Vạn Giới Pháp Thần

Chương 467: Vương quốc bên dưới

“Thì ra nó ở đây?”

Ambrose khuôn mặt nghiêm túc nhìn cái giếng trước mặt, nó là lối vào mà chỉ có tên Lãnh chúa khổng lồ mới biết vị trí chính xác.

Cậu tiến lên một bước, ngõ đầu xuống và chỉ thấy một cái lỗ sâu hoắm, không thấy đáy, kể cả khi cậu sử dụng ma lực để tăng cường tri giác cũng vậy. Cái giếng này phải sâu tới hàng trăm mét, và nếu tên Lãnh chúa miêu tả đúng, thì bên dưới nối liền với một Vương quốc trong lòng đất.

“Đây chắc chắn là chỗ mà ông ta muốn mình tới.”

Quyết định, Ambrose quay đầu lại nói với Jill, Eustace và người đầm lầy Puddleglum ba người:

“Ta định xuống bên dưới xem một chút, các người đi cùng ta hay ở lại trên này.”

Jill ngay tức khắc đứng ra mạnh mẽ trả lời:

“Có ạ, xin ngài dẫn tôi theo.”

Lông Vịt cùng người đầm lầy nhìn nhau rồi cũng đứng ra, quyết định đi theo Ambrose xuống dưới. 

Bọn họ trong lòng vẫn còn sờ sợ, cả hai đều nghĩ nếu rời khỏi Đức vua thần thánh thì ai biết còn gặp nguy hiểm nào không, thà đi theo ngài còn hơn. Ít nhất nhà vua sẽ không bỏ lại họ.

Eustace thì tin rằng với mối quan hệ của nó và anh em nhà Penvesie, thì Ambrose sẽ không bỏ mặc cậu, còn người đầm lầy Puddleglum thì chỉ đơn giản cho rằng mình là con dân của Ambrose, và nhà vua sẽ không để con dân mình trong nguy hiểm.

Thấy ba người đã lựa chọn, Ambrose gật đầu, cậu gạt lòng bàn tay xuống đây một cái. Thân mình của cả bốn người bị nhấc bổng lên, và rơi thẳng xuống miệng giếng.

“Vù vù vù vù…”

Từng cơn gió xé da lao qua vành tai của Ambrose, cậu chỉ thấy một đường hầm hun hút thẳng đứng đang không ngừng lao qua, nó hơi nghiêng một chút về hướng bắc, buộc cậu phải dùng phép thuật điều chỉnh theo hướng ngược lại, nếu không sẽ là một cú va chạm không nhỏ với mặt đá bốn phí…

Chuyến rơi kéo dài trong một phút, rồi Ambrose đã cảm nhận được mặt đất phía trước:

“Đến nơi rồi… Arresto Momentum (ND - Bùa giảm tốc).”

Bốn thân hình đang di chuyển với vận tốc cả trăm dặm một giờ, bỗng dừng khựng lại cách mặt đá vài Xăng ti mét. Lông vịt và người đầm lầy khuôn mặt tái xanh, bọn chúng vừa trải qua cảm giác còn nguy hiểm hơn việc đối mặt với người khổng lồ.

Rơi tự do trong một hoàn cảnh tối tăm, thứ bóng tối kinh hãi, khiến bạn không biết mình chết lúc nào, khiến bạn không biết mình đang ở đâu. Trong cái bóng tối đó, mọi giác quan đều bị che đậy, và bạn chỉ biết mình sẽ chết.

Eustace nằm bẹp trên mặt đất, mãi mấy phút thằng nhóc này hai chân run rẩy mới đứng lên được, còn người đầm lầy Puddleglum thì hoàn toàn biến thành một đống bùn nhão nằm ở đó theo đúng nghĩa đen.

Hai tên đàn ông con trai bọn họ mà không biểu hiện tốt bằng một cô gái như Jill, cô nhóc này thoáng biến sắc đã hồi phục chạy chân sáo tới bên cạnh Ambrose, khuôn mặt tò mò nhỏ giọng nói:

“Đó là phép thuật sao… ngài có thể dạy tôi được không?”

Ambrose không nhìn cô bé mà ra hiệu im lặng, cậu nhẹ nhàng không một tiếng động bước lên phía trước, sau đó liên đột ngột kéo Jill vào trong lòng, cả người tan biến trong không khí.

Ngay chỗ hai người này vừa biến mất, hai hàng dài binh sĩ ầm ầm chạy tới, bọn chúng trên tay, trên người trang bị đầy đủ vũ trang, rõ ràng đây là một chi quân đội tinh nhuệ cỡ nhỏ.

Đám này vừa xuất hiện liên nhanh chóng bao vây lấy mục tiêu duy nhất là Eustace và người đầm lầy Puddleglum, giáo mác chĩa thẳng vào mặt, khiến hai người đen đủi kia cứng đờ cả người, không dám động đậy một chút nào.

Một lúc thật lâu sau, không hề có một sự báo trước nào, họ nghe thấy một giọng nói hoàn toàn xa lạ vang lên, không phải của đức vua hoặc của cô bé tóc đỏ Jill:

“Cái gì khiến các ngươi lọt xuống dưới đây hỡi sinh vật ở thế giới trên kia?”

“Là ai đang nói vậy?” Eustace chần chừ hỏi lại.

“Ta là đội trưởng đội biên phòng của Vương quốc Dưới Lòng Đất (Kingdom of the Underground), đi cùng với ta là một đội quân hàng trăm người đất trang bị vũ khí đến tận răng.”

“Một đội quân.”

“Trang bị tới tận răng.” Eustace hai người hoảng hốt nghĩ. 

Giọng vị đội trưởng kia lại vang lên: 

“Hãy mau cho ta biết các ngươi là ai và ý định của các ngươi ở Vương quốc Dưới Lòng Đất (Kingdom of the Underground) này là gì?”

“Chúng tôi tình cờ rơi xuống đây.” Puddleglum đáp với một sự thành thật nhất mà ông có thể diễn.

“Có rất nhiều người rơi xuống, chỉ có rất ít người trở về với mảnh đất có ánh sáng mặt trời.” Đội trưởng đáp lại. “Hãy sẵn sàng đi với ta đến gặp nữ hoàng của Vương quốc Dưới Lòng Đất.”

“Bà ấy sẽ làm gì chúng tôi?” Lông Vịt hỏi với một giọng ngờ vực.

Eustace đã bình tĩnh hơn cậu nhóc này như bật chế độ chiến sĩ, cả người nổi lên một cỗ khí thế không vừa, khổng hiểu sao khi trong cái bầu không khi lính liếc chuyên nghiệp này, một cảm giác tự tin không ngừng trào dâng trong người thằng bé. Nó bình tĩnh quan sát đám lính và thầm cầu khẩn Đức vua thần thánh xuất hiện…

Phía xa, Ambrose nhìn thấy tất cả, thầm lắc đầu. Thằng nhóc này vẫn không tồi, nó chỉ chưa thích ứng thôi, không ném đi mặt mũi của Lucy bốn người.

Khoan…

Nhắc tới Lucy, Ambrose trong lòng cảm thấy không vui. Nhớ lại mấy năm trước khi cùng Fayola trở lại thế giới thực, và biết được Lucy cũng mấy người anh em, kể cả nhóc Eustace trước mắt sẽ chết trong một tai nạn tàu hỏa.

Nhất là khi đối mặt với cái tình cảm của cô bé mặt tròn ngày nào đối với cậu, đến lúc sắp chết, Lucy vẫn… haizzz… Thở dài một cái.

Ambrose trong tay xuất hiện một lá thư, đó là lá thư Lucy đã viết gửi cho Ambrose trong lúc cô bé chờ chết trong vụ xụt đường hầm tàu hỏa.

Lắc tay một cái, lá thư biến mất, Ambrose nhìn Jill nói:

“Ở im chỗ này.”

Jill ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng mang một chút chờ đợi nhà vua trẻ sẽ xử lý đám người kia thế nào. Cô bé nắm chặt bàn tay, ra dấu cố lên, như muốn cổ vũ vị anh trai đẹp mắt phía trước hành động.

Trong khi đó, Ambrose không nhanh không chậm bước tới, đối với một pháp sư cấp 4 tột cùng, hay Master cấp như cậu, thì việc đối phó với đám binh linh bình thường này dễ như xoay cổ tay mà thôi. 

Cậu vung vẩy cây đũa thần, mỗi lần bước qua một hành lính thì từ đầu đũa phun ra một luồng khói màu xanh.

Phải, đây chính là Lời nguyền Độc đoán, một lời nguyền vô cùng hữu dụng với dân muggle, đặc biệt là khi kết hợp với sư tăng phúc của phép thuật bóng tối.

Một hơi đi qua đi, Ambrose thành công khống chế tất cả gần một trăm tên lính có mặt ở đây. Vậy mà tên Đội trưởng chỉ huy hoàn toàn không biết gì cả hoặc nhận ra cái gì cả, hắn vẫn cao cao nhìn xuống Lông vịt hai người nói:

“Ta không biết nữ hoàng sẽ xử quyết các ngươi ra sao, nhưng thường thì các người chỉ cần bỏ ra năm năm làm việc trong hầm mỏ, rồi sẽ được phát chứng minh dân chúng, chính thức trở thành người dân Vương quốc Dưới lòng đất. Ai từ trển rơi xuống cũng…”

Tên này đang nói thì bỗng câm bặt, ánh mắt của hắn trở lên mờ mịt, giống hết tất cả đám quân lính xung quanh, rồi, bỗng nhiên tất cả ầm ầm quỳ xuống, khuôn mặt không giấu vẻ cuồng nhiệt nhìn về một hướng nào đó thành kính nói:

“Tham kiến bệ hạ… bệ hạ vạn tuế vạn tuế…”

Cái chuyển biến này diễn ra quá đột ngột, Eustace và người đầm lầy Puddleglum hai người không kịp phản ứng, cả hai kinh ngạc trợn trừng hai mắt ra, cả hai cũng nghĩ: Không lẽ vị nữ hoàng độc ác kia xuất hiện.

Nhung rồi, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến bọn họ thở phào, là Ambrose:

“Đứng lên đi. Chúng ta còn có nhiều việc.”

“Vâng.” xN

Đám binh sĩ tự động xếp thành hai hàng đội hình, chừa ra phần giữa là một lối đi cho Ambrose bước ra, Lông vịt hai người lại nhìn nhau và bước đi theo.

Tên đội trưởng cung kính đi bên cạnh Ambrose, bọn họ đi tới cho của Jill và dừng lại, nhân vật chính của chúng ta xoay đũa thần, biến ra một chiếc kiệu mười sáu người khiêng, cậu liếc nhìn cô bé nói:

“Lên đi.” Nói rồi, Ambrose bước lên trên chiếc kiệu. Jill hớn hở bước theo sau, để lại Lông Vịt hai người hâm mộ ngó theo.

“Hành quân.” Tên đội trưởng chỉ huy nói và tất cả đều bước đi theo.