Vẫn Mãi Bên Em

Chương 7: W thị xảy ra động đất

Edit: Đậu

Beta: Sâu

Diệp Thu nhìn mọi người trầm mặc ăn cơm, cũng không biết phải nói gì, không lẽ nói là mạt thế sắp đến?

Tuy Diệp Cẩn tin tưởng lời cậu nói nhưng không có nghĩa là mọi người đều tin. Vì vậy cậu không nói gì cả mà chuyển đề tài: "Vương thẩm, thẩm xem tay nghề của ta thế nào?"

Vương thẩm cười nói: "Nhị thiếu gia, tay nghề của cậu thì không cần phải bàn, so với tôi còn tốt hơn!"

"Ha ha, ta còn đang học! Tranh thủ sớm ngày luyện đến thuần thục".

"Nhị thiếu gia, cậu không có việc gì làm hay sao lại đi học nấu ăn! Nếu có thời gian thì cùng chúng tôi luyện luyện, luyện ra một thân cơ bắp thì gái mới theo được!" Diệp Tây trêu chọc nói.

Diệp Đông đá Diệp Tây một cái. "Nói gì vậy! Ăn cơm đi ba!" Không nhìn thấy mặt lão đại đều đen lại hả? Theo đuổi con gái? Muốn chết?!

Diệp Thu cười tủm tỉm. "Anh tôi cũng không có việc gì làm, sao anh không cùng anh ấy luyện?"

Khuôn mặt tươi cười của Diệp Tây nhất thời cứng đờ, vụng trộm liếc mắt nhìn gương mặt lạnh tanh của Diệp Cẩn, cười gượng lùa cơm.

"Phốc!" Diệp Đông đem mặt vùi thật sâu vào bát cơm, đáng đời! Cho cậu rảnh rỗi đi trêu nhị thiếu!

Ăn xong, hai người ở ban công hóng gió, Diệp Thu bỗng nhiên nói: "Anh, anh rất lợi hại sao?"

Hai tay Diệp Cẩn bỏ vào túi quần, tư thái tiêu sái tựa ở trên lan can, nhàn nhạt nhìn cậu một cái, "Tạm được".

"Tạm được là ý gì?" Diệp Thu không nhịn được hỏi tiếp.

Diệp Cẩn thân thủ ôm lấy thắt lưng Diệp Thu, giam cậu vào lồng ngực mình, "Cũng đủ đối phó em".

Diệp Thu giãy không ra, vì thế thả lỏng thân thể tựa vào lòng Diệp Cẩn, "Không cần xem thường em được không".

Nghĩ nghĩ, Diệp Thu lấy tay ôm thắt lưng Diệp Cẩn, cằm gác trên bờ vai của hắn, nhìn sao trời mênh mông yên tĩnh, nói: "Thật không nghĩ tới, chúng ta lại có ngày có quan hệ hài hòa như vậy".

"Rất khó tưởng tượng sao?"

Diệp Thu cảm thụ được lồng ngực hắn chấn động, nói: "Đúng vậy, em vẫn nghĩ là anh rất chán ghét em".

"Sao lại nghĩ vậy?"

"Em cũng không biết nữa". Đúng vậy, sao lại nghĩ vậy? Sao lại chán ghét chứ? Ghét vì cứu mình mà bỏ mạng sao?

"Anh..."

"Anh đây".

"Anh..."

"Anh đây?"

"Anh..."

"..."

"Anh vẫn sẽ ở bên em chứ?"

"...Sẽ". Anh vẫn mãi bên em, cho đến khi em không thể rời khỏi anh.

Ngày ba mươi tháng tám, bảy giờ sáng.

Diệp Thu mơ mơ màng màng mở hai mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa chiếu thẳng vào bên trong, bụi bặm rõ ràng có thể thấy được.

Lắc lắc đầu, nháy mắt thanh tỉnh, Diệp Thu bò dậy, rửa mặt thay quần áo.

Bảy giờ rưỡi, Diệp Thu đi vào phòng ăn, Diệp Cẩn thường ngày đều ăn sớm một chút giờ lại không thấy bóng dáng, Diệp Đông Diệp Tây cũng không thấy, Vương thẩm ở phòng bếp, Vương thúc ở hoa viên tưới hoa.

"Vương thẩm, anh tôi đâu?"

"Nhị thiếu gia, thiếu gia đi ra ngoài từ sớm, nói là giữa trưa mới về".

"À, vậy được rồi".

Chán nản ăn xong bữa sáng, mở di động ra, hộp thư đầy tin nhắn, đều là hỏi mình chuyện gì xảy ra.

Nhíu mày, Diệp Thu mới nhớ đến tối hôm qua trước khi ngủ cậu có nhắn tin cho nhóm bạn cùng phòng, nói bọn họ chiều ngày 31 không cần đến trường.

Nghĩ nghĩ, Diệp Thu trả lời: "Chiều ngày 31 tôi không đến W thị, thật sự không đành lòng để các cậu một mình trông phòng ha ha! Tóm lại là cứ nghe tôi đi!"

Gửi tin nhắn xong, Diệp Thu buông di động, không quản phản ứng của bọn họ thế nào, dù sao mỗi người có một số mệnh riêng, mình đã nhắc nhở, có nghe hay không là do bọn họ.

Hơn nữa đời này, mục tiêu của cậu chỉ có một, đó là bảo vệ Diệp Cẩn thật tốt. Những người khác, chính mình làm hết bổn phận là được.

Nhìn chung quanh, thấy không có việc gì để làm, Diệp Thu dứt khoát khóa trái cửa phòng, vào không gian.

Lượng lớn vật tư chiếm cứ kho hàng gần ba phần bốn không gian, bởi vì thời điểm thu vào cũng không chú ý cho nên chất đống tương đối hỗn độn, Diệp Thu định sửa sang lại một chút.

Mất hơn ba giờ, trên đường còn uống qua một ly nước giếng bổ sung tinh thần lực, Diệp Thu cuối cùng sắp xếp xong kho hàng. May là Diệp Cẩn suy xét chu đáo, đặt rất nhiều kệ hàng, bằng không thật đúng là phải chất đống.

Nhưng lần sắp xếp này khiến Diệp Thu phát hiện một vấn đề, tuy rằng trong không gian có rất nhiều sữa bột nhưng không có sữa bột cho trẻ em, cũng không có đồ dùng cho trẻ con, lỡ như có con thì làm sao bây giờ? Bọn họ đều là thanh niên, kết hôn sinh con đều là chuyện đương nhiên!

Tuy rằng mạt thế không thích hợp để chăm sóc trẻ con, nhưng là trẻ em đại diện cho hi vọng. Nếu như có con thì vấn đề sữa có thể giải quyết, trong không gian sữa bò sữa dê đều có thể tự sản sinh, nhưng còn những thứ khác?

Đồ trẻ em, nôi, xe học bước, các loại đồ chơi... Những thứ phải chuẩn bị là rất nhiều.

Nghĩ là làm, dù sao trong thẻ còn có hơn một trăm vạn, nếu không tiếp tục tiêu thì về sau chẳng còn cơ hội nữa.

Ra khỏi không gian, thấy Diệp Cẩn còn chưa trở về, Diệp Thu dứt khoát lái xe ra ngoài.

Dừng lại tại cửa hàng đồ dùng trẻ em, vừa vào cửa, nữ nhân viên liền nhiệt tình đi đến giới thiệu cho cậu.

Ai gặp qua soái ca soái như vậy đến mua đồ dùng cho trẻ em nha! Hai mắt của nữ nhân viên thiếu chút nữa phát sáng, tuy rằng cô đã có con nhưng không ảnh hưởng đến việc cô nhìn soái ca dưỡng mắt.

Bình sữa, núm vú cao su, sữa tắm trẻ em, kem lót da, dầu gội đầu, sữa bột, tã lót, quần áo trẻ em, chăn trẻ em, xe học bước, xe nôi, nôi... Ở dưới ánh mắt kinh ngạc cùng đồng tình của nữ nhân viên, Diệp Thu có chút lúng túng ký vào tờ đơn giao hàng đến nhà.

Tuy rằng bị nhầm lẫn là bố đơn thân làm cho cậu có chút lúng túng, nhưng Diệp Thu tỏ vẻ, mua được đồ vật là tốt rồi.

Lại chạy qua ba cửa hàng đồ dùng trẻ em, Diệp Thu mới có cảm giác mua đủ rồi, lại vào một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ dùng dã chiến, hầu như quét toàn bộ kho của người ta.Tuy rằng trong không gian đã tồn rất nhiều đồ dùng dã chiến, nhưng nhìn qua thật muốn thu vào không gian.

Trong thẻ chỉ còn mấy chục vạn, Diệp Thu nhìn đồng hồ, lại đi thị trường nông mậu mua rất nhiều hạt giống, lúc này mới chạy về nhà ăn cơm.

Đám người Diệp Cẩn đã trở lại, ăn cơm xong, Diệp Thu bị Diêp Cẩn kéo đến gara, thấy rương vàng đầy ắp.

Nhìn biểu tình vân đạm phong khinh của Diệp Cẩn, Diệp Thu tỏ vẻ thần kinh cậu đã chết lặng, đổi thành vàng cũng tốt, trừ phi loài người bị tuyệt chủng, chỉ cần xã hội khôi phục lại thì vàng chính là đồng tiền mạnh, quả thực không được còn có thể đập chết người.

Ở trong lòng liều mạng ám chỉ mình phải bình tĩnh, Diệp Thu nâng tay đem vàng thu vào không gian.

"Chờ lát nữa đi ra dạo một chút không?"

Diệp Thu kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Cẩn một cái, cuối cùng ý tứ của hắn là nhìn thành phố này?

Chớp mắt, nói: "Được a!"

C thị là một thành phố rất xinh đẹp, cây che phủ một lượng lớn diện tích thành phố, hơn nữa khí hậu ướt át, đông ấm hạ mát, rất thích hợp để con người định cư.

Hiện tại là mùa hè, nhiêt độ không khí không quá nóng, gió khô mát phả vào hai má, làm cho người ta thần thanh khí sảng.

Nhà cao tầng, xe cộ người đi đường lui tới, cả thành phố đều phồn thịnh, tràn ngập hi vọng.

Hai người chậm rãi lái xe, muốn đi khắp mọi ngóc ngách.

Diệp Cẩn được sinh ra tại nơi này, lớn lên, sau khi du học trở về thì bắt đầu sự nghiệp của chính mình, có thể nói thành phố này chứng kiến cả đời của hắn.

Diệp Thu 12 tuổi, cái tuổi còn mơ hồ, được đưa đến thành phố này, từng có cô đơn, từng có đau xót, nhưng giờ khắc này, thứ mà cậu có thể nhớ đến, chỉ có vui vẻ.

Thành phố này đắp nặn tính cách của bọn họ, chứng kiến nhân sinh cùng hỉ nộ ái ố của hai người.

Hiện tại, hai người với nó nói tạm biệt.

Tai họa qua đi, hết thảy hoàn toàn thay đổi.

Diệp Thu quay sang nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Diệp Cẩn, khóe môi chậm rãi gợi lên, hoàn hảo, có anh ở đây.

Một mực đi dạo đến khuya, hai người mới về nhà, đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Thu tắm rửa xong, do dự hồi lâu, vẫn là mở máy tính ra phát một tin tức:

"Ngày 31 tháng 8 Mặt Trời lên cao, W thị sẽ có động đất mạnh, cẩn thận!!!"

Không ngừng làm mới trang web, thời gian đêm khuya, người lướt web có rất nhiều, tin tức chỉ trong vài phút được đứng trên top.

Nhìn nhìn khu bình luận, đa số đều nói lâu chủ SB (1), lâu chủ nói chuyện giật gân, còn có người nói, sao ông không nói sắp có tận thế luôn đi?!

(1) SB: kẻ ngốc

Mặt Diệp Thu không chút thay đổi nhìn các loại cười nhạo chế giễu thậm chí nhục mạ, không có nói gì nữa, lên QQ, ở diễn đàn lớp phát tin tức này, không có xem phản ứng của bọn họ, đóng lại máy tính, lên giường ngủ.

Ngày ba mốt tháng tám, chín giờ mười tám phút sáng, W thị xảy ra động đất mạnh.

Diệp Thu cầm chén trà, mặt không chút thay đổi nhìn tin tức, động tác của chính phủ không thể nói là chậm, vừa mới qua hơn nửa giờ đã bắt đầu cứu viện. Nhưng không ai biết, một đêm qua đi W thị tựa như thành địa ngục.

Động đất làm sập phòng ốc, lều trại không ngăn được tang thi, vật liệu cứu viện còn chưa có đưa tới, lương thực căn bản là không tìm thấy. Mọi người khi đó không có ăn, không có uống, còn phải đối mặt với tang thi giương nanh múa vuốt uy hiếp, toàn bộ thành phố này nháy mắt sụp đổ.

Diệp Cẩn tắt TV, lấy chén trà của Diệp Thu, tay ôm lấy cậu.

"Đừng sợ". Diệp Cẩn hôn trán Diệp Thu, ánh mắt lo lắng.

Mặt Diệp Thu tái nhợt, cười cười, "Em không sao, yên tâm". Mặc dù nói như vậy, nhưng Diệp Thu cũng không có cự tuyệt ôm ấp của Diệp Cẩn, ngược lại đem mặt vùi vào hõm vai hắn, "Chỉ là em có chút khẩn trương".

"Anh đã nói vẫn sẽ bên em".

"Ừm, vẫn sẽ".

"Không được bị thương, không được chết".

"Được, không bị thương, không chết".

"Không thể gạt em!"

"Được, không lừa em."

"..."

"..."

Cả ngày, hai người đều không có xuống lầu lần nữa mà đợi ở trong không gian.

Diệp Thu dùng tinh thần lực khống chế máy móc thu gặt lúa nước cùng lúa mì đã chín, đồng thời sấy khô, đem gạo tách vỏ, lúa mì nghiền thành bột.

Diệp Cẩn thì dựa theo hướng dẫn ủ rượu trong sách, ở trong viện nhưỡng rượu nho, nhưỡng được mười vò lớn.

Làm xong xuôi, hai người lại đi hái rau, đem rau dưa thành thục thu hồi lại, hoặc là làm thành đồ ăn, hoặc là muối, hoặc trực tiếp thu vào kho hàng.

Thu hoạch quả nhiên có thể làm tâm tình trở nên tốt hơn, nhưng không cần phải hao phí nhiều khí lực.

Trên mặt Diệp Thu rốt cục có tươi cười, Diệp Cẩn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vì khao Diệp Cẩn, Diệp Thu chuẩn bị làm đồ ăn hắn thích.

Nhắc tới đều không có người tin tưởng, băng sơn Diệp Cẩn lại thích ăn đồ ngọt! Ô mai, dưa hấu, còn có các loại kẹo, là những thứ hắn thích nhất. Sau khi ăn tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng quanh thân rõ ràng tản mát ra tín hiệu sung sướng! Chuyện này làm Diệp Thu dở khóc dở cười, này cùng hình tượng của hắn cũng kém quá nhiều! Thật sự rất khác biệt!

Sườn xào chua ngọt, rau trộn cà chua, cá chua ngọt, bạt ti khoai tây, còn có súp ngô, hai người ăn xong cảm thấy mỹ mãn.

___________________________________________________ 

Hết chương 7