Sắc mặt Phương Mộc Tĩnh không tốt lắm, là do đêm qua cô ngủ không yên giấc.

Cứ nhắm mắt lại, là hình ảnh cô bị tên khốn kia đè trong nhà hoang cứ hiện lên, khiến cô chỉ vừa ngủ một chút là sẽ bị giật mình tỉnh dậy, lúc đó Hàn Đông Đường vẫn nhẹ nhàng ôm cô, sau đó dịu dàmg trấn an.

Cô không ngủ được, Hàn Đông Đường cũng vì thế mà gần như thức cả đêm. Mãi đến tờ mờ sáng, giấc ngủ của cô mới yên đôi chút, nhưng đôi mày vẫn cứ nhíu chặt, khiến Hàn Đông Đường đau lòng vô cùng.,

Hàn Đông Đường thấy cô đi xuống, lập tức đứng dậy đỡ cô, lo lắng hỏi:

"Sao em không nghỉ ngơi thêm một lát nữa?"

Vẻ mặt cô hơi nhợt nhạt, khẽ mỉm cười lắc đầu.

"Có đói không? Anh bảo nhà bếp nấu cho em chút thức ăn."

Cô không trả lời, chỉ kéo tay anh, ánh mắt hơi tối:

"Đông Đường, anh thực sự tin em và hắn ta không xảy ra chuyện gì sao?"

Hàn Đông Đường nghe cô hỏi thì nghiêm mặt, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó nắm lấy vai cô, kiên định nói:

"Tin."

Không phải cô từng nói, yêu là phải tin tưởng sao? Hắn từng sai lầm một lần, nhất định sẽ không có lần sau.

Cô ngẩng đầu, "Tại sao anh lại chắc chắn như vậy? Anh không sợ em đã bị hắn ta..."

Hắn kéo cô vào lòng, giọng nói trầm ấm rơi bên tai cô:

"Tiểu Tĩnh, anh nhất định sẽ không bỏ rơi em, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không buông em ra, em hiểu ý anh không?"

Hắn biết, cô đang sợ.

Sợ hắn vì vậy mà chán ghét cô, sợ chuyện hai năm trước lại diễn ra một lần nữa.

Cô nhìn như không quan tâm, nhưng trong lòng lại để ý rõ ràng, cô không thể hiện không có nghĩa là cô đã quên mọi chuyện, chỉ là cô đang nhẫn nhịn, nhịn cho mọi thứ qua đi. Suy nghĩ của cô hắn biết rất rõ.

Tim như bị dao khoét, Hàn Đông Đường siết chặt cô vào lòng.

Cô dựa vào ngực hắn, khẽ gật đầu.

Lát sau, cô nói:

"Em và hắn ta chưa xảy ra chuyện gì cả."

Hàn Đông Đường bật ra tiếng cười trầm ấm, nhẹ đáp:

"Anh biết."

"Tiểu Tĩnh, chiều nay chúng ta đi đăng kí kết hôn." Hàn Đông Đường chậm rãi nói.

Cô sững người, lát sau mới chui ra khỏi lòng hắn, nhìn hắn chằm chằm.

Hắn bật cười, vén tóc cô, hỏi:

"Sao thế?"

Phương Mộc Tĩnh thất thần, sau đó định thần lại, nhẹ lắc đầu, sau đó đáp:

"Được."

....

Chuyện này lại bay đến tai Cố Vạn Tinh, anh ấy giận dữ đi tìm Hàn Đông Đường chất vấn.

"Hàn Đông Đường, chuyện của Tiểu Tĩnh là thế nào?"

Lúc biết tin, anh còn tưởng mình đang mơ.

Sơ Ái bên cạnh đang tươi cười cũng như bị dính định thân chú, cả người cứng đờ.

Hàn Đông Đường liếc anh một cái, sau đó nói:

"Bị Lý Hiển Chi bắt cóc."

Cố Vạn Tinh nhíu mày, sắc mặt không tốt hỏi hắn:

"Thái độ này của cậu là ý gì?"

Không lo lắng?

Nếu Hàn Đông Đường nghe được câu này nhất định sẽ nhếch môi cười. Hắn đương nhiên là lo lắng rồi, thậm chí là lo lắng hơn ai hết.

Hàn Đông Đường nói:

"Tôi đến kịp lúc, Tiểu Tĩnh không bị hắn nhục nhã."

Đôi mắt Cố Vạn Tinh bắn ra tia lửa, giọng điệu cao lên, gấp rút sốt ruột:

"Rốt cuộc tại sao cậu lại để con bé bị bắt cóc?"

"Cô ấy đi mua ít đồ trong siêu thị, đám người bắt cóc thừa cơ hội ra tay."

Cố Vạn Tinh nhíu mày, nhưng khí áp đã giảm xuống.

"Chuyện Lý Hiển Chi là do cậu làm?"

Hình ảnh đó, đến anh cũng không muốn nhìn.

Khuôn mặt bị hành hung đến mất đi màu sắc và hình dạng vốn có, cả thân thể bị thủng lỗ, còn cả...aiz, không nhắc tới thì thôi, mà nhắc tới thì đến cơm cũng nuốt không trôi.

Quá thảm.

Hàn Đông Đường trầm lặng, như ngầm thừa nhận.

Lý Hiển Chi bị như vậy, cộng thêm Hàn thị chèn ép, cổ phiếu của Lý thị giảm đến chóng mặt, đám cổ đông ra sức bán tháo, Lý thị chẳng mấy chốc sẽ giống như Phương thị, sụp đổ.

Cố Vạn Tinh cũng chẳng màng thương hại người khác. Lúc nãy, ba Cố nói, nếu Lý thị chưa sập, ba cho người đánh sập. Mẹ Cố phụ họa, đám người kia vậy mà dám động vào Tiểu Tĩnh, lão Cố, ông chuẩn bị ít đồ, chúng ta đi thăm con bé.

Vậy là hai người tay phải quà tay trái bánh dẫn nhau đi thăm Phương Mộc Tĩnh.

Sơ Ái cũng lo lắng cho cô nên cũng đi theo.

Cố Vạn Tinh nói thêm vài câu rồi cũng rời đi, đi tìm ba mẹ và vợ.

Hàn Đông Đường nghe thấy bọn họ đến tìm cô thì hơi suy tư, sau đó cũng đứng dậy rời đi.

"Tổng giám đốc, cuộc họp..."

"Dời lại."

.....

Biệt thự.

"Tiểu Tĩnh, cháu không sao chứ?"

Mẹ Cố nắm tay cô, nhẹ nhàng hỏi.

Sơ Ái ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm cô.

Cô mỉm cười, khẽ lắc đầu:

"Cháu không sao."

Ba Cố ngồi đối diện nói:

"Con bé này, nếu không phải Vạn Tinh nghe phong phanh sau đó cho người đi tra một chút mới biết thì có phải cháu định giấu luôn chú dì không?"

Nghe thấy sự quan tâm trong lời nói của bọn họ, cô mỉm cười xúc động.

Bọn họ không có quan hệ máu mủ với cô nhưng vẫn xem cô là người trong nhà mà quan tâm lo lắng, nhưng người trực tiếp có quan hệ huyết thống với cô, lại xa cách, lợi dụng cô khi cần. Xảy ra chuyện gì, cũng không thấy ông ta một câu hỏi han, lâu quá rồi cũng thành thói quen, cô cũng không cần.

Phương Mộc Tĩnh lặng lẽ nở nụ cười trào phúng chế giễu.

Sơ Ái kéo tay cô, nhẹ nhàng hỏi:

"Tiểu Tĩnh, Hàn Đông Đường không có cử chỉ khác với cô chứ? Ví dụ như xa cách hay không muốn...chạm vào cô?"

Ba mẹ Cố cũng thẳng lưng lên, nghiêm túc nhìn cô.

Cô bật cười, "Không có, anh ấy...đối với tôi vẫn rất tốt."

Bọn họ nhíu mày, "Thật chứ? Cháu không nói giúp cậu ta chứ?"

Bên ngoài vang lên giọng nói ấm áp:

"Hắn ta mà dám có ý nghĩ khác, anh lập tức đánh chết hắn."

"Anh đánh không lại tôi."

"Tôi có thể tiêm chết cậu."

"Hừ."

Hai người đàn ông đồng loạt đi tới, lại câu dài câu ngắn đáp lại, nhưng ẩn chứa chút trẻ con giành giật nhau.

Mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài, Phương Mộc Tĩnh thấy hắn thì ngạc nhiên:

"Không phải anh đang đi làm à?"

Hàn Đông Đường sải chân dài đi tới, kéo cô ngồi xuống ghế, cúi xuống kéo ngắn khoảng cách giữa hai người, nói nhỏ:

"Nhớ em."

Hai tai cô nóng lên, trừng mắt nhìn hắn.

Sơ Ái thấy Cố Vạn Tinh cũng tới nên lập tức đứng dậy, đi về phía anh.

Một đám người, bị cưỡng chế nhét cẩu lương, nhưng cũng vì vậy mà tin Hàn Đông Đường không bài xích cô.

Cố Vạn Tinh định xoa đầu cô thì bị ánh mắt của Hàn Đông Đường ngăn lại, anh không vui lườm hắn một cái, nhưng cũng không sờ nữa, nhẹ nói:

"Anh cho em nghỉ phép 2 ngày lấy lại tinh thần đấy."

Cô buồn cười, mặc dù cô đúng là rất hoảng, nhưng chỉ là lúc ấy, bây giờ đã đỡ rồi, cùng lắm là nghỉ một ngày thôi, nhưng được nghỉ thì cũng rất vui.

"Cảm ơn anh."

Cố Vạn Tinh khẽ cười, không đáp.

Bọn họ nói chuyện một chút nữa thì đi, Hàn Đông Đường cũng không có ý định giữ người lại, nên cùng Phương Mộc Tĩnh tiễn người đi.

"Đói không?"

Cô khẽ gật đầu, đúng là hơi đói.

"Vậy đi vào anh bảo đầu bếp làm thức ăn."

Cô kéo tay hắn, mỉm cười đi vào.

_____