Một chân Lục Diễn giẫm lên bàn đạp yên ngựa, một chân nhảy khỏi mặt đất, tay trái nắm chặt dây cương, cả cơ thể giữ sức để bắt đầu.

“Lục Diễn, nghiêng hông qua một chút, đúng rồi, chính là hướng đó. Rất tốt, đúng là chỗ này, đứng yên. Sau khi bắt đầu, liếc nhìn về phía máy quay một chút, lên ngựa đi.” Bên kia phim trường Trần Lập còn ngồi đó không ngừng điều chỉnh hướng quay.

“Ok. Mỗi người vào vị trí riêng của mình, Action!”

Theo tiếng hô của đạo diễn, Lục Diễn nhanh chóng liếc nhìn máy quay, sau đó xoay người lại, tay phải chống lên lưng ngựa, chân giẫm lên bàn đạp dùng sức một cái, cả người bay vọt lên, sau đó vững vàng ngồi trên yên ngựa. Các động tác được thực hiện liên tục, gọn gàng, dứt khoát, thoải mái, tự nhiên. Sau đó tay phải vỗ nhẹ sau mông ngựa một nhịp, tuấn mã cất vó chạy đi, để lại phía sau một trận bụi mờ.

Sau khi cưỡi ngựa được một đoạn, phía sau truyền đến tiếng hô dừng của đạo diễn, Lục Diễn mới kéo dây cương lại, con ngựa phi chậm lại. Hắn thay đổi hướng đi, cưỡi ngựa chậm chạp quay lại.

Trở lại vị trí ban đầu, có nhân viên công tác chạy tới dẫn ngựa đi, Lục Diễn không cần người đỡ, hai tay chống trên lưng ngựa, nghiêng người sang một bên, giẫm lên bàn đạp trượt người xuống.

Lục Diễn giao ngựa cho nhân viên, tự mình đi đến chỗ đạo diễn.

“Trần đạo, thế nào?”

“Ừ, rất tốt,” Trần Lập gật đầu nói, “Cảnh vừa nãy được rồi, cậu có thể xem lại một chút, góc độ phương hướng rất tốt. Mặt khác, ánh mắt cũng rất đúng chỗ, cực kỳ tốt.”

“Tốt rồi, cảm ơn Trần đạo.” Lục Diễn lau mồ hôi trên trán, thoải mái cười nói.

Cảnh lên ngựa vừa rồi, đã diễn đi diễn lại bảy tám lần, hầu hết đều do một nguyên nhân, là góc quay không ổn.

Qua mấy tháng quay phim, Lục Diễn đã hiểu được thói quen về nhịp độ quay phim của Trần đạo. Trên cơ bản ngoại trừ những cảnh không yêu cầu chuyển động nhiều, không có mấy cảnh có thể không cần quay đi quay lại.

Trần Lập đặc biệt chú trọng hiệu quả của việc nắm bắt hình ảnh, có lẽ có quan hệ tới việc ông từng làm thợ chụp ảnh. Nhưng điều không thể phủ nhận là, việc bới lông tìm vết của ông, khiến cảnh quay càng đẹp mắt hơn.

Trần Lập có thói quen cuối ngày sẽ xem lại một lần tất cả các cảnh quay được trong ngày, khi Lục Diễn không bận gì cũng sẽ đi qua cùng quan sát. Đứng ở góc nhìn đối diện để xem lại cảnh quay, mới nhận ra quả thật những cảnh cuối cùng được Trần Lập gật đầu cho qua đều là cảnh quay tốt nhất. Lục Diễn hiếu học, Trần Lập cũng không keo kiệt, thường xuyên nhìn cảnh quay nói cho hắn vì sao dùng góc độ kia, làm thế thì được lợi gì. Lục Diễn học tập rất nhanh, lý giải cũng mạnh, gần như thông suốt ngay lập tức. Ngay từ đầu Trần Lập muốn nghiêm khắc quy định về góc độ, phương hướng, thậm chí độ cong cao hay thấp, trên cơ bản là, càng về sau, chỉ cần Trần Lập mở miệng, hắn đã biết phối hợp ra sao, số lần quay lại ngày càng ít.

Đi theo Trần Lập quay phim, quả thật mệt hơn nhiều so với mỗi lần trong quá khứ, nhưng hiệu quả rất rõ ràng. Lục Diễn càng biết cách nắm chắc và lí giải cảnh quay hơn.

Hắn rất vui vẻ, có thể học nhiều kiến thức thậm chí còn hưng phấn hơn chuyện được hợp tác với đạo diễn nổi tiếng.

Trần Lập ngẩng đầu liếc nhìn Lục Diễn một cái, cười nói, “Thế nào, còn chịu nổi không?”

Lục Diễn cười cười, “Đương nhiên, không thành vấn đề.”

Trần Lập vỗ vỗ vai hắn, “Từ từ, đi ăn cơm đã, nghỉ ngơi một lát, mấy cảnh buổi chiều còn khổ hơn đấy.”

Hai người vừa đi vừa hàn huyên về tình tiết của mấy phân đoạn kế tiếp kia.

Nói thật, ngay từ lúc đầu, Trần Lập cũng không phải không biết chút gì về Lục Diễn. Mỗi một diễn viên tới thử vai của ông ta đều tìm hiểu trước. Ngoại hình của Lục Diễn không tồi, là vẻ ngoài khiến người vừa nhìn thấy sẽ sinh ra hảo cảm trong lòng, có điều Trần Lập quay phim nhiều năm như vậy, từng gặp không ít diễn viên, vẻ ngoài xuất sắc thì chất thành đống, có thể nói trong giới nghệ sĩ, cái không thiếu nhất chính là dung mạo. Lục Diễn là ảnh đế Cannnes, thế nhưng cho đến ngày hôm nay vẫn còn có người nói cái giải ảnh đế đó hắn lấy được là do cực kỳ may mắn. Trần Lập không phải kẻ chỉ nghe tin đồn mà đánh giá một người, huống hồ một diễn viên trẻ có thể khiến Hàn Uyên điểm mặt chỉ tên, chắc chắn phải có chỗ hơn người.

Làm việc với nhau một thời gian, Trần Lập càng khẳng định về phán đoán này. Lục Diễn là người có thể khiến những người ở cạnh hắn cực kỳ thoải mái, sẽ giữ khoảng cách thích hợp khiến người ta không cảm thấy hời hợt, có đôi khi lại nhiệt tình nhưng không làm người ta cảm thấy giả dối, cũng sẽ nói đùa nhưng rất có chừng mực, nói chuyện hay làm việc chưa bao giờ khiến người khác xấu hổ hay lúng túng. Đương nhiên chỉ nói thế sẽ làm người tung tin kia cảm thấy hắn chưa hẳn là một diễn viên tốt, nhưng Lục Diễn không chỉ có tài diễn xuất rất tốt mà còn rất cố gắng.

Có một câu nói, trên thế giới, chuyện đáng sợ nhất không phải là người ta có thiên phú hơn bạn mà là người ta còn cố gắng hơn bạn. Lục Diễn chính là một người như vậy.

Điều Trần Lập tán thưởng nhất ở Lục Diễn chính là thái độ làm việc của hắn, bản thân ông đã là người có ham muốn làm mọi chuyện thật hoàn hảo hơn người, nhưng có đôi khi Lục Diễn còn nghiêm túc hơn cả ông. Nhiều lần ông nhìn thấy Lục Diễn một mình luyện tập vì cảnh quay ngày hôm sau, cho dù trong ánh mắt xoi mói của ông cũng thấy đã diễn không tồi, nhưng Lục Diễn còn muốn làm tốt hơn nữa. Hơn thế Lục Diễn không phải một người cứng nhắc, sẽ không ôm đồm cái tự ái của mình, không hiểu thì sẽ hỏi, chưa bao giờ giả bộ đã hiểu. Diễn viên như vậy là loại Trần Lập thích nhất.

Cho nên mới nói, thành công của hắn cho đến lúc này đều không phải là tình cờ. Đối với những lời đồn Lục Diễn nhờ vào may mắn, Trần Lập chỉ cười nhạt, có điều kiện và tài năng thiên bẩm như vậy, còn có thể không ngừng phấn đấu, không thành công thì chính là do ông trời không có mắt.

Chẳng qua, không ai biết, Lục Diễn trước khi sống lại, chính là bắt đầu từ hoàn cảnh “ông trời không có mắt” ấy. Có những khi tỉnh giấc trong đêm, chính hắn cũng sẽ đổ mồ hôi lạnh, không biết bây giờ đang ở trong mơ hay đủ những cảnh trong kiếp trước mới là một giấc mơ. Điều hắn chỉ có thể làm là, nắm chắc hiện tại, quý trọng những gì mình đang có.

Sau khi ăn xong cơm hộp được phát của đoàn phim, Lục Diễn đã bị chị Hà, người phụ trách trang phục gọi đi.

Chị Hà dẫn Lục Diễn vào phòng thay đồ, đẩy một bộ quần áo ra, cười bí ẩn, “Đến đây, Lục Diễn, nhanh chóng thử bộ hôn phục này xem. Vừa hoàn thành xong rồi mang tới đây, thử xem có vừa người hay không, không vừa thì chị sẽ sửa lại cho đẹp.”

Trước mắt Lục Diễn sáng ngời, hôn phục thời Đường cho nam là màu đỏ thẫm, ở cổ đại được gọi là màu giáng chu, không giống với áo bào ngày thường ống tay thẳng, mà là tay áo lễ phục. Tay áo rộng, gần như buông xuống tới tận đầu gối, thắt lưng màu trắng gắn với áo bào, nhìn thoáng qua thấy vừa trang nhã lại lộng lẫy.

Lục Diễn thay xong, chị Hà đi quanh hắn nhìn trái ngắm phải, khen không hết lời, “Cực kỳ đẹp, rất đẹp trai, thêm mũ tân lang nhất định sẽ hạ gục một đống người.”

Lục Diễn để chị Hà quay đi quay lại mấy vòng, thuận miệng nói, “Lễ phục như thế này chắc là làm rất khó nhỉ, chỉ vì một hai cảnh phim, có cần thiết không?”

“Đường nhiên là rất cần thiết!” Chị Hà nghiêm túc đáp, chị là người phụ trách trang phục chính cho phim của Trần Lập, hầu như mỗi một bộ trong phim của ông đều do chị phụ trách, từ kiểu dáng đến chất liệu đều do chị quyết định, đây là chuyên ngành của chị, càng là sự đam mê của chị, “Trang phục, nhất là trong phim cổ trang, chính là tô điểm cho toàn thể bộ phim. Chuẩn bị tốt chính là dệt hoa trên gấm, làm không tốt thì sẽ biến thành nét bút hỏng. Tuy rằng chỉ có một hai cảnh, cũng tuyệt đối không thể qua loa.”

“Phải phải, chị Hà nói đúng, em nói sai rồi.” Lục Diễn cười nói, “Vậy, hôn phục cho nữ cùng làm xong rồi sao?”

“Tất nhiên,” Chị Hà đắc ý nói, “Cậu muốn xem thử sao?”

“Vâng.” Lục Diễn gật gật đầu.

Chị Hà rất nhanh lấy một bộ khác ra. Hôn phục thời đường cho nữ là lễ phục màu xanh, cũng là tay áo rộng, nhưng không dài như của nam, hai tay áo được thêu đường viền, cả tay áo và vạt áo đều có viền được thêu hoa văn tinh xảo. Trong váy áo thêm một lớp màu xanh nhạt, cũng là những hoa văn nhỏ bé được tỉ mỉ thêu lên.

Lục Diễn nhìn chằm chằm hôn phục cho nữ một lúc lâu, cuối cùng khẽ nhíu nhíu mày.

Hắn chuyển mắt nhìn chị Hà, “Chị Hà, có một chuyện, có thể nhờ chị giúp được không?”

“Cậu nói đi.” Chị Hà đáp.

Lục Diễn cười ngại ngùng, đi qua nhỏ giọng nói vài câu.

“Chuyện này,” Chị Hà chần chờ nói, “Làm thì có thể làm, nhưng cậu muốn dùng nó để làm gì?”

Lục Diễn cười cười, “Nguyên nhân thì không có cách nào nói ra được, chị cứ coi như em muốn lưu giữ lại đi. Giá cả bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”

“Tôi không có ý này.” Chị Hà khoát tay nói, “Thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền. Được rồi, để tôi giúp cậu.”

“Cảm ơn chị Hà.” Lục Diễn chắp tay cười.

“Thôi,” Chị Hà cười đáp lại, “Khách sáo cái gì, sau này cậu cho tôi thêm vài cái ảnh có chữ ký là được rồi.”

“Không thành vấn đề, bao nhiêu cũng được hết. Có điều chuyện này, còn mong chị Hà giữ bí mật cho em.” Lục Diễn nói.

“Ôi chao, còn làm thần bí như vậy nữa. Yên tâm đi, Chị Hà cậu không phải người lắm miệng, không nói ra đâu.” Chị hà cũng đáp ứng cực kỳ thoải mái.

Cảnh quay buổi chiều chính là cảnh quan trọng nhất trong cả bộ phim, Vương Huyền Sách dẫn theo bảy ngàn kị binh tấn công nước phản loạn, dàn cảnh cực kỳ hoành tráng.

Các cảnh đều được quay từ xa, các cảnh gần cũng đã được quay hết rồi. Bởi vì dàn cảnh rất xa, nhìn không rõ mặt, hơn nữa những cảnh lớn như vậy đều có nguy hiểm nhất định, giống như cảnh lúc này, có một số diễn viên sẽ chọn lựa người đóng thế, những đạo diễn cẩn thận thậm chí còn chủ động đưa ra đề nghị này.

Trước đó Trần Lập cũng hỏi qua Lục Diễn có muốn dùng người đóng thế hay không, hắn thẳng thắn từ chối. Trong lúc đó, hắn muốn tự mình ra trận, nam nhi đại trượng phu chung quy đối với chuyện này luôn có nhiệt huyết sôi trào hết sức hăng hái, trong thực tế không có khả năng thật sự đi đánh giặc, trong phim ảnh có cơ hội đương nhiên muốn thử sức một lần. Về phương diện khác hắn rất có lòng tin, cho dù là cưỡi ngựa hay điều khiển cơ thể, diễn viên đóng thế có thể làm được thì hắn cũng sẽ làm được, hơn nữa còn tin mình làm còn tốt hơn.

Trần Lập cũng không gượng ép, chẳng qua dặn Lục Diễn nhất định phải chú ý an toàn, không cần cậy mạnh, cuối cùng còn nói đùa, “Để không phụ lòng cậu muốn tự mình anh dũng xuất trận, tôi sẽ cố hết sức để máy quay cho cậu vài cảnh đặc tả.”

“Như vậy là tốt nhất.” Lục Diễn cũng cười đáp.

Người quay phim được đưa lên máy bay trực thăng đang phành phạch ở trên đầu, máy quay ở bốn phía cũng ngắm tới mỗi góc độ quay, trợ lý đạo diễn cầm một cái loa lớn không ngừng chỉ huy diễn viên quần chúng biến hóa trận hình, thay đổi phương hướng.

Tuy rằng không thật sự có nhiều tới mấy vạn người, nhưng điều động hơn mấy trăm diễn viên quần chúng cũng gần như có thể tạo ra khí thế nghìn binh vạn mã.

Lục Diễn ngồi trên lưng ngựa, theo hướng trợ lí đạo diễn chỉ huy mà xung phong liều mạng không ngừng nghỉ, một tay kéo dây cương, một tay múa trường kiếm. Cưỡi ngựa nhanh chóng chạy trốn, từng đợt gió vù vù thổi bên tai, rất có khí thế dũng mãnh nơi sa trường.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn được làm nhân vật chính trong cảnh như vậy, kiếp trước khi đóng phim chỉ có tư cách làm một tiểu binh chạy trốn, nhìn lên đám người phía trên, cất giấu khát vọng và mơ ước của chính mình.

Mà bây giờ, hắn đã trở thành tồn tại khiến kẻ khác ngước nhìn.

Lục Diễn cảm thấy cực kỳ thoải mái, thất bại và bất mãn có ở kiếp trước, ngay ở lúc này càng ngày càng cách xa hắn.

Coi như tất cả ở kiếp trước là một giấc mơ, nhìn về phía trước, vĩnh viễn phải nhìn về phía trước. Giữ chắc và quý trọng những gì đang có đến cùng để chúng không bị mất đi!

Hắn cưỡi ngựa quả nhiên thành thạo giống như lời hắn cam đoan, thậm chí còn thực hiện vài động tác mạo hiểm có chút khó làm và đẹp mắt trên lưng ngựa.

Sau khi quay xong, đến khi Lục Diễn nhảy từ trên lưng xuống, mọi người mới chính thức thở phào một hơi.

Cao Hiệp, phụ trách quản lý ngựa và bảo đảm an toàn cho diễn viên trong đoàn phim, cưỡi ngựa lại gần, kích động kêu lên, “Mấy động tác vừa rồi thật đẹp mắt, cậu học ở đâu vậy?”

Lục Diến rất tự nhiên mà nói ra lí do thoái thác đã sớm nghĩ ra, “Trước kia từng đi du lịch ở thảo nguyên, gặp được một người chăn nuôi ngựa giỏi giang, đi theo học được vài chiêu.”

Cao Hiệp giơ ngón cái lên, “Lợi hại!”

Trên thực tế, bao năm là chân chạy việc ở kiếp trước hắn học được từ một diễn viên đóng thế. Diễn viên đóng thế kia, thường xuyên thay một vài ngôi sao lớn diễn một số động tác độ khó cao. Làm công việc nguy hiểm nhất, lại nhận được tiền lương tương đối ít ỏi. Đấy cũng chính là hiện thực!

Trần Lập vỗ vỗ vai hắn, cười nói, “Rất phấn khích! Nhưng mà có chút nguy hiểm, không cần liều mạng như vậy, tôi cũng sẽ không phát thêm tiền lương cho cậu đâu.”

Lục Diễn cười nói, “Trần đạo yên tâm đi, tôi biết chừng mực.”

“Vậy là tốt.” Trần Lập cười nói, “An toàn là trên hết. Nếu cậu xảy ra chuyện trong phim trường của tôi, fan của cậu chắc phanh thây tôi mất. Có điều, thật sự rất đỉnh!”

“Cảm ơn Trần đạo khích lệ.” Lục Diễn cười đáp lại.

Hoàn chương 92