*Chú ý: Chap này chủ yếu viết về những ghi chép ghi lại về Hoàng đế Cao Lãnh và Hoàng hậu An Hi mà Cao Minh Thành đọc.

Những Triều đại, tên vua, hay hoàng hậu, thái tử, công chúa, phi tần được nhắc đến trong truyện là do tác giả tự bịa không có thật trong lịch sử.

Cũng như tên tỉnh thành, bệnh viện, địa danh cũng có yếu tố là giải trí ít có thật.

Truyện chỉ lấy bối cảnh ngôn tình Trung, ngoài ra tất cả chỉ là hư cấu.

———————————

[Đây là lý do Hoàng hậu An Hi được Cao Lãnh hoàng đế độc sủng

Theo ghi ghép ghi lại, Hoàng hậu An Hi xuất thân An thị, thân phận tôn quý, không chỉ là đích nữ của Hoàng đế An Từ Liêm, bà còn là trưởng công chúa An Dạ Quốc.

Từ nhỏ bà đã từng rất nhiều lần theo cha đến Hoa Quốc, đối với Cao Lãnh hoàng đế có lẽ đã được gắn duyên phận từ nhỏ.

Vì vậy, năm bà 14 tuổi, Cao Lãnh hoàng đế lên ngôi vua lập tức muốn cưới trưởng công chúa An Dạ Quốc làm Hoàng hậu.

Có lẽ vì lớn lên với nhau từ nhỏ, Hoàng đế Cao Lãnh đối với Hoàng hậu của mình nhất mực sủng ái.

An Hi Hoàng hậu không thể phủ nhận, bà là tuyệt sắc giai nhân, là mỹ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ lúc bấy giờ.

Người trong thiên hạ không chỉ biết đến bà là Hoàng hậu tài giỏi, thông minh, mà còn biết đến bà là "Đệ nhất mỹ nhân".

Nghe nói, vì Hoàng hậu An Hi lúc nhỏ từng nói rất thích hoa mẫu đơn, Hoàng đế lúc lập hậu liền để bà làm chủ cung Hoa lệ–Hoa cung, xung quanh rực rỡ màu sắc của hoa mẫu đơn.

Chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy tình cảm mà Hoàng đế Cao Lãnh dành cho An Hi Hoàng hậu nhiều cỡ nào.

Không nói đến, hậu cung của Cao Lãnh Hoàng đế là hậu cung ít phi tần nhất trong triều đại nhà Cao.

Vốn ra Hoàng đế chỉ muốn có một mình Hoàng hậu, nhưng do mới lên ngôi, ngôi vị chưa vững, do sức ép từ các đại thần nên Hoàng đế để Hoàng hậu tự chọn nạp thêm phi.

Nhưng ông chưa từng một lần đi đến cung khác, thời gian hoàn toàn là dành đến Hoa cung.

Trong một lần sau rượu, Cao Lãnh Hoàng đế sủng hạnh thường tại Ngọc thị nên sinh ra Đại hoàng tử, cũng là hoàng tử đầu tiên sau khi Cao Lãnh Hoàng đế nên ngôi nên Ngọc thị được phong tần là Ngọc tần.

Nhưng từ đó không ai thấy Hoàng đế nhìn đến mặt của mẹ con Ngọc tần.

Trong mắt bậc quân vương dường như chỉ có duy nhất bóng hình Hoàng hậu.

Năm năm sau khi lập hậu thì Hoàng hậu An Hi hoài thai, dù chưa biết là trai hay gái nhưng Hoàng đế vẫn phong hiệu, công chúa thì sẽ là Hạ Sắc Hoà Hiên công chúa–Đệ nhất công chúa Hoa Quốc, hoàng tử sẽ là Cao Dương Thái tử–Đông cung thái tử đương triều.

Nhưng sau khi Hoàng hậu An Hi sinh ra Thái tử, những ghi chép về bà bắt đầu ít đi, sau này liền không còn ghi chép gì về bà trong sách.

Chỉ đến khi Hoàng đế đột nhiên ra chỉ dụ Phế Hậu, giam bà tại lãnh cung rồi mất, sau đó trước khi Hoàng đế chết khôi phục tước hiệu cho bà, đây là những ghi chép cuối cùng về bà.

An Hi Hoàng hậu cùng Cao Lãnh Hoàng đế là bậc đế vương đế hậu tâm đầu ý hợp nhất trong lịch sử các triều đại Hoa Quốc.

Hoàng đế Cao Lãnh cũng không dưới một lần xả thân cứu Hoàng hậu của mình đủ để thấy tình cảm của bậc đế vương dành cho Hoàng hậu của mình nhiều cỡ nào.

Từng có một lần Hoàng hậu An Hi vì lo lắng cho Hoàng đế mà bỏ trốn khỏi cung chạy đến sa trường vì nghe tin Hoàng đế bị trúng tên bị thương nặng.

Sau đó bà bị quân giặc bắt để uy hiếp Vua Cao Lãnh, cũng là lúc này vì cứu An Hi Hoàng hậu mà Vua Cao Lãnh bị thương nặng thập tử nhất sinh, về sau mối quan hệ của hai người càng thêm gắn kết.

]

Tiếng điện thoại reo lên trong không gian tĩnh lặng, Cao Minh Thành gục đầu trên vô lăng với tay lấy điện thoại bên ghế phụ, ấn nghe.

"Cao Minh Thành."

Cao Minh Thành động động mi tâm ngồi dậy tựa vào ghế, tay đưa lên bóp trán, tinh thần vẫn còn khá mệt mỏi.

Bên ngoài trời đã tối rồi, Cao Minh Thành đã ngủ quên mấy tiếng đồng hồ rồi.

"Ông là ai?" Cao Minh Thành tinh thần còn rất mệt mỏi, chưa tập trung vào nghe điện thoại, thuận tiện trả lời người ở đầu bên kia.

"Cao tổng, nhanh như vậy đã quên tôi rồi sao?" Người ở đầu bên kia trầm thấp cười một tiếng.

Cao Minh Thành bỗng nhiên mở to mắt, giọng lạnh lùng đáp lại.

"Trạch Tuấn Hào?"

"Tôi còn nghĩ là cậu quên tôi rồi." Người bên kia liền cười lớn tiếng đáp lại.

Cao Minh Thành bỏ điện thoại xuống nhìn số điện thoại, thấy là đầu 05 liền biết là dùng sim ảo, trong đầu anh bất giác nghĩ đến An Tịnh Nhã.

"Ông vượt ngục! Còn dám bắt cóc vợ tôi."

"Tôi sao có thể nói là vượt ngục, sao có thể nói tôi bắt cóc người.

Tôi chỉ trả lại cho cậu, cái giá mà cậu phải trả thôi."

"Trạch Tuấn Hào, là ông biển thủ tiền của công ty, sau đó đưa vợ con đi bỏ trốn rồi gặp tai nạn, vợ con ông vì vậy mà chết, ông còn không chịu hối cải."

"Nếu không phải tại mày, mày ép tao vào đường cùng, tao đã không phải bỏ trốn.

Lúc đó vì con gái tao cần tiền phẫu thuật thay ghép tim, tạo mới phải biển thủ tiền công quỹ.

Gia đình mày giàu có như vậy, vậy mà truy đuổi tao đến cùng.

Tao đã nói sẽ bù tiền cho mày, nhưng mày ngược lại muốn bắt tao vào tù.

Tất cả là tại sự tham lam của mày."

"Trạch Tuấn Hào, ông nói biển thủ tiền công quỹ để cấy ghép tim cho con gái mà không thấy có tội với con gái ông ở dưới kia sao? Là để ông chữa bệnh cho con gái...hay là để ông chơi mấy trò đỏ đen."

Trạch Tuấn Hào ở bên kia nghe xong vô cùng tức giận, gạt đổ hết mọi thứ trên bàn.

"Là bởi vì chúng mày ép tao.

Tao bây giờ không quan tâm chuyện đó nữa, cô vợ tàn tật của mày đang ở trong tay tao, mày mang tiền cùng cái mạng của mày đến thì tao sẽ thả người.

Còn nếu không....vợ mày tàn tật nhưng cũng rất xinh đẹp, tao bán cho nhà chứa nào đó để lấy tiền, người bị thiệt vẫn sẽ là mày.

Tao cho mày thời gian đến sáng mai để suy nghĩ, nếu đồng ý thì đến gặp tao."

Trạch Tuấn Hào nói xong thì dập máy, nhìn An Tịnh Nhã bị trói nằm ở dưới chân, tức giận giơ chân đạp vào lưng vào bụng cô vài cái, sau đó bỏ ra ngoài.

Sở cảnh sát sau đó gọi điện nói Cao Minh Thành đến sở cảnh sát một chuyến.

Lúc Cao Minh Thành đến, thanh tra sở cảnh sát điều tra theo hướng kẻ thù của Cao Minh Thành biết được vài ngày trước trong quá trình chuyển nhà lao đã có một cuộc tập kích cướp ngục, người duy nhất trốn thoát ngày hôm đó là Trạch Tuấn Hào, từng là quản lý tiền công quỹ ở Cao thị, vào tù với tội danh biển thủ công quỹ.

Bọn họ đã điều tra cuộc cướp ngục ngày hôm đó nhưng hoàn toàn không có manh mối gì.

Dường như những người ngày hôm đó giúp đỡ Trạch Tuấn Hào vượt ngục, người dùng sau nhất định không tầm thường.

Lúc Cao Minh Thành cùng thanh tra đang nói chuyện thì Lộ Khiết chạy đến, gương mặt hốt hoảng lo lắng túm tay Cao Minh Thành vừa khóc vừa nói:

"Nhã Nhã sao rồi? Tìm thấy Nhã Nhã chưa? Có tung tích gì không?"

Thanh tra liền thay Cao Minh Thành trả lời.

"Chúng tôi mới chỉ điều tra ra được người bắt cóc cô An Tịnh Nhã là Trạch Tuấn Hào, một kẻ thù cũ của Cao tổng đây."

Lộ Khiết ôm mặt ngồi ngục xuống đất khóc nức nở.

Mạc Tu Kiệt mặt lạnh lùng ở bên cạnh an ủi cô.

Cao Minh Thành nhìn Mạc Tu Kiệt ôm Lộ Khiết vào lòng vừa vỗ lưng vừa an ủi cô thì kinh ngạc tròn mắt nhìn.