(Tác: Từ chương này bắt đầu Narnia quyển thứ 6: Chiếc ghế bạc. Chỉ còn một quyển nữa thôi là kết thúc Seri Narnia. Cảm ơn anh em độc giả.)

====

Jill Pole là một cô bé với mái tóc đỏ rực lửa, đỏ tới bất thường. Điều này khiến cô bé bị tất cả bạn bè xung quanh trêu chọc. Mới đầu chỉ là một hai đứa, nhưng giờ lan tới cả trường, cái đầu đỏ chóe của cô luôn khiến cô bị nhận ra và bị chỉ trỏ.

Điều này cô bé cũng khuyến nghị lên nhà trường, nhưng hoàn toàn bị gạt sang một bên, đơn giản vì lão hiệu trưởng gàn dở có sở thích lập dị theo dõi đám học sinh như thể chúng là lũ chuột bạch, rằng mọi hoạt động của chúng trong trường đều đáng nghiên cứu, đặc biệt là việc bắt nạt.

Hiệu trưởng nghĩ rằng đó là những trường hợp lý thú cho ngành nghiên cứu tâm lý và ông ta sẽ cho gọi lũ đầu bò bắt nạt kia đế.

Lão ta sẽ nói chuyện với chúng hàng giờ đồng hồ như một cuộc hợp tác nghiên cứu đi, và Jill là nạn nhân của trận bạo lực học đường này, nghiễn nhiên được coi là một cuộc hy sinh vì khoa học.

Đặc biệt, nếu đứa nào trong bọn bắt nạt mà nói đúng cái điều mà hiệu trưởng muốn nghe - tức là điều giống như trong giả thuyết nghiên cứu của ổng - thì kết quả rất là mỹ mãn, chúng sẽ trở thành “học trò cưng”, thành những đứa trẻ có “cá tính”, năng khiếu và được coi trọng đãi hơn hẳn những đứa khác.

Jill đã gặp nhiều lần lão ta tự lẩm bẩm một mình về vụ luận văn giúp lão tranh thủ chức vị giáo sư gì đó, nếu được vậy thì lão có thể thoát khỏi ngôi trường tồi tàn ở vùng ngoại ô này tới một viện nghiên cứu danh tiếng nào đó.

Đó cũng là lý do khiến cô bé đang khóc một mình tại đây, vừa rồi cô lại bị gọi lên phòng hiệu trưởng, rồi bị nói những lời thật tệ, và đám bắt nạt kia, chúng đang rình khắp trường để tìm cô, bọn này như được báo hiệu trưởng biến thái kia cổ vũ vậy.

Bất chợt, một tiếng tanh tách vang lên, Jill ngẩng đầu lên, và thấu một thằng nhóc mặt mũi lấm lem đầy tàn nhan đang ngó nghiêng như sợ mình bị phát hiện vậy.

Jill nhận ngay ra thằng nhóc đó, nó là Eustace - một tên dị hợm nổi tiếng trong trường và cũng là một đối tượng nghiên cứu nổi tiếng của lão hiệu trưởng về một chứng bệnh có tên viết tắt là ATSM, lão nghĩ đây sẽ là một Hội chứng tâm lý nghiên trong đối với trẻ em thế giới trong tương lai không xa.

Tên nhóc này cũng nhìn thấy Jill, nó cong cái miệng xấu xí nói:

“Jill - Tóc đỏ. Là bạn, sao bạn ở đây?”

“Đây không phải là việc của bạn…”

“Suỵt…” Thằng bé ra dấu để Jill im lặng, nó hai mắt cảnh giác nhìn quanh, nhỏ giọng nói:

“Bọn chúng đang tìm tôi ở khắp nơi, lũ khốn nạn kia…”

Ồ… xem ra sau khi trở lại từ Narnia, Eustace - Lông Vịt không khá hơn được bao nhiêu, cuộc sống của nó vẫn nhảm nhí với những sở thích lập dị, tuy nhiên nó đã coi mấy đứa con trai con gái gia đình nhà Penvenie là anh chị họ của mình đúng nghĩa.

“Cái gì… tại bạn, mà bọn chúng tìm được chỗ này…” Jill khuôn mặt tức giận đỏ lên, suýt thỏ đỏ hơn màu tóc của cô bé. Trong đầu thầm bực, chỗ này rõ ràng là nơi bí mật của cô, nhưng tại thằng nhóc trước mặt, nó mới lộ…

Nhưng Jill không còn thời gian để bực tức nữa, đám đông bắt nạt tới rồi, tiếng nói của bọn chúng ào ào có thể nghe thấy từ cách đó cả cây số:

“Nhanh lên anh em. Thằng lông vịt nó đi hướng này…”

“Ha ha, tao đã nhờ thằng anh họ lấy được một nhúm lông vịt ở nhà ông chú rồi, lần này chúng ta cắm vào người nó cho nó thật biến thành vịt đi.”

“Mày định cắm vào chỗ nào, nếu nó bị thường thì…”

“Khà khà… chúng mày yên tâm, tao nghiên cứu kĩ rồi, có cái lỗ nào trên người thì cắm ở cái lỗ đó.”

Eustace nghe thế cả người run lên bần bật, mọi phẩm chất rèn rũa được trong chuyến đi Narnia lần trước của nó biến đâu hết rồi, bây giờ nó chỉ còn thấy sợ hãi mà thôi. Tên này luống cuống nhìn quanh, như tìm được chạy trốn.

Chỉ có Jill là bình tĩnh hơn, nhưng cô bé biết thừa nếu mình bị phát hiện thì kết cục cũng không khá hơn Eustace là mấy, lúc này cô lại càng thấy giận thằng nhóc trước mặt này hơn, không phải vì nó mà cô sắp bị vậy trong nguy cơ như vậy.

Jill đứng phắt dậy, không để ý tới Eustace - Lông vịt mà chạy sang một hướng khác, Eustace thấy thế không biết làm sao, hai chân tự động đuổi theo cô bé cùng lớp, đây là cơ hội duy nhất của nó.

Hai tên này vừa rời đi, thì phía sau đã vang lên tiếng ồn ào:

“Nó ở đó, tao thấy thằng Lông vịt rồi…”

“Đâu đâu…” “Ôi chúng mày ơi, cả con tóc đỏ nữa, đuổi theo… nhanh…”

Ầm ầm ầm, một đội người khoảng mười năm mười sáu đứa học sinh cao to, xấu xí chạy tới, bọn chúng chỉ có một ý nghĩ bắt được hai thằng nhóc và con bé trước mặt kia để ‘chơi’ chúng nó một bả.

Phía bên trên, Jill cắm đầu cắm cổ chạy, cô rẽ sang hướng nhà kính gần đó, rồi nhắm thẳng hướng cái nhà kho chứa đồ làm vườn. Đây là một khu vực vắng vẻ, và kín đáo, chỗ nấp bí mật thứ hai của cô.

Jill lấy tay nắm cái núm cửa, nhưng mà nó lại bị khóa, cô hoang mang nói ra miệng:

“Không thể nào… Bình thường nó mở cửa mà…”

Eustace đã chạy tới, thằng bé cũng cố mở cánh cửa ra nhưng không được, nó bắt đầu nói những điều theo Jill là vu vơ:

“Alan Alan Alan… xin ông giúp con…”

“Gì vậy trời, giờ bạn còn cầu nguyện về con sư tử biết nói tiếng người đó nữa.” Jill hậm hực phát tiết, cô muốn chút cơn giận của mình lên Eustace. 

Cô không thiếu lần nghe được thằng nhóc này nói về những thứ vô căn cứ như vậy, nào là những con thú biết nói, nhưng vị vua quyền lực, nhưng phù thủy và lũ quái vật mạnh mẽ. Chính đây là nguyên nhân khiến lão hiệu trưởng nhận định Eustace bị chứng ATSM. 

“Im đi, đây là cơ hội của ta, bạn cũng phải niệm đi.”

“Alan Alan Alan… xin ông giúp con…”

Jill bị nạt, tuy không phục nhưng trong đầy cũng nói theo: 

“Alan Alan Alan… nếu ông có thực xin ông giúp tôi qua đống rắc rối này. Dù sao đây cũng là do tín độ của ông gây nên (chỉ Eustace)”

Bỗng nhiên, một cảm giác kì kì dâng lên trong người cô bé, cô cũng không biết nó là gì nữa, chỉ bi quan nghĩ:

“Chắc chắn sẽ có phép màu nào chẳng có chuyện gì xảy ra.”

Nhưng thình lình phía trước, Eustace hét lên:

“Ôi, trời ơi!! Nó thật mở được.

Thằng bé đặt tay lên nắm cửa, tay nắm cửa xoay nhẹ nhàng và cánh cửa mở ra. 

Chỉ mới một giây trước thôi, Jill hai đứa đã nghĩ chúng sẽ ba chân bốn cẳng chạy vù qua nếu cửa để trốn. 

Bây giờ, khi cánh cửa thực sự mở ra thì chúng lại đứng ngây ra như phỗng. Bởi vì cái mà chúng nhìn thấy khác xa những gì mà chúng chờ đợi.

Không phải là một cái nhà kho ẩm ướt, cũ nhèm với bên dưới những đống đồ làm vườn bẩn thỉu đầy đất và bên trên là cái mái nhà bị thủng lỗ chỗ do nhiều năm không tu sửa.

Mà là một ánh mặt trời chói chang đang chờ chúng trên đầu rọi xuống, trên nền trời xanh thắm có những vật gì đó chao qua liệng lại, là những cánh chim.

“Không thể nào, ở Anh mùa này không có nhưng con chim to như vậy, cả ánh mặt trời này nữa… Tất cả đều là giả đi.” Jill khôn tin nghĩ, cô nhìn xuống dưới chân từng thảm cỏ tới mới, mơn mởn đầy sức sống trong những ngày hè tràn ngập sức sống. Trông chúng quá thật, vừa gần vừa thật, còn thật hơn cả mặt trời trên kia.

Đúng lúc đó có một giọng hét lên sau lưng chúng, cái giọng nanh ác, đê tiện, hằn học:

“Bọn chúng ở kia… phía cái nhà kho…”

“Tao biết ngay mà. Đi thôi anh em.”

“Nhanh lên!” Eustace hồi phục trong cơn vui sướng kêu lên. “Đi theo tôi, chúng ta không được để lạc mất nhau.”

Jill dù không muốn nhưng theo bản năng bước qua cánh cửa, phía sau, giọng nói ồn ào của đám học sinh tắt ngấm như giống khi ta tắt cái TV vậy.

Jill hai mắt trợn trừng, cảm nhận mọi thứ mới vẻ xung quanh nói:

“Đây không lẽ là một thế giới khác….”

==== Chuyển cảnh ====

Ambrose mở hai mắt, cậu nhận ra mình đang ở trong một thảo nguyên bát ngát, thẳng tắm tầm mắt về hướng nam là một dãy núi hùng vĩ, phía bắc cũng vậy.

“Không lẽ mình đang ở trong một bồn địa gì đó.”

Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận ma pháp nguyên tố trong không khí, một giây sau, Ambrose giật mình nghĩ:

“Mình trở lại Narnia… Nhưng giờ là thời gian bao lâu?”

Trong lòng nghi vấn, Ambrose quyết định tìm cho ra vài cư dân địa phương để hỏi. Cậu bay người lên trên không trung, với trình độ ma pháp sư cấp 4 bây giờ, Ambrose có thể dễ dàng bay lượn trong một phạm vi vừa phải.

Từ trên cao, nhìn lên hướng bắc, nhân vật chính của chúng ta thấy rõ ràng một cột khói nhỏ, không… là một lâu đài, một lâu đài cực kì vĩ đại, còn to hơn cả lâu đài Flavitas ở Thất đại đảo quốc của cậu. Gấp mười lần chứ là ít, chỉ có điều nó được xây dựng một cách thô ráp mà thôi.

Từ đây tới đó cũng phải năm trăm dặm đường là ít, nếu không phải sau nghi thức Đánh thức (Awaking), Ambrose cũng không nghĩ mình có thể nhìn xa tới như vậy. Nhưng còn gần hơn dãy núi nhỏ tí phía sau hướng nam

Và Ambrose biết mình đang ở đâu rồi, miền đất hoang dã bạt ngàn ở phía bắc Narnia, nơi được kiểm soát bởi bọn khổng lồ là lũ rồng tham lam. Cậu có lẽ đang ở rất xa xôi về hướng bắc, nơi đám khổng lồ phát triển tới mức tự xây dựng cho mình một lâu đài.