Lòng chàng hoang mang, tâm thần bấn loạn cứ mãi thi triển khinh công không cần nhìn sau trước. Sắp đến một sơn trấn nhỏ thì từ phía ngược chiều đột nhiên hiện một cô gái vận y phục màu xám phi nhanh tới.

Nháy mắt cô gái áo xám đã đến nơi. Chỉ vì hai người sử dụng khinh công quá nhanh, lại không lưu tâm nên cả hai đều không kịp tránh.

Bộp!

Cô gái áo xám lộn người bị hất về phía sau hơn hai trượng, rớt trở xuống đánh huỵch một tiếng, nhang đèn vung vãi sang tứ phía.

Bên này vì chạm nhau bất ngờ, Vương Hán Sơn cũng bị xê lùi mấy bước, lảo đảo mấy cái mới đứng vững.

Chàng trố mắt nhìn cô gái áo xám đang phóng người đứng lên, đưa tay phủi bụi đất bám trên y phục.

Vương Hán Sơn kêu thầm :

- Ồ! Một xú ni cô!

Xú ni cô giận dữ hét :

- Người có đui chưa! Ngươi chạy như điên làm sao ta tránh cho kịp. Người chạm ta đổ cả nhang đèn lấy gì hành lễ qui y.

Chợt động linh cơ, Vương Hán Sơn tò mò :

- Chẳng hay ni cô hành lễ quy y cho ai, xin cho tại hạ được biết, bao nhiêu lễ vật tại hạ xin đền bồi...

Xú ni cô lại hét :

- Ngươi...

Nhưng chợt nhận ra gương mặt đẹp tuyệt thế của Vương Hán Sơn. Xú ni cô vụt ngưng đi nhìn chàng sửng sốt.

Giọng nói của xú ni cô dịu lại :

- Thí chủ tò mò làm chi, nhưng thôi chẳng có hại gì. Tiểu ni mua sắm nhang đèn để hành lễ thí phát qui y cho nhị vị cô nương vừa nhập môn đấy.