Núi Tiên Sơn cao ngất chập chùng.

Dưới chân núi là Hắc Long đàm quanh năm đầy tràn một thứ nước đen kỳ dị. Quanh đầm nước lau lách tràn lan cao quá đầu người, quang cảnh tiều điều hoang vắng.

Vương Hán Sơn và Cẩm Tiên phi hành một vòng quanh núi.

Vút, vút...

Chàng và nàng cùng phóng xuống trụ bộ trên hai tảng đá cheo leo.

Hán Sơn lên tiếng :

- Chẳng thấy bóng lão nhân nào? Hay Tạ Đại Đởm đã di chuyển đi nơi khác rồi chăng?

Cẩm Tiên chưa kịp trả lời thì Hán Sơn đã nghe thấy những âm thanh vang vọng :

“Hoa đao phạt mộc,

Tấn nhi trảm chi

Thần long thám động

Lôi công áp chủy

Tả long hữu hổ

Phạt thảo tầm xà

Nhất tấn nhất thoái

Lạc nhạn bình xa”.

Sau đám lau lách bên đầm Hắc Long bóng một lão nhân tóc dài bạc phếch phù lưng, tay cầm đại đao múa tít. Lão tiến thoái theo bộ vị, miệng đọc khẩu quyết như đang truyền đao pháp cho một đệ tử nào trong tưởng tượng...

Cẩm Tiên thầm thì bên tai Hán Sơn :

- Vương ca thấy không, Huyền Thiết Thần Đao Tạ Đại Đởm đấy.

Vương Hán Sơn gật đầu :

- Tiểu huynh thấy rồi, trông lão chẳng khác một quái nhân.

Cô gái lại nói nhỏ :

- Tính nết lão cũng kỳ quái lắm. Chẳng biết lão có chịu truyền đao pháp cho Vương ca không.

Hán Sơn nói ngay :

- Tiểu huynh chỉ cần thanh Huyền Thiết bảo đao, còn đao pháp cứ thi triển chín chiêu biến hóa của Khương Bạch Hổ cũng đủ.

Đôi mắt Cẩm Tiên sáng lên :

- Thế thì dễ lắm...

- Dễ là sao?

- Nếu yêu cầu lão không xong ta tìm cách giết quách lão đi, đoạt lấy bảo đao cho gọn.

Hán Sơn trừng mắt, lắc đầu :

- Không được đâu, ta đừng nên làm điều trái đạo ấy.

Cẩm Tiên vẫn nói :

- Chẳng có gì trái đạo đâu...

Hán Sơn gằn giọng :

- Giết người chẳng hề thù oán để đoạt đao mà chẳng phải trái đạo sao?

Cẩm Tiên lẹ miệng :

- Để lão ta sống thì nguy hiểm cho mọi người. Lão ta dồn tâm lực mấy mươi năm nghiên cứu đao pháp, lại trích máu mình để luyện đao nên lão đã phát cuồng. Vương ca tiếp cận lão sẽ rõ.

Hán Sơn phẩy tay :

- Thôi được, để ta tiếp xúc với tiền bối rồi sẽ tính.