Vụt... vèo... song thủ Huệ Tiên phẩy nhẹ, lập tức Hán Sơn giật nẩy thân mình. Quà tặng trong bọc gấm chỉ là con Bạch Linh xà bay tới quấn vào cổ chàng trai, đồng thời một con độc tằm đeo dính cánh tay chàng.
Ả ta bật cười khanh khách :
- Vương huynh, đừng nên cựa quậy nhé, cổ và tay nhúc nhích những con vật quý hiếm này sẽ đớp liền.
Hán Sơn trân mình như pho tượng đá, làm Huệ Tiên lại cười xòa :
- Phải đấy, cứ giữ nguyên tư thế nhé. Nhích tay độc tằm sẽ cắn, quay cổ là rắn độc mổ ngay. Chúng nó đang chờ đợi chàng tâm tình với thiếp đấy.
Đôi môi Hán Sơn không nhúc nhích, chẳng khác chọc tức người đàn bà dâm độc.
Huệ Tiên cười gằn :
- Vương huynh thật là can đảm, đã dám chọn cách ngồi chờ chết đói khát mỏi mòn nếu không muốn chết vì nọc độc. Huynh đã chẳng thèm tâm sự đổi trao với thiếp... thì thiếp cũng đành tặng luôn hai con vật yêu quý để lặng lẽ ra đi thôi.
Đúng lúc Huệ Tiên đứng dậy thì con Bạch Linh xà nhớt nhèo lại rọ rạy nơi cổ Hán Sơn khiến chàng ghê tởm và ngứa ngáy... Chàng rất muốn giật phắt nó ra nhưng chàng chỉ cần cử động nhẹ là đã chết bởi nọc độc của con rắn với con tằm kinh khủng ấy.
Lạnh buốt cả sống lưng, Hán Sơn chợt hoảng sợ khi thấy Huệ Tiên dợm bước bỏ đi. Chàng vội kêu nho nhỏ :
- Huệ nương... Huệ nương...
Thiếu phụ dâm độc quay lại :
- Sao? Vương huynh còn muốn nói điều chi nữa?
Hán Sơn tìm lời khéo léo :
- Nàng nỡ nào xử tệ với ta. Dù sao đôi ta cũng đã qua một đêm ân ái mặt nồng.
Huệ Tiên cười khanh khách :
- Ôi, Vương huynh còn nhớ đến đêm hoan lạc huyền diệu ấy thật sao?
Chàng trai làm bộ tình tứ :
- Làm sao ngu huynh quên được cái đêm kỳ thú ấy...
- Vậy mà Vương huynh lại nỡ bỏ thiếp trốn đi?
- Nàng ngờ oan cho ta rồi. Ta nghĩ mình thân phận xấu xí không đáng sánh đôi cùng nàng nên lặng lẽ ra đi.
- Tội nghiệp Vương huynh quá nhỉ? Chớ chẳng phải huynh say mê yêu nữ Cẩm Tiên mà quên rằng thiếp mới là kẻ yêu Vương huynh say đắm? Ôi... đêm ấy dưới ngọn đèn lồng lung linh mờ ảo cặp mắt tình tứ của Vương huynh nhìn thiếp nồng nàn như muốn đốc cháy cả thịt da. Rồi huynh đã cùng thiếp...
Hán Sơn ngượng nghịu ngắt ngang :
- Sự thật ta chẳng phải kẻ tà tâm. Nhưng chẳng hiểu sao nàng vừa cho uống vài chung rượu thì ta bỗng xao xuyến, chẳng còn tự chủ được nữa.
Đôi mắt Huệ Tiên lúng liếng :
- Vương huynh nói lạ, chẳng lẽ thiếp lại cho huynh uống nhầm dâm tửu hay sao?
Chàng trai nhìn thấy Huệ Tiên lại ân hận, coi như mình đã một lần phạm tội với Linh Phụng trong lúc người yêu xa vắng. Thế mà người đàn bà dâm ác này còn làm bộ đẩy đưa khiến chàng nổi giận lớn tiếng :
- Nào ai biết được nàng cho ta uống thứ rượu gì? Chỉ thấy rượu vừa qua khỏi cổ là ta đã rạo rực, phát cuồng như chỉ muốn nhảy vào ngọn lửa...
Cặp mắt Huệ Tiên nguýt dài :
- Nhưng huynh đâu có nhảy vào lửa mà huynh nhảy vào chiếc giường ngà với thiếp. Bây giờ còn tính chạy tội sao?
Con rắn trắng lại ngọ nguậy nơi cổ và con độc tằm bám ngứa cánh tay, Hán Sơn rít giọng :
- Ta sẽ chẳng nói chuyện được với nàng nếu hai con vật này cứ làm phiền ta mãi. Nàng hãy thu hồi chúng vào bọc đi. Ta luôn thương nhớ nàng chỉ tại ta xấu xí nên mặc cảm...
Huệ Tiên cười rũ rượi :
- Thôi đi, chàng đừng ngụy biện dông dài nữa Vương huynh ạ. Chàng thừa biết thiếp yêu thích chàng chỉ do gương mặt xấu xí ấy thôi. Vậy mà chàng còn bỏ đi theo Cẩm Tiên yêu nữ.
Khi thiếu phụ trừng mắt :
- Con bé quỷ quái ấy đâu rồi?
Hán Sơn vội đáp :
- Cẩm Tiên đã bị bốn gã lùn quái ác bắt đi rồi.
Thiếu phụ dâm ác cười ré lên :
- Đó là Lạc Thủy tứ quái, đã lọt vào tay chúng kể như tiêu đời yêu nữ. Nhưng như vậy cũng tốt, sẽ không còn một kẻ quấy phiền ta nữa... Ha ha ha...
Sau tràng cười, Huệ Tiên lại nghiêm giọng :
- Tội của Vương huynh lớn lắm. Nhưng chàng có thể được xí xóa nếu đêm nay chàng ngoan ngoãn cùng thiếp uống rượu, ngâm thơ, và chung gối ái ân trong cảnh thiên nhiên kỳ thú này. Chàng vui lòng chứ? Nếu chàng chưa vui thì thiếp cũng có cái giúp chàng vui...