Hán Sơn cất kỹ chiếc thẻ bài Kim Điêu vào trong túi rồi cùng phi hành vun vút bên cạnh Cẩm Tiên.

Cô gái nói bên tai Hán Sơn :

- Đây là đường đi công việc của Vương ca, huynh phải chỉ dẫn đấy.

Lúc đó dường như Hán Sơn chẳng nghe thấy gì nữa dù là âm thanh của làn gió hoặc tiếng nói của Cẩm Tiên. Trong đầu chàng đấy ắp hình ảnh Linh Phụng, còn trong lòng chàng đang thương nhớ về nàng.

Qua những điểm dừng chân kín đáo, Cẩm Tiên lại tiếp tục luyện Sử Nữ âm công làm Hán Sơn càng thêm ghê sợ cô gái đang đi dần vào cõi huyền bí của bọn ma giáo. Nhưng chàng vẫn không dám lộ ý nghĩ thầm kín của mình.

Một hôm trên đường đi qua con suối rộng nước tung bọt trắng phau, Cẩm Tiên chợt kêu lên :

- Ôi, suối đẹp, suối mát quá, mình xuống tắm đi Vương ca.

Hán Sơn thầm nghĩ: “Cô gái này chẳng khác một chàng trai, việc tắm táp mà cứ oang oang lên còn rủ rê nữa...”

Chàng mỉm cười :

- Muội tắm đi, tiểu huynh canh chừng được rồi.

Như một con thoi, Cẩm Tiên lao vút từ đường núi xuống lòng núi sau khi thản nhiên trút bỏ y phục giao cho Hán Sơn giữ.

Hán Sơn phải quay nhìn đi chỗ khác. Chàng im lặng tới bên một tảng đá ngồi vẩn vơ nhìn ngắm trời mây. Chàng không muốn tắm chung với Cẩm Tiên. Chàng biết gương mặt giả trang xấu xí của chàng khiến cô gái chẳng hề rung động. Còn chàng dù sao cũng chẳng phải bậc thánh nhân nên không thể thờ ơ với thân hình tuyệt mỹ của nàng. Chàng đã trải qua bao lúc phải dằn lòng khi làm đối tượng cho nàng luyện âm công. Mỗi lúc phát công nàng phải xem phản ứng của nam nhân ra sao để điều tiết các chiêu thức. Do diện mạo giả trang xấu xí của chàng tâm của Cẩm Tiên không bị động nhưng Hán Sơn bị ức chế dữ dội, vì những lúc ấy trên thân thể nàng và chàng không một mảnh y phục. Bây giờ chàng chẳng còn hào hứng để tắm chung một dòng suối với nàng. Ngồi trên tảng đá Hán Sơn tập trung ý nghĩ thương nhớ Linh Phụng triền miên.

Dường như Cẩm Tiên hiểu được tâm trạng của Hán Sơn nên nàng lại tinh nghịch quấy phá.

Trầm mình trong dòng suối, nàng vung cánh tay trần vẫy gọi :

- Vương ca, suối mát quá, xuống tắm với muội đi.

Hán Sơn chỉ mỉm cười, lắc đầu rồi ngước mắt ngó trời hoặc quay nhìn những khóm thạch thảo trên vách đá.

Bỗng Hán Sơn nghe một tiếng kêu thét của Cẩm Tiên.

Chàng nghĩ cô nàng lại đùa giỡn nên chàng không thèm quay người lại... Nhưng một tiếng rú của nàng làm Hán Sơn phải nhìn xuống dòng suối. Chàng nhận ra bốn quái nhân lùn tịt đang rẽ nước bao vây Cẩm Tiên vào giữa.

Những gã lùn quái dị đang la lối ồn ào :

- Người đẹp của ta...

Gã lùn khác la lớn :

- Đừng nói láo... Chính ta thấy nàng trước.

- Bậy, bậy... ta kêu tiếng ồ kìa trước tiên.

- Ngươi nói nhảm, ta đã ở gần nàng trước các ngươi đây này.

Lời tranh luận chen giữa những tràng cười khả ố của những gã lùn quái di làm Hán Sơn nổi nóng.

Chàng đứng phắt lên rồi lao nhanh xuống bờ suối.