Bùng... Bình...
Huệ Tiên giận dữ đẩy thêm hai luồng chưởng khí quần quật như đôi mãng xà, Bạch chân khí càng mịt mù, bốc mùi tanh tưởi buốt óc. Song thủ thiếu phụ diêu động liên tục, quyết dùng ma công triệt hạ người bịt mặt để xem chân diện của kẻ bí mật này là ai.
Nhưng hỏa quang lại chớp giật dựng lên như một cột lửa, luồng bạch khí của Huệ Tiên tan biến. Người bịt mặt cũng mất dạng luôn như tan vào hư ảo thật lạ lùng.
Thiếu phụ dâm ác nhíu mày :
- Hừm, không lẽ chính hắn là Kim Điêu Đại Kiệt?
Cơn giận dịu lại khi Huệ Tiên nhớ Hán Sơn còn ở bên mình. Dù bị khuấy động trong giây lát nhưng ả sẽ còn bầy lại được cuộc vui.
Nét mặt hớn hở, Huệ Tiên quay nhìn vào mâm rượu, nơi Hán Sơn còn ngồi trong lúc ả giao tranh với ẩn diện khách.
Song ả ta giật thót tim, chàng trai xấu xí kia cũng đã biến dạng một lượt với quái nhân bịt mặt rồi.
Huệ Tiên gầm lên :
- Khốn nạn thật, lần sau ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta.
Ả vừa toan phóng mình ra ngoài để mong truy đuổi được bóng hình kẻ đã cướp mất nguồn vui của ả thì một tỳ nữ ở ngoài suối đã hớt hải chạy vào :
- Bẩm nữ chủ, Vạn Độc Tôn Ông đã tới.
Nghe Giáo chủ Vạn Độc Thần Ma đến, Huệ Tiên vội vàng sửa lại nếp xiêm y, soi gương tô điểm sắc diện, miệng lẩm bẩm một mình :
- Hay lắm, Vạn Độc Thần Ma đã tới đây, ta phải hỏi thăm tung tích của quái nhân bịt mặt.
Thân mình õng ẹo lướt đi như con rắn, Huệ Tiên ra ngoài nghênh đón lão Giáo chủ tình nhân.
Vạn Độc Thần Ma đảo mắt nhìn giường nệm, màn che trướng phủ và mâm rượu sẵn sàng bèn tỏ vẻ nghi ngờ :
- Ái nương vừa có khách quý nào chăng?
Huệ Tiên vội ôm vai lão Thần Ma nũng nịu :
- Đâu có... thiếp được linh tính báo rằng hôm nay Giáo chủ tình quân thế nào cũng tới nên đã sẵn sàng mọi thứ đón tiếp tình quân.
Vạn Độc Thần Ma khoái chí cười hềnh hệch, ôm ngay Huệ Tiên vào lòng quên hết mọi sự.