Vạn Giới Pháp Thần

Chương 471: Vương quốc Dưới lòng đất chung kết ?

Phải. 

Đó là phép thuật thời gian, là loại phép thuật thần bí nhất mà các Elder sở hữu, mà theo Elder ông tổ nhà Karling - Erebos nói thì chỉ có ba Elder duy nhất biết loại phép thuật này trên trái đất.

Và một trong số đó chính là người cha già Thời gian (The Old Father Time), đó chỉ là cái tên mà những cư dân của Vương quốc Dưới lòng đất ở thế giới Narnia này xưng hô ông thôi.

Theo trí nhờ mà Ambrose lấy được, thân phận ông ta ở thế giới thực cũng không nhỏ, một trong mười vị Great Elder Tối cao: Chronos.

Nếu trong huyền thoại Hy Lạp tương ứng, thì ông ta là đứng đầu trong mười hai người khổng lồ Titan – Chúa tể tộc khổng lồ, sở hữu sức mạnh của thời gian.

Và phép thuật thời gian của Ambrose chính là ông ta thông qua đống ký ức gián tiếp dạy. Đây có lẽ là một vụ trao đổi nào đó giữa cha cậu - Philip Karling - với vị Great Elder Tối cao kia.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Ambrose khi nhận được món quà như từ trên trời rơi xuống này, đơn giản vì Chronos đã thấy chiếc đồng hồ bằng kim cương cha Ambrose đưa cho, rồi ông ta mới phản ứng bằng một tràng cười lạ lẫm, sau đó lại đưa cho một người lạ lẫm không quen biết thứ phép thuật vô giá như phép thuật thời gian.

“Stop Time - Thời gian dừng lại.”

Ambrose dứt lời rồi bình tĩnh lùi lại một bước, trong nháy mắt tiếp theo Ambrose liền rút thanh Lleaud từ trong túi thi chú mở rộng ra, khua kiếm chém rụng đầu con độc xà.

(Tác: Không phải giết muội chứng đạo đâu nhé!!!)

Nhìn cậu điềm tĩnh vậy thôi nhưng trong lồng ngực trái tim đập thình thịch, vừa rồi quả thực quá nguy hiểm, phép thuật thời gian không phải dễ dàng thi triển như vậy.

Bằng chứng là theo trí nhớ của Chronos, ông ta chưa bao giờ tự dùng ma lực của mình chèo chống sức ép khi thi triển loại pháp thuật này cả, hai vị bí ẩn khác biết phép thuật thời gian cũng như vậy.

Đặc biệt là lúc chiến đấu, mỗi một lần sử dụng phép thuật thời gian có thể ngốn tới ba phần tư ma lực của một ma pháp sư cấp 5, đó là đối với nhưng đối thủ yếu hơn mình rất nhiều, còn với đối thủ ngang ngửa hoặc chỉ yếu hơn chút xíu thì việc dùng phép thuật thời gian để đối địch là điều không thể.

Vì thế nên ba người bọn họ đã nghĩ ra một cách, đó là dùng vật phẩm chứa ma lực dự phòng, còn họ luôn mang trên người một thứ môi giới trung gian để tồn trữ ma lực.

Trong trường hợp của Ambrose thì chính là: Viên ngọc Ravenclaw

- ---

Viên ngọc Ravenclaw: Được tìm thấy cùng với Kí ức thủy tinh của Ravenclaw, nó có tác dụng dự trữ ma lực ở dạng linh động (có thể hấp thu và sử dụng ngay lập tức). 

- ---

Viên ngọc này rất thần kì, nó theo Ambrose từ khi cuối năm nhất tới bây giờ mà không hề mất đi công hiệu của mình, vô cùng hữu dụng.

Nếu lúc trước Ambrose chỉ là cấp một cấp hai phù thủy yếu ớt, thì viên ngọc này có thể chứa được lượng ma lực tương đương cấp 1 cấp 2, còn tới bây giờ, chỉ số ma lực của cậu đã là cấp 5, vậy mà viên ngọc Ravenclaw này vẫn có thể chứa đựng được lượng ma lực tương đương cấp 5.

Nó thật đúng là một bảo vật, Ambrose không khỏi cảm thán nghĩ.

Vốn cậu tưởng sau khi mình hoàn thành Khắc mạch ma thuật thì không cần dùng đến nó nữa chứ, ai ngờ đến giờ viên ngọc lại có tác dụng lớn đến vậy - dùng để phụ trợ thi triển phép thuật thời gian.

Vấn đề là khi nghĩ đến chỗ này, Ambrose cả người lại rùng mình một cái, không hiểu sao một cảm giác bất lực thoáng hiện lên trong đầu cậu.

“Viên đá Ravenclaw này đã được ông ta sắp xếp từ trước.”

Đúng vậy, viên đá Ravenclaw xuất hiện giúp ích Ambrose rất nhiều, từ khi cậu còn thiếu ma lực tới khi cậu cần rất nhiều ma lực. Mọi thứ đã được cha của cậu sắp xếp từ trước. Ông ta đã ngờ được đến ngày hôm nay Ambrose học được phép thuật thời gian.

“Nhưng làm sao ông ta biết mình bị thương không thể sử dụng ma lực được?”

Trong đầu Ambrose bất chợt hiện ra một câu hỏi, nếu ông ta biết, thì sự có mặt của Deus ông ta cũng biết… Vì Deus đưa ra phương pháp Khắc mạch ma thuật, mà trong thời gian chờ đủ điều kiện để khắc mạch, main hoàn toàn dựa vào ma lực trong viên ngọc để chiến đấu. 

Nhưng vừa nghĩ tới đoạn này Ambrose lập tức lắc đầu phủ định:

“Không, ông ta không biết Deus.”

Với cái cuốn sách có khả năng tự suy nghĩ này, Ambrose vẫn luôn giữ thái độ đề phòng nhất định, nhất là sau khi Ambrose biết, không, ngay tức lúc cậu mơ hồ cảm giác được mọi thứ mình trải qua dường như có một bàn tay vô hình nào đó sắp xếp.

Vì vậy vài năm gần đây Ambrose rất hiếm khi trao đổi với cuốn sách tự xưng ‘Biết tuốt’ này, mặc dù cậu cũng ‘lợi dụng’ nó rất nhiều lần để tăng cường vốn tri thức của mình. Nhờ nó mà cậu và Fayola mới nhanh chóng phát triển chỉ số Lý luận ma pháp như vậy.

Nếu là một phù thủy khác thì người ta phải mất cả vài chục năm để nghiên cứu, học hỏi mới có thể đạt được Lý luận ma pháp cấp 5, với Ambrose và Fayola thì chỉ có chưa tới mười năm ngắn ngủi.

Còn về cái khế ước Chí cao pháp tắc, thần thiếc gì đó nữa, thứ buộc chặt Ambrose và Deus với nhau, Ambrose biểu thị trầm mặc. Cậu nói thực không biết nó là thật giả như thế nào, Ambrose không còn là thằng bé bốn tuổi lúc kí khế ước đó nữa.

“Thôi vậy.”

Nhẹ nhàng lắc đầu một cái và thở dài, Ambrose quyết định ném chuyện của Deus sang một bên, trước phải đối mặt với đám Elder điên cuồng đang chờ cậu ở thế giới thực hiện tại đã.

Bỗng nhiên một tiếng gầm thét hoang mang cực độ vang lên:

“Chuyện này… ta đang làm gì… Cút.. cút ngay con chó kia…”

Là giọng của con trai Caspian.

Xem ra tên này đã tỉnh lại, mụ phù thủy chết khiến phép thuật của mụ hoàn toàn mất hiệu nghiệm… 

Ambrose không biết tên đó đã xảy ra chuyện gì, và cũng không quan tâm. Bây giờ Ambrose phải trở về Thất đại đảo quốc gấp rồi triệu tập nhân thủ tiến quân tới thế giới thực. Nhân vật chính của chúng ta lại bắt đầu đăm chiêu.

Phía bên cạnh không xa cách Ambrose là mấy, Jill tóc đỏ cũng tỉnh lại, cô bé mặt ngượng muốn chết đi được nhìn Ambrose, không dám đối mặt với ánh mắt của tên này.

Chuyện vừa rồi không phải cô không nhớ gì cả, lúc đó không hiểu sao cô chỉ muốn hôn đức vua mà thôi, như những vị công chúa cổ tích gặp được hoàng tử của mình.

(Phép thuật của phù thủy khuyết đại ham muốn mãnh liệt nhất của nạn nhân khi bị trúng chiêu, với Jill thì muốn nhứ trên, còn con trai của Caspian thì …)

“Mình lại làm vậy, mắc cỡ chết… không biết ngài ấy nghĩ mình thế nào nữa…” Jill hoảng sợ nghĩ. 

Cô bé đứng lên định bước tới xin lỗi đức vua, nhưng bỗng cô cảm thấy mình dẫm phải một thứ mềm mềm, lạnh lạnh, ghê ghê. Jill nhìn xuống rồi khuôn mặt tái xanh ré lên một tiếng ‘Ah’, rồi chạy tới run rẩy ôm lấy Ambrose.

Hành động bất chợt này khiến Ambrose nhíu màu, cậu nhìn xuống nói:

“Jill, có chuyện gì…”

“Ah… con rắn… nó… nó thật đáng sợ…” Jill như được đà càng ôm chặt Ambrose hơn, cô bé chỉ chỉ xuống nói nói.

Ambrose nheo mắt nhìn theo, thì ra là cái xác của mụ phù thủy. Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Ambrose khổng khỏi lần nữa thầm hô may mắn.

Phép tạm dừng thời gian là phép tiêu tốn ít ma lực nhất và cùng là phép thuật duy nhất Ambrose học được trong mấy tiếng đồng hồ vừa rồi.

Nói cậu cũng không khỏi nể phục mình vì cái tốc độ học tập này, vài tiếng học xong một loại phép thuật mạnh mẽ như vậy.

Còn việc may mắn thì phải kể từ trước đó Ambrose đã dùng đám kí sinh trùng Obscurus kiềm chế tu vi ma lực của mụ ta, nếu không mụ làm sao dễ dàng bị trúng đòn như vậy.

Xoa đầu cô bé tóc đỏ, Ambrose cười nhẹ noi:

“Không sao… nó chết rồi.”

“Vâng.” 

Jill hồng hồng khuôn mặt nhìn lên Ambrose, cô bé hai mắt mờ đi, hoàn toàn mê đắm trong ánh mắt ân cần dịu dàng của Ambrose, trong tích tắc, cô nhóc này như lại bị trúng bùa, kiễng chân lên định dâng lên nụ hôn của mình.

(Tác: Ambrose giờ quá hấp dẫn rồi, cần phải làm gì đó thôi chứ gái cứ dâng tận miệng thế này… Haizzz...)

Đang tiếng là chính lúc này, một biến bố bất ngờ xảy ra, khiến cô nhóc này sau này nghĩ lại tức tối không thôi.

“Uỳnh uỳnh uỳnh…”

“Rầng rầng rầng…”

Toàn bộ tòa lâu đài rung chuyển, mặt đất trở lên chóng chành như thể ta đang đứng trên một con thuyền sắp chìm nghỉm vậy.

“Chuyện gì đang xảy ra.”

Ambrose không để ý tới khuôn mặt khó coi của Jill, tự nói và nhìn ra bên ngoài.

Cái cửa sổ duy nhất trong căn phòng, nó bây giờ không phải là máu đen ban đêm nữa mà là một màu đỏ rực như lửa đốt.

Ambrose kéo Jill bước tới, nhìn ra bên ngoài khuôn mặt của cậu trở lên cực kì không ổn.

Vương quốc Bóng tối này, bằng mắt thường có thể thấy nó đang diệt vong