Vạn Kiếp Yêu Em Tổng Tài Xin Đừng Lừa Em!

Chương 45: 45 Không Bao Giờ Muốn Kết Tóc Phu Thê

An Tịnh Nhã thuận thế cười theo, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."

An Hi Văn đứng đằng sau, tức giận xấu hổ đến mặt đều cau có hết lại, sau đó xoay người bỏ đi.

An phu nhân thấy con gái tức giận bỏ đi liền chạy theo.

Cao Minh Thành liếc mắt thấy người đã rời đi, từ từ ngồi xuống ghế lôi ra thêm hai ba loại bánh pudding nữa, từ từ nói.

"Anh có mua rất nhiều bánh pudding, thay bữa sáng.

Em ăn đi."

"Cao tổng." An Tịnh Nhã khách sáo gọi một tiếng.

"Người đã đi rồi, cũng không cần thuận miệng như vậy chứ."

Cao Minh Thành nhíu mày, sau đó cũng không có trả lời lại, chỉ nói: "Tôi đến chỗ bác sĩ.

Cô cứ ăn đi, chút nữa bác sĩ trị liệu đến."

Trước khi Cao Minh Thành bước ra khỏi phòng, đột nhiên lại nghe thấy người đằng sau nói cảm ơn.

Sau đó không gian liền an tĩnh trở lại như cũ.

Quay đầu lại thấy An Tịnh Nhã đang ăn pudding rất ngon lanh, Cao Minh Thành nghĩ rằng bản thân hình như nghe nhầm rồi.

Vậy mà có thể nghe An Tịnh Nhã nói cảm ơn.

Lúc Cao Minh Thành trở lại thì Lộ Khiết cũng đã đến, cô ấy đang ngồi trò chuyện, còn An Tịnh Nhã đang cùng bác sĩ tập trị liệu.

Bác sĩ làm trị liệu thấy Cao Minh Thành trở về, nói An Tịnh Nhã nghỉ ngơi một chút, con bà lại gần nói chuyện với Cao Minh Thành.

"Cao tổng, tôi quả thật xem thường cô vợ mạnh mẽ này của ngài rồi.

Vốn còn nghĩ làm trị liệu cho cô ấy sẽ mất nhiều thời gian, thật không ngờ cô ấy hồi phục tốt một cách ngoài cả tưởng tượng của tôi."

Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã đang cười tươi nói chuyện cùng Lộ Khiết, trong lòng cũng có cảm giác vui mừng, nở nụ cười nhẹ với bác sĩ.

"Cảm ơn bác sĩ."

Bà bác sĩ quay đầu nhìn An Tịnh Nhã, nói một cách đầy cảm thán: "Cô ấy quả thật là một người con gái kiên cường lại lạc quan.

Nếu là tôi, gặp tình trạng như cô ấy của lúc trước, tôi sớm đã buông bỏ rồi."

"Phải.

Một người con gái không những kiên cường....!còn kiêu ngạo nữa."

"Đó có thể không phải là kiêu ngạo.

Có thể là tính cách cô ấy hơi trầm, ít nói nên mới khiến người ta nghĩ rằng cô ấy kiêu ngạo.

Tôi ngược lại thấy cô ấy rất đáng yêu."

Đáng yêu? Cao Minh Thành nhìn An Tịnh Nhã.

Có đáng yêu sao?

"An Tịnh Nhã, kết quả kiểm tra của cậu thế nào rồi?"

An Tịnh Nhã suy nghĩ một chút liền trả lời.

"Tháng sau bác sĩ Eric sẽ quay trở lại làm phẫu thuật cho mình."

"Nói vậy là chỉ cần phẫu thuật xong, cậu có phải sẽ nhìn thấy lại không?"

An Tịnh Nhã gật đầu.

Lộ Khiết vui mừng đến bật khóc ôm lấy An Tịnh Nhã.

"Tốt quá rồi.

Có thể nhìn lại được rồi."

"Xem cậu kìa, giống trẻ con quá."

An Tịnh Nhã chỉ nói về việc phẫu thuật mắt, tuyệt nhiên một chữ cũng không nhắc đến những vấn đề khác của bản thân.

Không phải không coi Lộ Khiết là bạn, cô chỉ là nghĩ rằng, cô bạn chị em tốt này của mình, suốt hai năm đã vì cô mà lo nghĩ rất nhiều, còn vì cô mà khóc, vì chăm cô mà mệt mỏi nhiều đêm không thể ngủ.

An Tịnh Nhã cô không muốn tiếp tục làm gánh nặng cho cô ấy nữa.

Sao cô lại có một người bạn tốt như vậy, có thể vì cô mà làm mọi chuyện, gần như lấy hạnh phúc và đau khổ của cô làm cảm xúc vui khóc của bản thân.

Nếu như không phải trong người cô chảy dòng máu của An gia, cô còn tưởng rằng bản thân với Lộ Khiết là chị em ruột thịt.

"Nhã Nhã, hỏi cậu cái này."

Lộ Khiết bỗng nhiên làm ra vẻ thần bí, ghé sát tai An Tịnh Nhã nói nhỏ.

An Tịnh Nhã liền nghiêng đầu, nói nhỏ theo.

"Gì thế?"

"Cao tổng, ngài ấy suốt thời gian qua ở đây chăm sóc cho cậu sao?"

"Hình như thế."

"Sao lại hình như." Lộ Khiết kéo tay An Tịnh Nhã, ghé sát tai cô nói, đưa mắt nhìn Cao Minh Thành ở bên kia cùng bác sĩ trị liệu nói chuyện.

"Cậu nói rõ xem nào.

Ngài ấy là một tuần qua ở đây chăm sóc cho cậu sao? Còn bánh pudding kia nữa.

Cũng là ngài ấy mua cho cậu sao? Tình cảm hai người....!có phải là phát triển rất tốt rồi không?"

An Tịnh Nhã trầm ngâm suy nghĩ, sau đó mới nói: "Hình như thế.

Là một tuần qua anh ta ở đây, pudding cũng là anh ta mua.

Mình đến hiện tại vẫn chưa đoán ra được mục đích của anh ta làm vậy là gì."

"Là yêu đó." Lộ Khiết cười vui sướng nói.

"Ngài ấy bỏ công việc, ở đây chăm sóc cho cậu, nói xem không phải yêu thì là gì? Cậu cũng đừng nghĩ tiêu cực quá, có thể ngài ấy chỉ là muốn tiến thêm một bước với cậu thôi thì sao? Chính là, muốn nghiêm túc kết tóc phu thê."

An Tịnh Nhã nghe đến đây, gương mặt bỗng nhiên trở nên có một chút đáng sợ, lạnh lùng phủ định.

"Không bao giờ.

Mình không bao giờ muốn....!cùng anh ta kết tóc phu thê.

Càng không muốn yêu."

Lộ Khiết cũng bị giọng điệu cùng thái độ của An Tịnh Nhã làm cho giật mình, gương mặt ngơ ngác.

"Nhã Nhã à."

An Tịnh Nhã bỗng nhiên lắc đưa, gương mặt trở nên có chút khác lạ, lạnh nhạt nói với Lộ Khiết.

"Mình không muốn nói về việc này nữa."

Lộ Khiết thấy vậy liền đồng ý, biết cô không thích, một chữ cũng không nhắc đến nữa.

Chỉ là biểu hiện của An Tịnh Nhã lúc vừa rồi khiến cho cô ấy có cảm giác đang đứng trước một con người xa lạ, chứ không phải An Tịnh Nhã mà cô ấy quen biết trước giờ.

Sau khi An Tịnh.

làm trị liệu xong, Lộ Khiết tìm đến Cao Minh Thành, nói rằng anh cứ về nhà, cô ấy sẽ ở lại chăm sóc cho An Tịnh Nhã.

Cao Minh Thành lúc đó trả lời.

"Sao tôi có thể dễ người khác chăm sóc vợ mình, còn bản thân về nhà hưởng thụ được.

Nghe nói năm nay Lộ tiểu thư tốt nghiệp khoa thiết kế thời trang, chắc hẳn giai đoạn cuối này rất vất vả.

Tôi ở công ty đã có người lo liệu hết, vậy nên không phiền đến Lộ tiểu thư."

Nói như vậy, Lộ Khiết cũng chẳng tranh được nữa, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý đi về.

An Tịnh Nhã buổi chiều sau khi tỉnh lại, Cao Minh Thành liền đề nghị đưa cô ra công viên chơi.

An Tịnh Nhã nghiêng đầu.

"Ra công viên chơi."

"Sợ cô ở trong bệnh viện nhiều cảm thấy bí bách, muốn đưa cô ra ngoài chơi, không muốn sao?"

An Tịnh Nhã chớp mắt lại chớp mắt, gật đầu đồng ý.

Cao Minh Thành lái xe đưa An Tịnh Nhã ra ngoài, đưa cô đến một công viên gần bệnh viện.

An Tịnh Nhã mặc chiếc đầm tiểu thư kiểu Pháp dạng lưới màu hồng cánh sen, gương mặt mộc nhưng không hề kém sắc, người lại ra ngoài trời, làn da và gương mặt cô có phần sáng hơn, nhìn cũng tươi tắn hơn so với ở trong bệnh viện.

Cao Minh Thành vốn cũng có ý định đưa An Tịnh Nhã về nhà, nhưng lại sợ cô phát bệnh, cuối cùng suy đi tính lại vẫn để cô ở bện viện đến khi phẫu thuật mắt khỏi và chân đi lại được thì sẽ đưa về.

An Tịnh Nhã quả thật thời gian qua ở trong bệnh viện cảm thấy đúng là có chút ngột ngạt, mùi thuốc sát trùng lúc nào cũng xộc vào mũi, có chút khó chịu.

Vốn còn nghĩ bình thường, nhưng hiện tại lúc này ra bên ngoài, mới viết mùi sát trùng đó có biết bao nhiêu khó chịu.

Cao Minh Thành đẩy An Tịnh Nhã ngồi dưới một tán cây cổ thụ lớn, xung quanh công viên cũng trồng rất là nhiều hoa.

Ở bên kia, hình như có tiếng rao của người bán đồ ăn vặt, có kẹo bông gòn, có kem hoa quả.

Thấy ánh mắt An Tịnh Nhã tuy không nhìn thấy nhưng vẫn hướng về phía tiếng reo bán kem.

Cao Minh Thành liền đứng dậy nói: "Muốn ăn kem sao? Ngồi ở đây một chút, tôi đi mua."

An Tịnh chưa kịp trả lời, Cao Minh Thành đã chạy đi rồi.

An Tịnh Nhã bỗng nhiên nở nụ cười, trong đầu bỗng nhiên có vài hình ảnh lướt qua.

Cô thấy có một chàng trai cầm bánh kem quệt ít kem nên mặt cô gái đối diện.

Còn người con gái đối diện đang ăn que kem đang cười rất vui vẻ, sau đó đột nhiên hôn nhẹ lên mặt chàng trai ấy.

An Tịnh Nhã cố gắng để nhìn kĩ gương mặt của hai người họ, nhưng càng muốn nghĩ đầu càng đau nhói, đau đến mức An Tịnh Nhã tái mét khuôn mặt, hai tay ôm đầu một cách đau đớn.

Cùng lúc đó có một người đàn ông đi qua, trên người đeo một cái túi vải đơn xơ cũ kĩ, mái tóc xoăn dài được buộc tùy tiện ra sau, râu ria không được cạo kĩ dài lổm chổm, nhìn diện mạo tầm gần bốn mươi hoặc hơn một chút.

Người đàn ông đi qua thuận mắt nhìn đến An Tịnh Nhã, sau đó giật mình lùi lại, gương mặt tái mét có chút hoảng sợ.