đạp đổ cả cây truyền nước và máy dưỡng khí. Tôi không biết ông ấy định

làm gì, anh có thể qua đó xem tình hình được không?”

Phạm Khôn còn đang do dự thì bà ngoại đã bảo

anh mau đi qua đó xem sao.

Không thấy Phạm Khôn nói gì, bà ngoại còn định ngồi dậy.

“Bà ngoại, bà đừng di chuyển, cháu qua đó là

được mà”. Phạm Khôn đành bất đắc dĩ đứng dậy.

Nhưng anh vừa mới ra khỏi phòng bệnh thì chuông điện thoại đã reo lên, là Lý Lệ Mẫn gọi đến. Sau khi bấm nghe, tiếng khóc của Lý Lệ Mẫn từ đầu dây bên kia truyền đến: “Phạm Khôn, cậu mau đến đây đi, Vương Vĩ bị đánh, bọn họ còn muốn giết anh

ấy nữa. Huhu…

Phạm Khôn sửng sốt: “Đừng khóc, cậu đừng

khóc. Cậu nói rõ ràng cho tôi biết xem có chuyện gì

đã xảy ra?”

“Cậu bảo Vương Vĩ đến chỗ kia lấy tiền đúng không? Cái người họ Sở đó gọi một đám lưu manh đến, Vương Vĩ vừa tiến vào đã bị bọn họ nhốt lại đánh,

tôi…”

Lý Lệ Mẫn còn chưa nói xong, điện thoại của cô hình như còn bị cướp lấy. Phạm Khôn nghe thấy một giọng đàn ông truyền đến: “Mày là Phạm Khôn đúng không?”

“Mày là ai?”

“Đến đây thì biết ngay thôi. Bạn của mày sắp chết rồi đấy, mà con vợ của nó cũng ngon đấy nhỉ, ha ha hã..“

“Mẹ kiếp nhà chúng mày!“ Phạm Khôn gầm lên: “Chúng mày nghe kỹ cho tao, tao lập tức đến đó ngay. Mày mà dám động vào bạn tao và vợ của cậu ấy

thì cả tám đời nhà mày sẽ phải hối hận!”