.

Từ phòng thu đi ra, Lục Diễn từ chối ý tốt muốn đưa mình xuống của người phụ trách đài truyền hình, một mình bước đến chỗ thang máy.

Tống Huy đã xuống ga-ra trước để lấy xe.

Hắn tới bên cạnh thang máy, ấn phím đi xuống rồi đứng lẳng lặng ở một bên chờ, hiện tại cả tầng này chỉ có một mình hắn chờ thang máy. Đợi một lúc, Lục Diễn ngẩng đầu nhìn thang máy mới chỉ tới tầng G, cảm giác có chút lâu, mấy cái thang máy khác cơ bản đều giống như vậy. Mười hai tầng thì cũng không tính là quá cao, Lục Diễn dứt khoát quyết định đi thang bộ xuống, dù sao thời gian không gấp cũng nên vận động gân cốt rèn luyện thân thể một chút.

Hắn xoay người mở cửa lối thoát hiểm, đi bộ xuống dưới.

Tiếng bước chân của hắn không mạnh nhưng trong gian thang bộ quá mức yên tĩnh, cho nên có thể nghe được rõ ràng.

Đi qua vài tầng, khi xuống đến khoảng tầng sáu hay bảy, đột nhiên nghe được ở bên dưới có tiếng quát lớn, “Cậu cho rằng mình là ai? Người khác hỏi chuyện cậu là để mắt đến cậu! Là minh tinh còn có ý nghĩ riêng tư cái gì! Cậu đang tự làm một mình sao?! Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, đáng đời mãi chẳng nổi lên được!”

Giọng nói không cố sức đè thấp, cũng không biết là không sợ bị người khác nghe thấy hay cảm thấy nơi này sẽ không có người khác.

Lục Diễn nhíu nhíu mày, hắn không có sở thích nghe lén chuyện của người ta lại càng không muốn làm người gây chuyện, chỉ là lúc này đã đến quá gần, cho dù muốn đi lên trên hay bước tiếp xuống dưới đều không tránh khỏi động tới người kia, đều sẽ càng lúng túng.

Lúc này người vừa lên tiếng lại trách móc thêm hai câu, càng ngày càng khó nghe, ngược lại người còn lại từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.

Nghe thêm thì thấy như là người đại diện đang trách mắng nghệ sĩ mình dìu dắt, nhưng điều khiến vùng giữa đôi lông mày hắn nhíu lại chính là, giọng nói này có chút quen thuộc, giống như hắn đã từng nghe qua rất nhiều lần, hơn nữa ngữ khí và giọng điệu tuyệt đối không xa lạ.

Lục Diễn đang định đi lên trên để ra khỏi lối thoát hiểm, thì người phía dưới bắt đầu đi lên. Lúc này nếu còn tiếp tục tránh ngược lại giống như mình làm việc đuối lý rồi muốn chạy, Lục Diễn dứt khoát không tránh né nữa, thoải mái đi thẳng xuống dưới.

Mới đi được hai bước thì đụng mặt hai người.

Người đi đằng trước có chút quen mắt, đối phương thấy có người thì lắp bắp hoảng sợ nhưng gã rất nhanh liền nhận ra Lục Diễn, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, gần như làm bộ cúi đầu khom lưng, “Lục ca, ở trong này gặp được thật là khéo, chào anh.”

Như có tiếng chớp xẹt qua, Lục Diễn đột nhiên nhớ ra gã là ai.

Phương Mãnh!

Từng là người đại diện của hắn!

Đó đã là chuyện xa lắc xa lơ từ đời trước.

Lục Diễn nhìn thấy bộ dáng lấy lòng của Phương Mãnh, trong lòng có chút cảm khái, quả nhiên gã vẫn là cái dạng này, đối với nghệ sĩ của mình thì hơi tí là trách móc chửi rủa, đối với minh tinh nổi danh cùng công ty thì lại cố sức nịnh bợ. Vì sao gã không hiểu được, dụng tâm dìu dắt tốt nghệ sĩ của mình thì mới có thể khiến người khác nhìn thấy giá trị của gã?

Lục Diễn đứng ở bậc trên, mặt không thay đổi từ trên cao nhìn xuống gã.

Đứng sau Phương Mãnh chính là một nghệ sĩ nam mi thanh mục tú, Lục Diễn không có ấn tượng gì với gương mặt này, có lẽ là người mới vừa ra mắt không lâu. Khi ánh mắt đầu tiên của cậu ta nhìn đến Lục Diễn, trong mắt hiện lên tia xấu hổ và lúng túng nhưng rất nhanh liền biến mất, cúi đầu rũ mắt xuống, một bộ dáng phục tùng.

Lục Diễn lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, không dám nói gặp qua tất cả loại người nhưng mắt nhìn người thì vẫn có. Nam nghệ sĩ này có điều kiện ngoại hình không tệ lắm lại hiểu được cách ẩn nhẫn, biết thời biết thế, nếu có cơ hội không nói đến cực kỳ nổi tiếng, vẫn có khả năng tạo được vị thế nhất định của mình trong giới giải trí.

Phương Mãnh xem như nhặt được bảo bối. Chỉ tiếc là, gã vĩnh viễn sẽ không nhìn được giá trị đích thực của người khác, cũng giống như Lục Diễn năm đó ở trong tay gã, gã chỉ biết oán giận hắn không có cách nào mang lại ích lợi cho mình. Cho nên Lục Diễn cũng có thể khẳng định, nếu có một ngày nam nghệ sĩ này thật sự nổi tiếng, chuyện đầu tiên cần làm chính là sa thải người đại diện mang tên Phương Mãnh này.

Chẳng qua, tất cả đều không phải chuyện liên quan đến hắn.

Lục Diễn vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt thoáng gật đầu với nam nghệ sĩ một cái rồi tiếp tục bước xuống dưới. Về phần Phương Mãnh, ngay cả nhìn cũng không cho gã một cái liếc mắt nào.

Lúc đi ra đến cổng đài truyền hình, Tống Huy đã lái xe chờ ở cửa.

Lục Diễn kéo kéo cổ áo gió, đeo kính râm bước tới, nhanh nhẹn mở cửa lên xe.

Tuy khuôn mặt hắn vẫn không có gì thay đổi như trước, có điều đi theo hắn lâu như vậy, Tống Huy lại rất giỏi tùy mặt gửi lời, từ vẻ mặt lạnh nhạt của ông chủ vẫn nhìn ra được chút manh mối nên cậu vừa lái xe vừa thuận miệng, “Tâm trạng của Lục ca trông có vẻ không tồi lắm.”

“Hửm, rõ ràng đến thế sao?” Lục Diễn hỏi lại một câu.

“He he, người khác nhìn ra hay không thì em không biết, dù sao em cảm thấy như vậy.” Tống Huy cười nói.

“Vừa rồi đụng mặt một người cực kỳ đáng ghét, biết được anh ta bây giờ sống không tốt hơn trước là bao, cảm thấy trong lòng rất cao hứng.” Lục Diễn cười nhẹ lại nói, “Anh như vậy có phải rất tiểu nhân không?”

“Sao có thể, đây là chuyện bình thường thôi. Dù sao cũng không phải anh hại anh ta sống không tốt.” Tống Huy đáp.

“A, còn cần người hại sao. Tự làm bậy không thể sống.” Lục Diễn nở nụ cười châm chọc.

“Ớ, Lục ca, anh cũng biết?”

“Biết cái gì?” Lục Diễn không hiểu hỏi lại.

“Chính là cái người hãm hại anh lần trước, tên gì ấy nhỉ… à, Hứa Viễn. Vừa mới xem tin tức, cậu ta tham gia tụ tập hít thuốc phiện nên bị bắt rồi.” Tống Huy kể lại.

“Ồ, có việc này sao?” Hắn thật sự chưa biết.

“Lục ca anh không biết sao? Bây giờ trên mạng đang thảo luận rất nhiều về việc này, có điều không phải vì Hứa Viễn. Lúc này có rất nhiều người bị bắt, vài người đều là thần tượng ngôi sao cực kỳ được lòng người, nếu cậu ta không tham gia có lẽ cũng chẳng ai buồn nhắc đến.” Tống Huy nói lại đơn giản.

“Lần này thì như mong muốn của cậu ta rồi, chuyện này không thành danh thì hơi khó.” Lục Diễn đáp.

“Cho nên mới nói, vẫn như câu kia của Lục ca, tự làm bậy không thể sống. Em nghe nói thằng nhóc này cố hết sức nịnh bợ những nghệ sĩ đang nổi tiếng, đi theo làm chân sai vặt cũng không sợ mất mặt. Có lẽ cậu ta vốn nghĩ mình ôm được đùi to, không nghĩ tới ngược lại cùng bị kéo xuống vực.” Trong giọng nói của Tống Huy rõ ràng mang theo vui sướng khi thấy người gặp họa.

Lục Diễn cười cười, “Cậu có vẻ để ý đến cậu ta nhỉ?”

“Đương nhiên. Cậu ta hại anh như vậy, em muốn tìm một cơ hội tuyệt đối không để cậu ta sống tốt. Như bây giờ cũng tốt, không cần em ra tay cậu ta đã tự ép chết chính mình, thật sự khiến lòng người vui sướng cực kỳ.”

“Ừ, trung thành quan tâm, không hổ danh là kim bài trợ lý. Tháng sau anh tăng lương cho cậu.” Lục Diễn khen ngợi một câu.

“Thật vậy sao, cám ơn Lục ca!” Nếu không phải đang lái xe, có lẽ Tống Huy đã cao hứng đến độ khoa chân múa tay rồi.

Hai ngày sau, khi Lục Diễn rời khỏi công ty thì ngoài ý muốn gặp một người.

Đối phương đứng ngoài cửa tòa nhà, nhìn thấy Lục Diễn đi ra liền cất tiếng gọi. Tròng mắt sáng ngời mang theo một chút phong trần, nhìn thấy Lục Diễn cũng chỉ nở nụ cười nhẹ mệt mỏi, mở miệng nói, “Nghe nói cậu muốn kết hôn, chúc mừng cậu!”

Nhìn thấy người này, tâm trạng của Lục Diễn có chút phức tạp, nhưng hắn vẫn dằn cảm xúc mới nảy lên trong nháy mắt, nhẹ nhàng nói bâng quơ, “Trên thực tế, tôi đã kết hôn rồi. Chỉ thiếu hôn lễ nữa thôi.”

Đối phương không để bụng mà cười cười, “Theo phong tục nước chúng ta, làm hôn lễ mới được tính là thật sự kết hôn. Cho nên, lời chúc phúc của tôi cũng không xem như quá muộn.”

Lục Diễn khẽ nhếch khóe môi, “Cậu nói đúng. Cảm ơn!”

Đối phương lại rũ mắt xuống, hai tay trong túi áo gió khẽ nắm lại, cuối cùng vẫn liếm liếm môi cười nói, “Có thể nói chuyện riêng một lát được không?”

Lục Diễn cũng không ngạc nhiên trước những lời này, đương nhiên hắn sẽ không cho rằng đối phương tìm đến mình chỉ vì muốn nói một câu chúc mừng, hắn gật đầu đáp, “Đương nhiên, chúng ta cũng đã lâu… chắc cũng ba bốn năm rồi chưa gặp lại.”

“Bốn năm lẻ năm tháng.” Người kia khẳng định.

Lục Diễn chỉ cười, cũng không tỏ vẻ gì về trí nhớ tốt của hắn, lấy điện thoại ra dặn dò Tống Huy một tiếng, rồi cố ý bảo đối phương cùng đi.

Hai người tùy tiện tìm một quán cà phê yên tĩnh, chọn một vị trí trong góc rồi ngồi xuống.

Lúc này Lục Diễn mới bắt đầu tỉ mỉ đánh giá đối phương một chút, Từ Vĩnh Chu thoạt nhìn không giống vẻ rực rỡ trong sáng khi còn ở trường học, cũng không giống dáng vẻ đại minh tinh khí thế phấn chấn như trong trí nhớ của Lục Diễn, mà giống như cả người lắng đọng dần xuống theo năm tháng, có một cảm giác nội liễm âm trầm. Nếu như nói trước kia Từ Vĩnh Chu là một đứa trẻ to xác sáng chói suất khí thì ngồi trước mặt hắn lúc này là một người đàn ông đã trải qua mưa gió.

Nếu hôm nay người này không đột nhiên xuất hiện trước mặt, có lẽ hắn chỉ là một hồi kí ức xưa cũ. Nhưng đối với những gì hắn trải qua mấy năm vừa rồi, Lục Diễn cũng không phải không biết chút nào.

Năm đó sau khi hai người đoạn tuyệt, cũng không gặp lại nữa. Lục Diễn chỉ biết Từ Vĩnh Chu từ chối mấy vai nam chính của phim thần tượng, chọn một bộ phim đề tài phương Tây của một đạo diễn khá nổi tiếng. Những năm gần đây, hắn cũng nhận mấy bộ phim, hầu như đều là loại hình rất ít được chú ý đến, nhưng có thể thử thách khả năng diễn xuất và nghị lực.

Nếu như năm đó Từ Vĩnh Chu tiếp tục dùng chiêu bài phim thần tượng, đợi đến khi danh tiếng lớn mạnh rồi mới đi chiến đấu ở các chiến trường màn ảnh khác, lấy điều kiện và thực lực của hắn, bây giờ cũng có thể bước lên một vị trí nhất định ở trong nước. Nhưng hắn lại cố tình đi lên một con đường không giống thế.

Đặt ở mắt người thường, có lẽ cảm thấy hắn giống như bị lưu đày. Nhưng Lục Diễn biết, đây đều do Từ Vĩnh Chu tự mình chủ động lựa chọn. Cho dù là Lục Diễn hay Tô Quyết cũng không phải người bỏ đá xuống giếng. Chuyện năm đó, sau khi hai người đoạn tuyệt xong thì cũng vẽ nên một dấm chấm tròn. Mặc dù trong chuyện kia, Tô Quyết đứng ở bên phía Lục Diễn nhưng cậu cũng không vì vậy mà đóng băng hoạt động của Từ Vĩnh Chu hay là gây trở ngại trên đường phát triển sự nghiệp của hắn. Công tư rạch ròi luôn luôn là nguyên tắc của Tô Quyết. Tựa như lần thử vai năm đó, nếu Lục Diễn biểu hiện không bằng Từ Vĩnh Chu, cậu cũng sẽ không vì nguyên nhân anh hai nhà mình mà xuống nước.

Cho nên, Từ Vĩnh Chu bỏ đi không phải là gợi ý của Tô Quyết, chỉ có thể là tự hắn muốn vậy.

Bây giờ thời gian trôi đi, hai người còn có thể bình tĩnh ôn hòa mà ngồi xuống một chỗ cùng uống cà phê, nghĩ đến cũng có chút kỳ diệu. Những cảm xúc không có chỗ trút lên bị đè nén và sầu não năm ấy cũng theo thời gian mà phai nhạt dần.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Từ Vĩnh Chu mở lời trước, “Cậu không hỏi vì sao tôi đến tìm cậu sao?”

“Không phải vì muốn đến nói chúc mừng tôi sao?” Lục Diễn cố ý nói.

Khóe miệng Từ Vĩnh Chu hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt, “Mấy năm qua tôi vẫn luôn quanh quẩn trong việc đóng phim.”

Lục Diễn gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

“Tôi không phủ nhận, ngay từ lúc bắt đầu là có chút cam chịu muốn tự mình đày đọa bản thân. Dần dần, tôi cảm thấy đây là cơ hội tốt để rèn luyện chính mình. Con người ở trong một số hoàn cảnh đặc biệt, chung quy cũng tương đối dễ dàng nhận thức rõ được bản thân. Tôi cảm thấy vài năm sau này tôi tiến bộ rất lớn. Cho dù trên phương diện diễn xuất hay cách nhìn nhận sự việc.” Từ Vĩnh Chu có chút cảm khái.

Lục Diễn lần thứ hai tỏ vẻ đồng ý, “Cậu làm rất tốt. Trong danh sách giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Tượng, khả năng cậu giành được là cao nhất.”

Từ Vĩnh Chu lộ ra nụ cười tự giễu, “Nhưng so với thành tựu của cậu, cái này không tính là gì.”

Lại trầm mặc một lúc, Từ Vĩnh Chu chuyển đề tài, “Hai năm nay, tôi thường xuyên nhớ tới ngày chúng ta cùng đi học năm đó. Nói thật, tôi có chút tiếc nuối cho chúng ta bỗng chốc trở thành người xa lạ, thậm chí còn tệ hơn.”

Lục Diễn ngẩng đầu nhìn hắn.

Từ Vĩnh Chu lại cười, “Nhưng… tôi sẽ không xin lỗi, đây là tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại của tôi.”

Lục Diễn không có ý kiến gì, hắn có thể hiểu được Từ Vĩnh Chu, ở một mức độ nào đó, thật ra hai người họ rất giống nhau.

“Bây giờ tôi mới biết được, vì sao rõ ràng người cùng một chỗ với Tô Quyết là tôi, cậu ta lại đứng về phía cậu.” Từ Vĩnh Chu lại chuyển đề tài, “Khi đó tôi còn hiểu lầm cậu vì Lý đạo mới vào Tinh Không, thật ra là vì Tô đổng đúng không.”

Lục Diễn không phủ nhận mà là hỏi ngược lại, “Nếu khi đó cậu biết, cậu còn làm như vậy nữa không?”

“Tôi không biết,” Từ Vĩnh Chu lắc lắc đầu, “Con người một khi đã ghen tỵ, thì rất đáng sợ. Có điều có lẽ mục tiêu khi đó của tôi không phải Tô nhị mà là Tô đại.”

Lục Diễn tự tin cười đáp, “Vậy nhất định cậu còn thua thảm hại hơn!”

“Tôi tin.” Ngược lại Từ Vĩnh Chu lại trực tiếp thừa nhận, “Lục Diễn có lẽ cậu không nhận ra, thật ra cậu là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ đến cực đoan, nhất là trên phương diện tình cảm. Cho nên nếu một người có thể tác động đến cậu, như vậy người đó nhất định còn kiên quyết, quyết tâm hơn cả cậu. Cậu trông có vẻ ôn hòa, thật ra rất lạnh nhạt. Tôi từng cho rằng, đời này cậu cũng sẽ không thật sự yêu thương người nào. Nhưng sự thật chứng minh, ngay cả đến lúc này, cậu đều may mắn khiến người khác đố kỵ.”

Lục Diễn cười nhẹ, “Ngay lúc này, tôi đúng là cực kỳ may mắn.”

Từ Vĩnh Chu lộ ra nụ cười tự tin, “Tôi đương nhiên biết. Bởi vì hiểu rõ một người nhất, chính là đối thủ của người đó.”

Lục Diễn cười khẽ, “Cái này thì chưa chắc.”

Từ Vĩnh Chu lộ ra vẻ mặt trưng cầu đáp án, Lục Diễn lại không có ý định giải thích.

Cuối cùng, Từ Vĩnh Chu cười nói, “Tôi rất cảm ơn cậu, còn đồng ý uống cùng một một tách cà phê. Hôn lễ của cậu, có lẽ tôi sẽ không tham gia. Nhưng tôi nghĩ cậu hẳn không có ý định mời tôi đâu.”

Lục Diễn trầm mặc một hồi lâu, mới nói, “Tôi chưa từng hận cậu.”

“Tôi biết chứ…” Từ Vĩnh Chu cười khổ, “Bởi vì cho đến bây giờ cậu đều không để tôi ở trong lòng. Có đôi khi, tôi tình nguyện để cậu hận tôi.”

Lúc hai người uống hết tách cà phê, Từ Vĩnh Chu nhìn Lục Diễn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thấp giọng, “Nếu có một ngày, chúng ta có thể tiêu tan mọi hiềm khích lúc trước, nếu…. Thôi, coi như tôi chưa nói gì. Tôi đi trước, hai ngày nữa tôi còn phải đi Cam Túc.”

“Vĩnh Chu,” Lục Diễn gọi một tiếng, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng gọi tên đối phương kể từ sau khi hai người gặp lại. Từ Vĩnh Chu quay lại nhìn hắn, Lục Diễn nghiêm túc nói, “Cậu nói tôi chưa từng đặt cậu trong lòng, cậu sai rồi. Tôi chỉ là không đặt cậu ở vị trí đối thủ mà thôi. Bởi vì, tôi luôn để cậu ở vị trí bạn bè.”

Từ Vĩnh Chu thoáng há miệng thở dốc, biểu tình trên mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng dừng lại ở vẻ bi thương xen lẫn tiếc nuối.

Cho dù thế nào, bọn họ đã không thể quay lại như lúc ban đầu.

Khi Lục Diễn về đến nhà, Tô Mạc đang ngồi trong phòng khách đọc tài liệu, thấy hắn đi vào anh liền đứng dậy hỏi, “Anh về rồi. Có đói bụng không, ăn cơm trước nhé?”

Nhờ Lục Diễn chỉ bảo một phen, Tô Mạc làm đồ ăn Trung Quốc ngày càng tốt, lúc bình thường hai người không bận, thói quen của cả hai chính là cùng nhau ở nhà tự mình nấu cơm.

“Không vội.” Lục Diễn giữ chặt anh lại, ôm người cùng ngồi xuống sa lông, đầu tựa vào bả vai của đối phương, rầu rĩ nói, “Để anh ôm một lát.”

“Sao vậy, tâm trạng không tốt sao?” Tô Mạc để hắn ôm tùy ý, thấp giọng an ủi.

“Không nói rõ được, có chút khổ sở lại có chút nhẹ nhõm.” Lục Diễn thành thật trả lời.

Tô Mạc vỗ vỗ tay hắn, “Bởi vì có cố nhân đến ư?”

Lục Diễn ngẩng đầu mỉm cười với anh, “Chuyện gì cũng không thể gạt được em.” Nói xong, hắn kéo vai Tô Mạc, để trán của đối phương áp vào trán mình thì thầm, “Chỉ có em, vĩnh viễn không hiểu lầm anh.”

Tô Mạc cười nhẹ, “Bởi vì chúng ta là linh hồn buộc định, cho nên có thể tâm ý tương thông.”

Lục Diễn nghe vậy ánh mắt sáng rực, cười nhẹ đáp lại, “Em nói đúng, bởi vì chúng ta tâm ý tương thông.”

Hoàn chương 119