Bốn gã lùn lập tức buông Cẩm Tiên, nhưng chúng theo sát sau lưng nàng. Cẩm Tiên lên khỏi mặt nước, thân hình tuyệt mỹ của nàng khiến bốn gã lùn há hốc mồm ngắm nghía, chiêm ngưỡng phía sau.

Không quay lại, nàng ra lệnh :

- Trao y phục cho ta.

Tên lùn râu xồm đưa bộ y phục tới, Cẩm Tiên đưa cánh tay trần ra phía sau chụp lấy bộ đồ... Nhưng nàng không mặc vào chỉ lục trong áo lôi chiếc vòng lục lạc đưa lên.

Vừa trông thấy vòng lục lạc, gã lùn tóc vàng đã kêu rú :

- Lục Lạc Ảo Vũ, chạy nhanh kẻo chết.

Cả bốn tên lù lập tức phóng mình phi hành như gió, chúng thoát nhanh vào khu rừng trước mặt.

Cẩm Tiên đắc ý cười :

- Thì ra bọn này cũng biết về Nhiếp Hồn Ảo Vũ...

Nàng mặc nhanh y phục rồi chạy dọc theo bờ suối đến chỗ Hán Sơn ngất lịm hồi nãy. Nhưng mặt nước suối phẳng lì, hình dáng chàng trai chẳng còn thấy đâu nữa...

Cô gái hoảng hốt kêu lên :

- Vương ca... huynh đâu rồi. Vương ca?

Chỉ có tiếng dội từ núi rừng đáp lại.

Hán Sơn đã biệt tăm rồi.

Vừa chạy tán loạn trong rừng, Cẩm Tiên vừa cất tiếng kêu gào thống thiết :

- Vương ca... Ca ca ở đâu.

Không có tiếng đáp lại, suối rừng im bặt như tờ...

Cẩm Tiên thốt :

- Ai đã bắt Vương ca... Hãy trả Vương ca lại cho ta...

Vừa phóng mình đi tìm Vương Hán Sơn, Cẩm Tiên vừa la thét chấn động cả cánh rừng...

Cuối cùng tiếng gào đã khản, Cẩm Tiên ngồi phịch xuống gốc cây giọt lệ tuôn trào.

Ma nữ đã khóc!

Sự mất tích của Vương Hán Sơn làm cho Cẩm Tiên cảm thấy mình cô độc hoàn toàn...