.

Vào lúc Hàn Uyên tham gia chương trình phỏng vấn đầu tiên, MC liền trực tiếp hỏi thẳng, “Hàn tiên sinh, nghe nói anh sắp tham dự phim điện ảnh đề tài đồng tính《Chẳng cần lí do》của đạo diễn Vương Dịch, có thật không?”

Hàn Uyên mặc dù là đại thần thành danh đã lâu, nhưng ngoại trừ lúc quay phim, hắn kỳ thật không phải một người dễ gần, cũng không quá thân thiện dễ nói chuyện, cho nên hắn cũng rất ít tham gia các loại chương trình tạp kĩ, chỉ có chương trình thuần về phỏng vấn như vậy mới có thể ngẫu nhiên tham gia. MC phần lớn biết tính cách của hắn, nói chuyện cũng chưa bao giờ quanh co lòng vòng, bởi vì rất nhiều thời điểm, những thứ ẩn chứa nội hàm phong phú, hắn cơ bản là nghe không hiểu, “Không sai, điện ảnh đã vào giai đoạn chuẩn bị, rất nhanh sẽ khởi quay.”

MC tiếp tục, “Hàn tiên sinh, xin thứ cho tôi nói thẳng, nghe nói hơn mười năm trước Vương đạo từng mời anh chụp đề tài đồng tính, tôi nhớ rõ lúc ấy anh đã trực tiếp từ chối. Tôi còn nhớ rõ lý do cự tuyệt khi đó, anh nói, mỗi một người đàn ông trong lòng đều ẩn giấu một phần cái tâm đồng tính, anh sợ bản thân sẽ chịu ảnh hưởng, cho nên không nhận thể loại này. Hiện tại anh không nghĩ như vậy nữa sao, hay là có ẩn tình gì khác?”

Hàn Uyên thành thực gật đầu, “Năm đó đúng là tôi đã nói nói thế, hiện tại tôi vẫn giữ quan điểm cũ. Nhưng đóng phim nhiều năm, cơ hồ thể loại phim nào cũng đều tiếp nhận, kiểu nhân vật gì cũng từng diễn qua, nhưng vẫn chưa từng trải nghiệm đề tài này. Đối với một diễn viên mà nói, tận lực trốn tránh là một loại thiếu hụt. Tôi là một người dễ dàng nhập vai quá sâu, trước không dám nếm thử cũng là vì vậy, nhưng tôi nghĩ nhiều năm như vậy kinh nghiệm đã đủ để tôi khống chế chính mình. Người cần phải khiêu chiến với bản thân, tuổi tôi đã không còn ít, nếu không thử chỉ sợ sẽ lưu lại tiếc nuối. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là vì, đây là một kịch bản rất hay, tôi tin tưởng Vương đạo có thể tạo nên một câu chuyện vô cùng hấp dẫn cho tất cả chúng ta.”

Hàn Uyên nhẹ nhàng nở nụ cười, nói xong lời cuối cùng cũng không quên tuyên truyền cho bộ phim sắp tới.

“Là dạng câu chuyện như thế nào nhỉ?” MC thuận thế hỏi.

“Cái này, vẫn là mời mọi người đến lúc đó tới rạp chiếu phim xem đi.” Hàn Uyên thực nghiêm túc mà ra vẻ thần bí, có một loại cảm giác vừa đứng đắn lại vừa đáng yêu.

MC tiếp tục hỏi, “Nghe nói diễn viên chính còn lại của bộ phim này là Lục Diễn năm trước vừa mới đạt được danh hiệu ảnh đế tại liên hoan phim Cannes, có phải không?”

“Đúng vậy.” Đối với kiểu một hỏi một đáp như vậy, Hàn Uyên vẫn thích ứng khá tốt.

“Tôi còn nghe nói, là Hàn tiên sinh chủ động đề cử với đạo diễn Vương, hy vọng có thể do Lục Diễn đóng vai nam chính kia, phải không?”

“Không sai.”

“Không biết có tiện tiết lộ một chút, anh căn cứ vào cái gì mà đưa ra quyết định như vậy?”

“Đương nhiên là bởi vì cậu ấy thích hợp.” Hàn Uyên khẽ cười, “Trước chúng tôi hợp tác qua một lần, Lục Diễn là một diễn viên rất tuyệt. Hơn nữa tôi cảm thấy nhân vật kia cậu ấy diễn sẽ thích hợp.”

“Anh ấy còn là một diễn viên rất bảnh trai ha.” Ngữ khí MC mang theo một chút trêu chọc nho nhỏ.

Hàn Uyên lại hoàn toàn không có nghe ra, ngược lại đồng ý gật đầu, “Đúng vậy. Nếu nhất định phải nói, thì đó đại khái cũng là một trong số các lý do.”

MC cười tươi kết luận, “Tôi tin tưởng có hai diễn viên siêu đẹp trai tham gia, bộ phim điện ảnh này đã thành công được một nửa.”

Hàn Uyên nở nụ cười, không nói tiếp.

MC tiếp tục đề tài khác, “Lại nói tiếp, thật sự khiến người ta phải chờ mong, Hàn tiên sinh là diễn viên người Hoa đầu tiên được nhận danh hiệu ảnh đế Cannes, mà Lục Diễn lại là diễn viên có thời gian ngắn nhất kể từ khi ra mắt đến khi nhận được danh hiệu này. Đây quả thực là một trận quyết đấu đỉnh cao giữa ảnh đế cùng ảnh đế.”

Hàn Uyên nghiêm túc nói, “Tôi cũng cực kì chờ mong.”

Sau đó khi tham dự buổi phóng vấn trong một lần làm đại diện phát ngôn, Lục Diễn cũng bị truyền thông xoay quanh đề tài này.

“Lục tiên sinh, xin hỏi anh đối với việc Hàn ảnh đế đề nghị đích danh anh thủ vai người yêu của anh ấy cảm thấy thế nào?”

Lục Diễn ở trước mặt truyền thông luôn là vẻ tao nhã, mỉm cười nói, “Tôi rất cảm kích Hàn ảnh đế đã tán thành tôi như vậy. Chúng tôi trước từng hợp tác một lần, tôi tin tưởng lần này cũng sẽ vui vẻ như trước.”

“Lục tiên sinh, bộ phim lần này là về đề tài đồng tính luyến ái, anh có chút cố kỵ nào hay không?”

“Tôi nghĩ làm một diễn viên ưu tú, hẳn là tận lực trải nghiệm đủ các kiểu nhân vật khác nhau, đồng tính yêu nhau chỉ là một đề tài, so với các loại hình điện ảnh khác cũng không khác biệt gì lớn. Cho nên tôi cũng không cảm thấy có cái gì mà phải kiêng dè.”

“Lục tiên sinh, Hàn ảnh đế khi trẻ từng bởi vì sợ tính hướng bản thân bị ảnh hưởng mà từ chối thể loại này, anh chẳng lẽ sẽ không băn khoăn vấn đề này sao?”

Lục Diễn mỉm cười điềm nhiên, khẳng định, “Tôi khẳng định, tôi không phải người bởi vì một bộ phim mà thay đổi tính hướng.”

Sau này Tần Phong nhìn thấy tin tức này trên báo, cười nói với Lục Diễn, “Ảnh đế cùng ảnh đế quyết đấu, thật sự là mánh lới thú vị. Huống chi lại là đề tài đồng tính yêu nhau, lúc này còn chưa bấm máy đâu đấy, đã thu hút lượng chú ý lớn như vậy.”

Lục Diễn cũng cười, “Loại đề tài này luôn luôn mẫn cảm, mấy năm gần đây lại đặc biệt được hoan nghênh, có hiệu quả như vậy cũng không mấy kinh ngạc.” “Nói thật đi, cậu thật sự không lo lắng sẽ bị ảnh hưởng sao?” Tần Phong vẫn có chút băn khoăn, “Cậu khác Hàn Uyên, người ta sớm đã là đại thần, sóng gió nho nhỏ này với anh ta mà nói căn bản chẳng đáng gì, cho dù thật sự là đồng tính luyến ái, cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của anh ta. Nhưng cậu thì khác, hiện tại đang trong giai đoạn sự nghiệp tăng tiến, nếu dính tin đồn kiểu này, một chút vô ý, liền có khả năng bị huỷ diệt.”

“Không cần bi quan như vậy…” Lục Diễn cười nói, “Hiện tại khả năng tiếp thu của fan đều rất cao, sớm không giống mười mấy năm trước. So với việc tính hướng, thành tích cùng phẩm chất mới càng quan trọng hơn.”

Tần Phong tựa hồ từ những lời này nhận ra điểm là lạ, “Sao tôi cảm thấy cậu giống như có ẩn ý nhỉ. À mà, cậu đã công bố hẹn hò yêu đương một năm rồi, bạn gái của cậu sao chưa từng tới thăm cậu, cho dù là người ngoài giới, cũng quá không nhiệt tình rồi.”

“Ai nói em ấy chưa từng tới, đã tới nhiều lần. Mặt khác…” Lục Diễn khẽ cúi người, hơi hơi nheo lại mắt, đè thấp thanh âm cười nói, “Tôi lúc nào nói qua, người yêu của tôi là nữ?”

Tần Phong giống như bị đông cứng, cả giọng nói cũng có chút run lên, “Không… phải… nữ , chẳng lẽ… là nam? !”

Lục Diễn vỗ vỗ bả vai Tần Phong, cho hắn một ít an ủi, “Chuyện này anh sớm hay muộn đều sẽ biết, tôi cũng không phải cố ý giấu anh, chỉ là anh không hỏi, tôi liền không nói thẳng.”

Tần Phong đang còn trong khiếp sợ, nói năng có chút lộn xộn, “Lục Diễn, tôi thật không nhìn ra, cậu hóa ra là cong? !”

“Ừm, ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ tôi sẽ cong. Có điều hiện tại, tôi chính là cong.” Lục Diễn nói thản nhiên, giống như chỉ là đang nói chuyện hôm nay ăn cái gì uống cái gì vậy.

Tần Phong giống như chợt hiểu rõ, “Cho nên, cậu mới không chịu đóng cảnh giường chiếu, bởi vì không dám, cậu sợ ngộ nhỡ lúc quay xảy ra phản ứng sẽ xấu hổ?”

“Đương nhiên không phải,” Lục Diễn lộ ra vẻ mặt anh nghĩ nhiều quá rồi, “Ngoài người tôi yêu ra thì tôi không có hứng thú với đàn ông.”

“Cho nên cậu muốn nói chính là, cậu không phải thích đàn ông, mà chỉ là người cậu thích đúng lúc lại là đàn ông?” Tần Phong một bộ cậu muốn nói tôi lập tức phun cho cậu xem.

Lục Diễn lại cười, “Không, tôi sẽ không như vậy nói. Cong chính là cong, tìm cớ cũng không có ý nghĩa. Chẳng qua, cho dù là đồng tính luyến ái, cũng cho phép tôi có chút khiết phích, chỉ si tình với một người mà thôi.”

Tần Phong đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, kinh hãi hỏi, “Cậu không phải định nhân cơ hội này come out chứ?”

“Come out là sớm hay muộn, tôi không tính che giấu cả đời. Nhưng không phải hiện tại, anh tạm thời có thể yên tâm, chờ tôi chuẩn bị tốt, ta nhất định sẽ thông báo cho anh trước.” Lục Diễn cười phá lệ thuần lương.

Tần Phong cảm giác tim mình có chút không đúng lắm, “Lục Diễn, cậu nói thật đó hả? Tôi hôm nay chưa uống thuốc cậu đừng đùa tôi.”

Lục Diễn thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói, “Phong ca, tôi rất cảm ơn hai năm nay anh chiếu cố tôi, chúng ta hợp tác vẫn luôn rất ăn ý. Nhưng nếu anh cảm thấy không thể tiếp thu, tôi cũng sẽ không trách anh, hợp đồng của tôi và công ty sắp hết hạn, tôi cam đoan trước lúc đó tôi sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì, sau đó anh có thể lựa chọn tiếp tục làm người đại diện cho tôi nữa hay không.”

“Tôi không phải ý này,” Tần Phong khoát tay, “Tôi chỉ là nhất thời kinh ngạc thôi. Cậu rất giỏi, Lục Diễn. Tôi thật sự vui khi trở thành người đại diện của cậu, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác. Kỳ thật tựa như cậu đã nói, loại chuyện này, nếu ở mười năm trước, có lẽ còn dễ bị đả kích, nhưng ở hiện tại, sẽ không nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa bây giờ khẩu vị của fan, nói như thế nào nhỉ, nếu làm tốt, không chừng come out còn có thể được ủng hộ nhiệt liệt đấy. Về phần trong giới, cho dù có ảnh hưởng hẳn cũng không nhiều, tôi không tin có tôi ở đây cậu lại không nhận được kịch bản. Có điều về mặt làm đại diện có lẽ sẽ có một ít trở ngại.” Tần Phong cười khổ một chút lại nói, “Nhưng tôi nghĩ cậu khẳng định đã lường trước hậu quả. Tôi chỉ có một câu, chuyện này nhất định phải thận trọng.”

“Anh yên tâm, Phong ca, tôi sẽ không làm việc lỗ mãng.” Lục Diễn đáp.

“Cái này thì tôi tuyệt đối tin tưởng,” Tần Phong chỉ vào hắn, ra vẻ bất mãn, “Thằng nhóc này, thời gian dài như vậy, giấu kín thật ha, một chút tin tức đều không hé ra.”

“Cho nên, anh có thể càng thêm yên tâm.” Lục Diễn mỉm cười.

Tần Phong quả thực không có biện pháp với hắn, lắc đầu nói, “Thôi được rồi, tự cậu chú ý nhiều một chút. Mấy ngày nữa sẽ vào đoàn phim, cậu nắm chắc cơ hội tốt đi.”

“Vâng.” Lục Diễn đáp.

Ngay sau khi công tác chuẩn bị hoàn thành, điện ảnh liền chính thức khởi quay.

Thời điểm hai diễn viên chính chạm trán tại đoàn phim, lúc đầu còn hơi xấu hổ. Tuy rằng không phải lần đầu tiên hợp tác, nhưng lần này lại sắm vai một đôi yêu nhau trong bộ phim chủ đề tình cảm, khác rất nhiều so với bộ phim trước đây. Hơn nữa Vương Dịch nhìn thấy Lục Diễn, câu đầu tiên chính là đùa giỡn nhìn Hàn Uyên nói, “Ai nha, tiểu tình nhân của cậu đến kìa.”

Hàn Uyên sợ Lục Diễn không được tự nhiên, cười giải vây, “Vương đạo thích nói đùa, Lục Diễn cậu đừng để ý.”

Vương Dịch lại không phối hợp, “Tôi cũng không phải là nói giỡn, bắt đầu từ bây giờ, các cậu cũng nên bắt đầu nổi lên cảm xúc đi. Trong khoảng thời gian này, các cậu tốt nhất thích ứng một chút thân phận trong kịch bản, lúc quay phim càng dễ nhập vai.”

Lời Vương Dịch tuy nói như vậy, nhưng cũng thiên về đùa giỡn, hai diễn viên cấp bậc ảnh đế nếu còn cần lo lắng vấn đề nhập vai, vậy những người khác căn bản không cần lăn lộn nữa.

Lục Diễn không để ý, cũng thuận thế nói, “Vương đạo nói có lý.”

Sau khi nói xong những lời này, toàn bộ dáng vẻ của hắn chợt thay đổi, hắn nâng mắt lên, dùng một loại ánh mắt thành khẩn, nóng bỏng, thuần túy nhìn về phía Hàn Uyên, trong mắt có khao khát có chờ mong, ngay cả thanh âm cũng kìm nén thành khàn khàn của thiếu niên, “Thầy.”

Hàn Uyên sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng Lục Diễn đây là trực tiếp nhập vai. Đối với việc đóng phim, hắn cho tới bây giờ việc đáng làm thì phải làm, rất nhanh điều chỉnh một chút, dùng một loại biểu tình tao nhã mang theo vẻ như gần như xa, giống như không thèm để ý mà lại âm thầm lưu ý, gật gật đầu, nhẹ nhàng từ xoang mũi phát ra một tiếng “Ừ”.

Không khí tạm dừng vài giây, Vương Dịch vỗ tay khen ngợi, “Không tồi không tồi, không hổ là quyết đấu cấp bậc ảnh đế, chính là cảm giác như thế, nhớ duy trì, nhớ phải duy trì nha.”

Vương Dịch nói xong nhìn Lục Diễn mỉm cười sâu xa, “Hàn Uyên nói với tôi diễn xuất của cậu rất tuyệt, là người phù hợp nhất với nhân vật kia. Lúc đầu còn cảm thấy cậu ấy có chút khoa trương, nhưng mà vừa rồi biểu hiện của cậu đã hoàn toàn thuyết phục tôi. Tôi tin, Quý Do chính là cậu, cậu chính là Quý Do.”

Lục Diễn mỉm cười, trở lại là chính bản thân, khiêm tốn đáp, “Vương đạo quá khen. Tôi sẽ cố gắng, không để Vương đạo phải thất vọng.”

Vương Dịch cười ha hả, nói, “Có những thứ, không chỉ có là cố gắng là được. Nhưng mà Lục Diễn, cậu vừa lúc là một người có thiên phú, hơn nữa đủ cố gắng… Ừ, tôi đã tin cái danh ảnh đế của cậu không phải có được nhờ may mắn rồi.”

Mặc dù là khích lệ, nhưng Vương Dịch nói cũng quá trực tiếp, đạo diễn khác hẳn không dám nói như vậy, nhưng Vương Dịch không giống kẻ khác. Ông ta đến nay sản xuất tổng cộng mười lăm bộ phim điện ảnh, mỗi một phim đều được tôn sùng là kinh điển, thậm chí có mấy bộ được tôn là huyền thoại, ông ta cũng là đạo diễn đạt nhiều lần danh hiệu đạo diễn xuất sắc nhất tại giải thưởng Kim Mã tính từ trước đến nay. Mà trong mười lăm bộ phim của đạo diễn Vương Dịch, có chín bộ là do Hàn Uyên diễn vai chính. Tất cả điều đó khiến cho đến hiện tại, vẫn còn có người tranh luận, đến tột cùng là Vương Dịch tạo nên thành tựu cho Hàn Uyên, hay là nhờ Hàn Uyên mới có thành công của Vương Dịch. Nhưng càng nhiều người giữ quan điểm, bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, Vương Dịch cùng Hàn Uyên được xưng là tổ hợp tác số một trong giới điện ảnh.

Đối mặt cặp đôi hợp tác số một như vậy, Lục Diễn cũng không luống cuống. Hắn biết bộ phim điện ảnh này kỳ thật là Vương Dịch tạo ra vì Hàn Uyên, Hàn Uyên mới là nam chính chân chính số một. Hắn sắm vai Trang Văn Hiên tính cách nội liễm, mâu thuẫn, là một kịch bản có xung đột rõ ràng, phần nhiều là diễn về nội tâm. Mà Lục Diễn sắm vai Quý Do thì đơn thuần túy hơn nhiều lắm, cũng đơn giản hơn nhiều, hết thảy hỉ nộ cơ hồ đều biểu hiện lên trên mặt.

Lục Diễn không bởi vậy mà cảm thấy bất mãn hay là bất bình, ngược lại hắn càng thích nhân vật Quý Do kia hơn, hoàn toàn là vì nhân vật này đơn giản mà thuần túy. Hơn nữa Lục Diễn tin tưởng hắn nhất định có thể tạo nên cho Quý Do càng nhiều nội dung.

Phân cảnh đầu là trong một ngõ hẻm, Lục Diễn mặc đồng phục học sinh, áo sơ-mi trắng, quần màu đen, tóc của hắn có chút hỗn độn, áo bị kéo ra vài cúc trên, trên quần còn dính bụi đất, cặp sách bằng vải bố lục quân còn ở trong góc tường, lộ ra mấy quyển sách giáo khoa được bao chỉnh tề. Ánh mắt của hắn phẫn nộ mà sắc bén, giống một ấu thú mất chỗ dựa mà còn bị chọc giận, hung hăng trừng mắt trước ba nam sinh mặc đồng phục giống hắn.

Lúc này, hắn không còn là diễn viên Lục Diễn, mà là Quý Do, một học sinh không được cha mẹ coi trọng, có chút bực bội đang cùng đám học sinh cấp ba đánh nhau.

Ba nam sinh đối diện bị ánh mắt của hắn khiến cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh lại vì mình sợ sệt mà cảm thấy mất thể diện, ưỡn ngực rống lên một câu, “Nhìn cái gì, đến đánh mày đó, sau này ít quanh quẩn bên Trần Dao, mày không xứng.”

Quý Do khinh thường đáp, “Là nó theo tao, mày tốt nhất nói với nó về chớ quấn lấy tao, phiền chết!”

“Mày nói cái gì, mày dám nói cô ấy như vậy, xem tao dạy dỗ mày thế nào!” Nam sinh đứng giữa nổi điên, tung nắm đấm về phía Quý Do, cậu cũng không phải dạng vừa, từ nhỏ đến lớn đánh nhau không ít lần, rất nhanh liền đánh ngã nam sinh kia trên mặt đất, nhưng đúng lúc này, hai tên còn lại cũng xông vào, Quý Do đơn thân độc mã khó mà địch lại, rất nhanh bị ăn mấy đấm, bốn người vây thành một đám hỗn loạn.

“Dừng tay!” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.

Bốn người cũng không bởi vậy mà dừng tay, ngược lại đánh càng ác hơn, người kia trực tiếp đi lên trước muốn tách bọn họ ra, nhưng đám nhóc đang hăng tiết nào có dễ can ngăn như vậy, người nọ ngược lại bị đẩy ra thiếu chút nữa té nhào trên mặt đất.

Người kia phẫn nộ mà kêu tên ba người, “Mã Ngang, Thương Tử Kiến, Tôn Việt, còn không dừng tay, các em muốn bị đình chỉ sao!”

Đám thiếu niên lúc này mới tách ra, ba nam sinh kinh sợ mà nhìn người tới, giọng run run, “Thầy…. thầy Trang, tụi em không dám, thầy đừng tố giác tụi em.”

Trang Văn Hiên cau mày, không nói gì.

Ba nam sinh tiếp tục cầu xin, “Thầy, xin thầy đó, tha cho tụi em đi, tụi em không dám nữa, sắp thi học kỳ rồi, tụi em không muốn bị phạt đâu.”

Trang Văn Hiên thở dài, “Các em đi đi, còn để thầy nhìn thấy các em đánh nhau, liền trực tiếp đưa đến phòng hiệu trưởng.”

“Sẽ không sẽ không, chúng em không dám, cám ơn thầy, tụi em đi.” Ba nam sinh vừa xua tay vừa vội vội vàng vàng chạy mất.

Trang Văn Hiên lúc này mới cúi đầu nhìn về phía thiếu niên còn ngồi dưới đất. Quần áo của cậu đã bị xé rách, khóe môi dính máu, dưới mắt còn có chút bầm tím, thoạt nhìn có vẻ rất chật vật.

Trang Văn Hiên đi qua, “Em tên là gì? Học lớp nào?”

Nam sinh cúi đầu, rầu rĩ đáp, “Quý Do, lớp 12-2.”

Trang Văn Hiên lại thở dài, anh nhìn ra được là ba nam sinh kia đánh cậu, cho nên cũng không trách cứ gì, “Còn đứng lên được không?”

“Được…” Quý Do rầu rĩ lên tiếng, cánh tay chống lên đất chậm rãi đứng lên, cái gì cũng không nói, đi đến góc tường nhặt cặp sách dính bẩn, nhặt từng cuốn sách giáo khoa cất kỹ, phủi phủi, đeo lên trên lưng, chuẩn bị rời đi.

Động tác liên tiếp không nhanh không chậm, trừ bỏ lúc đầu khi đứng lên thoáng có chút trì trệ, sau đó thoạt nhìn cũng không có gì không ổn.

Bóng lưng cậu thẳng tắp, thân thể thiếu niên còn cao hơn cả Trang Văn Hiên. Từ đầu tới cuối, cậu nhóc này không nói thêm gì, Trang Văn Hiên lại giống như thấy được vẻ trầm mặc không cam lòng cùng quật cường ở cậu.

Trang Văn Hiên đột nhiên không muốn để cậu cứ vậy rời đi, “Thương thế của cậu… muốn trước xử lý một chút không?”

Bước chân thong thả của Quý Do chợt ngừng, chậm rãi xoay người, cũng không nói lời nào, dùng cặp mắt tối như mực nhìn anh.

Trang Văn Hiên nhất thời cảm thấy có chút chật vật, giải thích, “Cậu như vậy trở về, người trong nhà sẽ lo lắng. Có muốn xử lý miệng vết thương một chút không?”

Quý Do trầm mặc như trước nhìn anh, không nói lời nào. Ánh mắt tối đen khiến người đối diện trong lòng hoảng hốt.

Thật lâu sau, lâu đến mức Trang Văn Hiên sắp chịu không nổi, mới chậm rãi mở miệng, “Không có người lo lắng.”

“Sao cơ?” Trang Văn Hiên cơ hồ quên anh vừa rồi nói những thứ gì.

“Trong nhà không có người, sẽ không lo lắng.” Quý Do nói thật bình tĩnh, nhưng Trang Văn Hiên có thể cảm nhận được sâu trong nội tâm cậu cất giấu khổ sở cùng bi thương.

Trái tim Trang Văn Hiên khẽ nhói, không biết nên nói điểm gì mới tốt, Quý Do đã đi qua bên cạnh anh, lên tiếng, “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Trang Văn Hiên ngốc lăng hỏi một câu.

Quý Do có chút kỳ quái mà nhìn anh, “Không phải nói đi xử lý miệng vết thương sao?”

“À, đúng vậy.” Trang Văn Hiên kịp phản ứng, hơi có chút thẹn thùng.

“Cắt”, Vương Dịch hô một tiếng, hai người ngừng lại.

“Đoạn vừa rồi rất tốt, cứ như vậy, chuẩn bị cảnh tiếp theo.” Vương Dịch khoát tay kêu lên.

Cảnh đánh nhau kia quay lại mấy lần, tuy rằng không phải đánh thật nhưng rốt cuộc cũng có chút va chạm, vết thương trên người Lục Diễn đều là hoá trang, nhưng đau thì vẫn có đau, có điều hắn cũng không hề gì.

Sau đó, cảnh quay chỉ có hai người thì quay một lần là qua. Lục Diễn đối với cảm xúc cùng tiết tấu nắm giữ chuẩn xác, Hàn Uyên cũng không hề thua kém, tựa như đã từng cùng nhau diễn xuất ăn ý vui vẻ như vậy, lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác sảng khoái khi đóng phim thế này. Trong màn ảnh, bọn họ đã không còn là Lục Diễn cùng Hàn Uyên, mà là Quý Do và Trang Văn Hiên, cảm xúc nhập vai vô cùng hoàn hảo.

Cảnh kế tiếp là trong phòng, cho nên phải chuyển tới bối cảnh trong phòng. Chuyên viên hóa trang lại đây giúp Lục Diễn bổ sung thêm một chút phấn, bởi vì thời gian cũng không kéo dài quá lâu lâu, lớp trang điểm còn chưa mất, cho nên cũng không tốn công.

Rất nhanh chuyển dời địa điểm vào trong phòng, Vương Dịch săn sóc hỏi, “Thế nào, có cần chút thời gian chuẩn bị không?”

Lục Diễn cùng Hàn Uyên nhìn nhau mỉm cười, lắc đầu nói, “Không cần, trực tiếp bắt đầu đi.”

“OK !” Vương Dịch làm ra động tác tay cười nói, “Cố lên, một lần mà qua, tiết kiệm được tiền phim nhựa tôi cho hai cậu thêm cơm.”

Nhân viên công tác bên cạnh nghe được cười hỏi một câu, “Anh Vương, thêm cơm có phần tụi em không đấy?”

Vương Dịch gõ vai cậu, “Tất cả giữ vững tinh thần, quay thuận lợi đều thêm cơm.”

Mọi người lập tức phấn chấn hẳn lên, ồn ào nói, “A a, một lần là qua một lần là qua, thêm cơm thêm cơm.”

Còn có người chêm vào một câu, “Hàn đại thần, Lục đại thần, cố lên!”

Lục Diễn quay đầu nháy mắt với mọi người, ra dấu “OK”, Hàn Uyên cũng khẽ cười gật đầu.

Trang Văn Hiên trực tiếp đem Quý Do về ký túc xá giáo viên, lấy bông băng thuốc đỏ ra bôi cho cậu.

Động tác của anh rất nhẹ, bộ dáng thật cẩn thận, lúc anh bôi thuốc Quý Do liền nhìn chằm chằm vào mặt anh. Bị ánh mắt thuần túy thản nhiên nhìn chăm chú như vậy, Trang Văn Hiên cảm thấy tâm tư nho nhỏ của mình có chút xấu hổ, nhịn không được đỏ mặt, thẹn quá thành giận mà thấp giọng ra lệnh, “Nhắm mắt lại.”

Quý Do thực nghe lời mà nhắm hai mắt, lông mi thật dài quét qua đầu ngón tay, tay Trang Văn Hiên cầm bông y tế khẽ run lên.

Trước mắt cảnh tượng có chút ái muội, Trang Văn Hiên không dám nghĩ nhiều, cúi đầu, tốc độ bôi thuốc nhanh hơn.

Thẳng đến khi Trang Văn Hiên nói một câu “Xong rồi.” Quý Do mới mở to mắt.

Nơi miệng vết thương lành lạnh, đã chẳng còn đau đớn, Quý Do nói một câu từ đáy lòng, “Cám ơn thầy Trang.”

Trang Văn Hiên đang thu thập hộp thuốc khẽ ngừng tay, “Cậu biết tôi?”

Quý Do nở nụ cười, từ vừa rồi đến hiện tại, Trang Văn Hiên là lần đầu tiên nhìn thấy cậu cười, miệng vết thương dính thuốc đỏ trên mặt kết hợp với tươi cười tạo nên cảnh tượng rất hài hước, nhưng anh lại cảm thấy cậu cười rất chân thành, rất đẹp. “Thầy không nhận biết học sinh là bình thường, nhưng nào có học sinh không biết thầy. Giáo viên vật lý của lớp 12-5 Trang Văn Hiên, đúng không ?”

Trang Văn Hiên trầm mặc một lát, lại nói câu không liên quan, “Về sau gặp phải loại chuyện này, đánh không lại thì chạy đi, chạy cũng không xấu mặt đâu.”

Quý Do rõ ràng sửng sốt một chút, đột nhiên lộ ra một nụ cười xán lạn, “Vâng.”

Trang Văn Hiên bị nụ cười lung lay ánh mắt, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Không sai, Trang Văn Hiên là gay, anh trời sinh chỉ thích thân thể đàn ông có cấu tạo giống mình, nhưng anh vẫn luôn thật cẩn thận che giấu tính hướng của mình, anh không muốn bị người khác dùng ánh mắt khác thường mà nhìn anh.

Nhiều năm êm đềm như vậy, lại bị một lần gặp gỡ ngoài ý muốn phá nát, Trang Văn Hiên cảm giác dường như không xong.

Cố tình đối phương vẫn là một đứa trẻ, một học sinh trong trường của mình.

Trang Văn Hiên cảm thấy anh gặp phải nan đề chưa bao giờ có, so với bài tập vật lý khó giải nhất trên thế giới kia còn khó giải hơn.

Hoàn chương 78

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta chỉ nói một câu, Quý Do là công, tuy rằng không có cảnh H.

☆,