Thời Viễn vừa mở mắt trước mặt chính là mặt Trình Mộ.

Hắn còn chưa dậy.

Thời Viễn cũng không ngủ mà chống đầu nhìn Trình Mộ, chuẩn bị chờ Trình Mộ tỉnh lại dọa dọa hắn.

Chờ mãi, Trình Mộ rốt cục tỉnh rồi.

Nhưng mà còn không đợi cậu có động tác doạ Trình Mộ, Trình Mộ liền trực tiếp cho cậu cái ôm con gấu.

“Chào buổi sáng.”

Sau đó, hắn đứng dậy đi rửa mặt.

Phản ứng này có chút không đúng a, ánh mắt không phải nên hơi kinh ngạc một chút sao?? Sao cái gì cũng không có a.

Không đoán được kết cục không vui.

Trình Mộ trong miệng nhai nhai liền hãm lại tốc độ.

Hướng đối diện nhìn lên, Thời Viễn giống như nhập định nhìn hắn chằm chằm, mấu chốt đôi mắt kia rõ ràng vô thần, làm sao làm cho người nhìn cả người sợ hãi đây.

“007, ngươi… Đói bụng?”

Trình Mộ nói xong cũng cảm thấy được chính mình não động, người máy làm sao sẽ đói bụng.

“Ta gọi là Thời Viễn! Ta không có bang nữ lang, ta không phải 007! Ta! Không! Đói bụng!”

Trình Mộ: “…”

Xem ra là 007 não động, hoàn hảo hoàn hảo.

Thời Viễn nhìn Trình Mộ cúi đầu tiếp tục ăn, trong lòng tức sắp nổ rồi lại không dám phát ra.

Ta vì sao sẽ yêu thích cái hầm gia hỏa của ta như thế.

Nhìn Trình Mộ ăn đến ngon như vậy, Thời Viễn muốn ăn lại không cảm giác đói bụng cũng ăn không hết, cái cảm giác này nói như thế nào đây? Lại như Trình Mộ tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường, cậu là muốn thượng, nhưng không biết làm sao công cụ không thể dùng a.

Ngọa tào! Ta vừa nãy suy nghỉ cái gì.

Thời Viễn kèn kẹt ca lắc đầu mấy cái đứng dậy đi phòng thực nghiệm.

Cậu muốn vì tư tưởng xấu xa của mình vừa nãy xưng tội, đúng, xưng tội.

Kỳ thực cậu mới không muốn nói là chính mình suy nghĩ việc kia có chút khó có thể ức chế mà xuân. Tâm. Đãng. Dạng.

Trình Mộ vốn tưởng rằng đẩy ra cửa phòng thực nghiệm liền sẽ thấy cái mông quang lõa sáng loáng, nhưng mà, cái gì cũng không có.

Hắn dựa vào cửa vừa nhìn Thời Viễn đang ngồi trước bàn thí nghiệm, trong tay đang bận việc cái gì.

Sửng sốt không tới 3 giây, hắn đột nhiên vọt tới.

“007, ngươi không hủy đồ vật của ta chúng ta vẫn là bằng hữu!”

Thời Viễn nghe tiếng quay đầu chính là một quyền.

Ngươi cho rằng Thời Viễn ta là cái bại gia tức phụ a. Lại nói, bằng hữu? Ai muốn cùng ngươi làm bằng hữu. Kéo ngươi lăn giường mới là chính đạo.

Trình Mộ suýt chút nữa liền bị quyền này nện ở trên bụng.

“007, ngươi muốn chết a! Ngươi —— “

Nói còn chưa dứt lời, Trình Mộ liền bị ôm ôm hôn hôn giương cao cao.

Tiếp trời đất quay cuồng, Trình Mộ liền nằm ở trên bàn thí nghiệm.

Trình Mộ: “…”

Còn chưa phản ứng lại trên mặt lại thêm một tờ giấy.

Trình Mộ đem giấy mò ở trong tay.

“Ác… úc?”

Trình Mộ muốn quỳ, không phải là bởi vì hắn không biết chữ, mà là này đầy giấy đều là chuyện xấu xa, còn là ghép vần.

“Ta không hủy đồ vật của ngươi, chỉ là cầm một tờ một bút mà thôi, hẹp hòi.”

Trình Mộ: “…”

Sau Trình Mộ liền bắt đầu tiến hành chuyện tù trưởng an bài.

Bất quá hắn đề ra yêu cầu của chính mình, chỉ phụ trách thiết kế đồ, còn việc chế tạo, hắn không quản.

Tù trưởng thấy vậy, cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

“Này, Trình Mộ, ngươi làm sao còn chưa đi?”

“… Ta làm gì phải đi?”

“Ngươi không phải muốn thiết kế đồ sao? Không phải này đó thợ chế tạo chuyên môn đi ra ngoài nghiên cứu địa điểm sao?”

“Không đi, ta yêu cầu ở nhà.”

“Này cũng có thể phê chuẩn?!”

“… Ta nói ta không ở nhà liền không có linh cảm, bọn họ cũng không cách nào buộc ta.”

Thời Viễn: “…”

Tâm cơ dog.

“Bỏ vũ khí xuống, các ngươi là người tinh cầu Just mới có sống hi vọng! Thần phục là lựa chọn duy nhất của các ngươi!”

“Không thể! Chúng ta tuyệt không thỏa hiệp người tinh cầu Just!”

Ngày mùng 4 tháng 3 năm 60 tinh cầu Just, cùng tinh cầu Tây triển khai Star Wars.

Trận này Star Wars kéo dài suốt nửa năm, cuối cùng dùng toàn quân bị diệt của binh lính tinh cầu Just mà kết thúc.

Mà “Người” phổ thông còn dư lại đều bị cho thành nô lệ xử lý, tình cảnh gian nan.

Trình Mộ vì lúc trước thiết kế vũ khí tinh cầu Just lần thứ hai bị nhốt vào ngục giam.

Ngục giam vẫn là cái ngục giam kia, nhưng người trông coi đều thay đổi.

Bất quá, lần này có Thời Viễn bồi tiếp hắn.

Những cái người máy khác đều bị hắn hủy đi, để cho người tinh cầu bọn họ dùng làm chuyện xấu, còn không bằng làm cho bọn nó biến mất.

Đối với Thời Viễn, hắn vạn vạn không xuống tay được, vốn nghĩ chính mình tiến vào ngục giam cũng liền không ra được nữa, để cho hắn tự sinh tự diệt là tốt rồi, không nghĩ tới, cậu ta sống chết quấn lấy mình đồi phải ở cùng nhau.

Lúc đó, Trình Mộ thật sự rất cảm động.

“007, không hối hận sao?”

“Ở đâu không phải là ở, ngược lại ta là người máy không kén chọn chỗ. Lại nói, ta nhưng cho tới bây giờ không trường kỳ ở qua ngục giam, coi như trải nghiệm cuộc sống.”

Hai câu này vừa mang theo trêu đùa cũng vừa là lời an ủi, Trình Mộ sau đó vẫn luôn ghi ở trong lòng.

Tinh cầu Tây năm1600 có vị tác gia vô danh yên lặng đột nhiên bốc lửa, hắn xử nữ làm —— (cố sự không thể không nói giữa thợ chế tạo cùng người máy) thật nhiều lần bán đến hết sạch.

Sau đó có phóng viên hỏi hắn làm sao có cố sự này, hắn đáp: Ta từng trụ sát vách bọn họ.

Chuyện xưa của bọn họ vẫn luôn lưu truyền, xem sách người tổng hội bị ái tình sâu sắc của bọn họ đánh động, tin tưởng tình yêu tồn tại, tin tưởng sớm muộn sẽ có một người ôm ngươi vào lòng khiến ngươi hết cô đơn, tin tưởng sẽ có một người bao dung khuyết điểm của ngươi cùng ngươi đi hết nhân sinh hạnh phúc này.